(59) Vị hôn thê từ thôn quê của đốc quân
← Ch.198 | Ch.200 → |
Edt: Nhan
Khúc Yên đợi đến khi trời tối, bụng đói kêu vang, bọn cướp cũng không có chút động tĩnh nào.
"Lão đại, sẽ không phải là họ Mạc kia không dám tới đấy chứ?" Một tên cao to hỏi lão đại của chúng.
"Đợi đến hừng đông, nếu hắn không tới --" Tên cầm đầu rít một tiếng, quay đầu trừng Khúc Yên, "Nếu nam nhân của ngươi mặc kệ ngươi sống chết ra sao thì ngươi nên cam chịu số phận đi!"
"Ai nói anh ta là nam nhân của tôi?" Khúc Yên không cho là đúng, nhếch miệng, "Hôm nay tôi mới từ chối kết hôn với anh ta, nói không chừng anh ta ghi hận trong lòng, ước gì tôi chết luôn."
Cô nói tới nói lui, trong lòng vẫn rất có lòng tin đối với Mạc Bắc Đình.
Hắn tốt xấu gì cũng là chính nghĩa, là anh hùng của thế giới này.
Dù hắn không có cảm tình gì đối với cô, xem ở việc cô đã cứu em trai em gái của hắn, hắn nhất định sẽ tới cứu cô.
Về phần cứu như thế nào, cô cũng không rõ lắm.
Sắc trời càng ngày càng tối, ở trên đảo côn trùng kêu liên hồi, cũng có chút tĩnh mịch âm u.
"Lão đại! Bên kia có người đến!"
Đột nhiên có người hô to một tiếng...
Bờ biển xa xa, một chiếc thuyền bỏ neo, một nam nhân từ trên thuyền xuống, hắn mặc quân trang lãnh khốc, anh tuấn cao lớn, khí thế bức người.
Mạc Bắc Đình từng bước một đi về phía sơn động.
"Dừng lại!"
Tên cầm đầu mang theo mấy tên thủ hạ tiến lên, cầm súng chĩa về phía Mạc Bắc Đình: "Họ Mạc kia! Ngươi lại gần thêm một bước, ta sẽ nổ súng!"
Mạc Bắc Đình dừng lại, ánh mắt lạnh lùng bễ nghễ: "Các ngươi muốn ta đến đây một mình, ta đã tới."
"Thứ ta muốn đâu?" Tên cầm đầu lớn tiếng hỏi.
"Trên thuyền."
Gã đẩy một đàn em ra: "Mày, lên thuyền kiểm tra!"
Lập tức lại nói với Mạc Bắc Đình, "Họ Mạc, giao súng và chủy thủ trên người ra!"
Mạc Bắc Đình chau mày, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, cởi súng kẹp bên hông, ném xuống đất.
"Từ từ!" Cuối cùng gã kia vẫn sợ hãi uy danh hiển hách của Mạc Bắc Đình, tạm thời thay đổi chủ ý, nói, "Ngươi nhặt súng lên, bắn một phát vào đùi mình!"
Mạc Bắc Đình híp mắt.
Gã kia thấy hắn bất động, lập tức chỉ huy thủ hạ kéo Khúc Yên ra, "Ngươi không tự ra tay, đừng trách ta chọc thủng một lỗ trên người nữ nhân của ngươi!"
Nói xong liền nhắm đầu súng ngay sau lưng Khúc Yên.
Đáy mắt Mạc Bắc Đình lóe lên sát khí lạnh lùng tà ác.
Hắn không nổi giận, tỉnh táo cúi người, nhặt súng lên, không chút do dự phanh một tiếng bắn về phía bắp đùi của mình!
"Đốc quân!" Khúc Yên nhịn không được hô một tiếng.
"Không có việc gì." Mạc Bắc Đình nhàn nhạt nói, nghe không ra một chút đau đớn nào.
Nhưng Khúc Yên thấy trên trán hắn trong nháy mắt chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
Ống quần hắn lập tức bị máu thấm ướt đẫm.
"Lão đại, đã lên thuyền kiểm tra, không có vấn đề gì, số lượng chính xác, giống như thuyền lần trước chúng ta bị cướp trở về." Đàn em đi lục soát thuyền trở về báo cáo.
"Rất tốt." Gã thỏa mãn gật đầu, giễu cợt nói, "Không nghĩ tới đốc quân đại nhân đại danh đỉnh đỉnh sát thần lại là một hạt giống đa tình, vì một nữ nhân, không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác nữa."
"Bớt nói nhảm." Mạc Bắc Đình lạnh lùng nói, "Đồ vật các người muốn, cho các ngươi. Bây giờ, thả người."
"Thả người thì không có vấn đề, nhưng ta bỗng nhiên rất muốn xem một chút, đốc quân đại nhân vì một nữ nhân, rốt cuộc có thể hi sinh đến mức nào?" Gã hứng thú dạt dào, không có ý tốt đẩy một cái sau lưng Khúc Yên, "Ngươi có thể bắn một bên đùi, vậy không bằng cũng bắn bên còn lại cho què luôn đi."
"Ta khuyên ngươi nên có chừng mực." Súng trong tay Mạc Bắc Đình chậm rãi nâng lên, "Đạn trong súng có thể không đủ giết sạch tất cả các ngươi, nhưng để cho một mình ngươi chết, dư xài."
← Ch. 198 | Ch. 200 → |