143: 3 Vị Hôn Thê Từ Thôn Quê Của Đốc Quân
← Ch.142 | Ch.144 → |
Editor: Nhan
Đến phủ đốc quân, Khúc Yên được an bài tại một gian phòng cho khách.
Mạc gia không bạc đãi cô, gian phòng lớn lại xa hoa, mang đâm phong cách Châu Âu, trên tủ màu trắng có đặt một máy phát nhạc.
Bên ngoài sân thượng còn có một chiếc ghế treo, trên bàn trà đặt chiều chén dĩa kiểu Anh.
Tất cả đều là đồ vật mà nguyên chủ - cô gái ở nông thôn không dùng đến
Khúc Yên nhìn một cái là biết, nhất định là ý của Mạc Thanh Đại, có chủ đích châm chọc cô.
Nhưng mà cái này cũng không quan trọng.
Đêm nay mới là màn kịch đáng chú ý đầu tiên.
Khúc Yên đi tắm trước, rửa sạch thân đầy bùn đất.
Ngồi ở trước gương trang điểm, cô thấy cô gái trong gương --
Dung mạo rất quen thuộc, gần như giống gương mặt thật của cô như đúc.
Nhưng vấn đề chính là da nguyên chủ thực sự quá đen, lại có tàn nhang, người thì gầy còm, kiểu tóc lại lỗi thời, thật sự không vừa mắt.
Khúc Yên lật qua lật lại hành lý nguyên chủ, ngoại trừ váy vải thô màu tối, còn có một số áo bông thật dày.
Mộc mạc thiết thực, nhưng ở Thượng Hải, quả thực không ngóc đầu lên được.
Khúc Yên nghĩ nghĩ, vẫn thay quần áo của nguyên chủ, giữ nguyên kiểu tóc cùng diện mạo ban đầu, quay người xuống lầu.
"Khúc tiểu thư, xin hỏi cô muốn đi đâu?" Bà Hứa thấy cô xuống lầu, tiến lên hỏi thăm.
"Tôi tùy tiện ra ngoài một chút.
"
"Khúc tiểu thư không biết đường đúng không? Chờ tôi đi xin phép Tam tiểu thư, sắp xếp cho cô một chiếc xe nhé?"
Tam tiểu thư trong miệng bà Hứa chính là Mạc Thanh Đại.
"Không cần, tôi không đi xa, sẽ không lạc đường.
" Khúc Yên không nhận, tự ý ra khỏi phủ đốc quân.
Bà Hứa đứng phía sau lắc đầu, cô gái này ngay cả là một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không có, khó trách Tam tiểu thư không thích.
Cô muốn đi ra ngoài chơi thì đành chịu vậy, dù sao Tam tiểu thư cũng đã phân phó, không cần phải để ý đến cô.
!!
Khúc Yên ra khỏi phủ đốc quân, trước tiên tìm hiệu cầm đồ.
Cô đã mở không gian trữ vật trong lúc làm nhiệm vụ ở thế giới trước.
Vừa rồi cô kiểm tra một hồi, bên trong có rất nhiều vàng bạc châu báu, còn có chút đồ dịch dung.
Cô lấy ra một thoi vàng nặng trịch, cầm cố thành tiền mặt, tiếp đó đến đường Hoài, thuê một tòa nhà ba tầng phong cách châu Âu.
Tiền thuê nhà mỗi tháng mặc dù đắt đỏ nhưng cô không quan tâm lắm.
Có phòng riêng, Khúc Yên mới bắt đầu trang điểm.
Da nguyên chủ ngăm đen, không thể lập tức trắng ngay, cần dưỡng từ từ, nhưng cũng may nhiệm vụ trước lại có vật phẩm dịch dung cực kì tốt.
Khúc Yên trang điểm cho mình như mấy kiểu hay xuất hiện trên tạp chí của Thượng Hải, mắt sáng môi đỏ, mặc sườn xám cùng giày cao gót mới mua, thướt tha lả lướt, phong tình vạn chủng.
Cô đoán bây giờ dù cha mẹ Khúc có đứng trước mặt cô thì cũng không nhận ra đây là con gái nhà mình.
Sau khi trời tối, Khúc Yên rời khỏi nhà, gọi một chiếc xe kéo đi Lan Viên Công quán.
Đến cửa Lan Viên Công quán, có không ít xe đã đậu ở đó.
Nhưng người đàn ông mặc tây trang dắt tay bạn đồng hành trong bộ váy hoa lệ, ồn ào tấp nập đi vào công quán.
Khúc Yên không có thiệp mời, nhưng cô thông minh, nhìn chuẩn một khe hở, thừa dịp người hầu ở cửa ra vào đang bận rộn nghênh đón khách, đi vào cửa cùng một nam nhân đi một mình.
Trong Lan Viên Công quán có nhiều sảnh khác nhau, diện tích khá lớn, vừa giữ lại đình đài cổ kính, vừa có mấy tòa nhà phong cách Châu Âu.
Khách mời đều được người hầu dẫn tới đại sảnh.
Khúc Yên không đi, ngồi một mình trong lương đình.
Cô muốn nhìn một chút xem rốt cuộc dáng dấp Mạc Bắc Đình ra sao.
Mặc dù trong tư liệu hệ thống có ảnh chụp nhưng cũng không bằng nhìn trực tiếp.
Cô chọn ngồi hóng gió ở vị trí vô cùng xảo diệu, không phải đối diện cửa vào, nhưng từ bên cạnh lại có thể thấy hết toàn bộ khách mời.
Theo dòng người, cô thấy một người đàn ông mặc quân trang bước vào cửa lớn.
.
← Ch. 142 | Ch. 144 → |