Ánh Trăng Sáng Của Lão Đại 74
← Ch.073 | Ch.075 → |
Editor: Nhan
"Tiểu Thất, tôi không thể không quan tâm hắn.
" Khúc Yên lau nước mắt, cắn răng nói, "Mặc kệ mi làm thế nào, nhất định phải đem tôi trở về.
Tôi muốn trở lại ngày tôi biến mất!"
"Thật xin lỗi kí chủ, ngài đã hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới đó, không có cách nào để trở về.
"
"Không, nhất định có biện pháp!"
Khúc Yên mở trí não, nhanh chóng tra cứu toàn bộ tư liệu thế giới kia, không buông tha bất kỳ một chi tiết nào.
"Kí chủ, ngài nên tĩnh dưỡng tinh thần lực cho tốt a.
" Tiểu Thất mang theo giọng điện tử đáng yêu cùng một tia bất đắc dĩ, "Tiểu Thất tối đa chỉ có thể giúp ngài dây dưa một chút thời gian, tạm thời không xóa trí nhớ của ngài nhưng không thể kéo dài được lâu, thế giới kế tiếp lập tức sẽ mở ra.
"
"Tìm được rồi!"
Khúc Yên bỗng nhiên vui mừng hô to.
"Kí chủ tìm được cái gì?" Tiểu Thất nghi ngờ.
"Tôi biết ngay mà, nhiệm vụ này thật sự tồn tại!"
Khúc Yên kích động chỉ vào màn hình, "Mi thấy không? Tâm nguyện nguyên chủ -- thay thế cô ấy hưởng thụ báo ân của 3 lão đại, hơn nữa hiếu thuận cha mẹ cô! Cha mẹ cô còn tại thế, tôi chưa làm nhiệm vụ hiếu thuận này thì sao có thể tính là nhiệm vụ hoàn thành?!"
Tiểu Thất trầm mặc một chút, trả lời: "Tiểu Thất lập tức vì kí chủ báo cáo hệ thống chủ thần.
"
Tích tắc -- tích tắc --
Thời gian từng giây từng giây trôi qua.
Qua màn kính sương trắng, du thuyền của Dung Trì đã chạy ra giữa biển lớn, chuẩn bị nhảy xuống.
Hắn lừa mình dối người ròng rã mười năm.
Yên đã sớm không còn trên thế giới này.
Nếu như cô còn tồn tại, vì sao hắn sử dụng khoa học kỹ thuật tân tiến nhất tìm người nhưng không có một chút manh mối nào.
Nếu như cô còn tồn tại, vì sao cam lòng giày vò hắn, để hắn thống khổ như sống trong địa ngục như vậy.
Hắn đã sớm nên đi với cô.
"Tiểu Thất, mi nhanh lên!" Khúc Yên kêu to.
Nếu như Dung Trì chết bên trong thế giới, hết thảy đều không còn cách nào vãn hồi!
【 Đinh! 】
Một thanh âm máy móc nhắc nhở vang lên, 【Thế giới lại một lần nữa mở ra, kí chủ xin hãy chuẩn bị, kí chủ xin hãy chuẩn bị!! Sắp trở lại ngày kí chủ rời đi!! 】
Khúc Yên bật khóc.
Trời ạ!
Cuối cùng cô cũng có thể về!
*
Thời điểm Khúc Yên mở mắt lần nữa là khi đang ở trong phòng khách sạn.
Bóng bay màu sắc rực rỡ trên trần nhà phiêu đãng, cánh hoa hồng trên giường lớn tinh xảo, trên bàn nhỏ có chiếc bánh sinh nhật.
"A!! Tôi thật sự đã trở về.
"
Khúc Yên hít một hơi thật sâu.
Cô cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, 3:00 chiều, là lúc cô chưa tới phòng làm việc tìm Dung Trì.
Cô đang do dự đi hay không đi thì đột nhiên ngoài cửa phòng vang lên thanh âm quét thẻ.
Khúc Yên nhất thời sững sờ, trông thấy thiếu niên kiên cường tuấn mỹ xông vào.
"Bảo bối!" Hắn dùng lực ôm cô.
"Hửm?" Khúc Yên đưa tay ôm eo của hắn, "Anh không phải còn chưa tan tầm sao? Sao lại chạy đến đây sớm như thế?"
"Đi làm không quan trọng.
" Hắn ôm chặt cô, hận không thể khảm vào thân thể mình, giọng nói ẩn ẩn khàn khàn, "Em quan trọng nhất.
"
"Ai nha, nghe thật buồn nôn!!" Khúc Yên trêu hắn, "Nhưng hôm nay anh là người được chúc thọ, anh lớn nhất.
Happy Birthday Trì bảo bối của em.
"
Hắn thật thấp mà ừ, buông lỏng cô một chút, tìm môi của cô hung hăng hôn.
Hắn hôn vừa gấp vừa mãnh liệt giống như hạn hán đã lâu bỗng gặp mưa, điên cuồng hấp thụ.
Cánh môi Khúc Yên thấy đau nhưng lại không giãy dụa, mềm mại kêu hừ hừ: "Trời còn chưa tối, anh muốn làm gì vậy!!"
Dung Trì hôn cô không thả, hai tay cũng không buông ra, giữ lấy eo thon của cô, ôm cô về giường.
Hắn lập tức cúi người áp xuống, hai người cẩn thận dính vào nhau.
Hắn dồn dập tìm kiếm sự ngọt ngào.
.
← Ch. 073 | Ch. 075 → |