(18) Vị hôn thê từ thôn quê của đốc quân
← Ch.157 | Ch.159 → |
Editor: Nhan
Trong lòng Mạc Thanh Đại là muốn như vậy -- anh trai cùng ca nữ có quan hệ " loại kia ", chị Hàn Yên nhất định sẽ thương tâm, chỉ có thể dùng váy đền bù một chút.
Cô ấy hy vọng xử lý sự việc công bằng, nhưng không nghĩ tới Kỷ Hàn Yên không hiểu được ý tốt của cô ấy, xen vào nói: "Váy thì tôi không muốn, tôi không mặc váy đã bị một ca nữ coi trọng."
Kỷ Hàn Yên tức giận, ngữ khí không tốt lắm, mất hết dáng vẻ nên có.
Mạc Bắc Đình nghe vậy liền nhíu mày, trên mặt anh tuấn lướt qua một tia không vui, âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu em đã không muốn thì đưa cho người khác đi."
Hắn giơ tay, gọi người bán hàng tới, "Gói váy lại, đưa đến phủ đốc quân."
Hắn phân phó xong, quay đầu nói với Khúc Yên, "Chờ cô thành thật khai báo thân phận cùng địa chỉ ra, tôi sẽ cho người đưa đến nhà cô."
Khúc Yên không khỏi cười khẽ một tiếng: "Đốc quân đây là đang hối lộ tôi à."
Mặt Kỷ Hàn Yên trắng bệch, đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm giác nguy hiểm chưa bao giờ có.
Kể từ sau chuyện của chị gái, không còn nữ nhân nào có tư cách cướp với cô.
Nhưng bây giờ hình như đã có.
Bầu không khí đang cổ quái trì trệ, người đi cùng Mạc Bắc Đình bước tới, nhìn qua Khúc Yên, không kìm lòng được nói: "Vị tiểu thư này mặc sườn xám thật xinh đẹp."
Người phương tây không am hiểu tiếng Trung, nói tiếng mẹ đẻ.
Khúc Yên kinh ngạc quay đầu.
A?
Là tiếng Ý phải không?
"Cám ơn anh đã khen." Cô trả lời theo bản năng.
Người phương tây a một tiếng, kinh hỉ nói: "Tiểu thư, vậy mà cô lại biết ngôn ngữ của nước chúng tôi?"
Khúc Yên cũng có chút bất ngờ.
Xem ra cô có không ít kỹ năng mà bản thân cũng chưa phát hiện.
Cô mỉm cười, khiêm tốn nói: "Tiếng Ý là một ngôn ngữ rất đẹp, tôi rất thích."
Người phương tây mừng rỡ như điên, bước nhanh đến phía trước, muốn bắt tay cô: "Quá tốt rồi! Vận khí của tôi hôm nay thật sự quá lớn, vậy mà để cho tôi gặp một cô gái mỹ lệ biết nói tiếng Ý!"
Hắn nhiệt tình tự giới thiệu, "Tôi là Mar, không biết tôi có vinh hạnh được biết tên của tiểu thư xinh đẹp hay không?"
Khúc Yên không thể bắt tay hắn vì cô bị Mạc Bắc Đình kéo lùi về sau một bước.
Cô không thể làm gì khác hơn là cười nói: "Đương nhiên, đáng tiếc tôi không có tên tiếng Ý, anh có thể gọi tôi là Yên Yên."
Hai chữ cuối cùng cô dùng tiếng Trung.
Người phương tây cố gắng phát âm theo cô, nói: "Yên Yên......"
Khúc Yên gật đầu khen: "Năng lực học tập của ngài Mar thật tốt."
Hai người trò chuyện vui vẻ, sự thưởng thức của người phương tây đối với cô lộ rõ trên mặt.
Mạc Thanh Đại ở phía sau nhìn trợn mắt há mồm, tiến lên sau lưng Khúc Yên, nhỏ giọng hỏi: "Sao cô lại lợi hại như vậy a? Hai người nói tiếng nào vậy?"
Nếu như là tiếng Anh thì cũng không tính là gì, cô ấy biết, chị Hàn Yên cũng biết.
Nhưng vừa rồi bọn họ nói, một câu cô ấy cũng không hiểu.
"Là tiếng Ý." Khúc Yên quay đầu đáp.
"Thật lợi hại a......" Mạc Thanh Đại hâm mộ.
Cô ấy không có thiên phú về ngoại ngữ, thời điểm du học phải học tiếng Anh, lúc nào cũng nói lắp, vô cùng khổ cực.
Vừa rồi nghe Khúc Yên lưu loát ưu nhã, không cần nghĩ cũng biết thiên phú đặc biệt tốt.
Kỷ Hàn Yên bên cạnh xì khẽ một tiếng: "Loại nghề nghiệp này của cô ta, ngày thường tiếp xúc với không ít người, biết vài câu ngoại ngữ thì có gì lạ."
Khúc Yên ghét nhất là ai đó dùng loại giọng điệu âm dương quỷ quái này nói chuyện với cô, không khách khí mắng trả: "Vậy cô cũng nói vài câu thử xem?"
Kỷ Hàn Yên nghẹn lời.
Cô ta căn bản là nghe không hiểu, nói thế nào?
Nhưng cô ta không cam tâm bị một ca nữ hạ thấp như vậy.
← Ch. 157 | Ch. 159 → |