Vay nóng Tima

Truyện:Manh Hậu - Chương 08

Manh Hậu
Trọn bộ 38 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-38)

Siêu sale Lazada


Nam Chu quốc lập quốc hơn 100 năm, tứ đại gia tộc ở kinh thành cũng đã uy phong hơn một trăm năm. Lần này Mộ Dung Khuê đến từ đường bái tế mẹ đẻ Đỗ thị, đứng đầu tứ đại gia tộc là tứ đại thị lang, người đi theo chỉ có Lễ bộ thị lang Vương Trình, ba thị lang còn lại mượn cớ không đi.

Ngoài kia đang bàn tán về nữ thần trời ban, tứ đại thị lang cũng tập trung tại nhà Vương Trình, để Vương Trình thuật lại tình hình lúc đó.

Tận mắt Vương Trình thấy kỳ cảnh ngày đó, bị kinh ngạc nói không ra lời, lúc ấy tất nhiên tin đây là thần nữ hạ phàm. Nhưng mấy ngày nay có ba vị thị lang khi đó không có mặt phân tích điểm đáng ngờ, cuối cùng dao động lòng tin, bây giờ lại đâm ra nghi ngờ cái gọi là thần nữ trời ban có lẽ là do Mộ Dung Khuê bày trò.

Đỗ Mạn Thanh nghe Thạch Cố Hành nói xong, cũng hiểu rõ, nay tứ đại thị lang thế cao áp chủ, thậm chí Mộ Dung Khuê cũng phải nhường bọn họ một hai phần. Bây giờ vì chính mình rơi xuống, thế sự có chút biến hóa, thế lực hoàng thất tăng cao, tứ đại thị lang sợ hoàng đế muốn mượn chuyện này làm giảm thế lực của bọn họ, nghĩ cách tìm sơ hở để vạch trần chuyện mình không phải nữ thần là sự thật.

Đỗ Mạn Thanh cười nhạt một cái nói: "Vàng thật không sợ lửa, chỉ cần để ý chuyện bọn họ đi điều tra, không cần ngăn cản."

Thạch Cố Hành vội vàng đồng ý, nhìn trời không còn sớm mới cáo lui ra ngoài.

Hắn vừa ra khỏi cửa cung, đúng lúc gặp Nghiêm Thừa Ân cũng từ trong cung trở về, hai người liền đứng lại nói mấy câu.

Nghiêm Thừa Ân nói: "Nơi này nói chuyện không tiện, về nhà ta uống ly rượu cũng dễ nói hơn."

Thạch Cố Hành gật đầu, đi theo Nghiêm Thừa Ân về Nghiêm gia.

Nghiêm Thừa Ân dẫn Thạch Cố Hành đến thư phòng, đợi nha hoàn dâng trà lui ra mới nói: "Chuyện của thái hậu nương nương, ngươi thấy thế nào?"

Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành, một văn một võ, từ nhỏ đã đi theo bên người Mộ Dung Khuê, là bạn tốt kiêm tâm phúc của Mộ Dung Khuê.

Thạch Cố Hành nghe Nghiêm Thừa Ân nói lời này, cũng cảm thấy hơi nghi ngờ mới nói: "Chuyện lúc đó ở từ đường quả thật không thể giả được, cho là thái hậu nương nương chính là thần nữ cũng không thể nghi ngờ. Chỉ là không biết người có phải là mẹ đẻ của hoàng thượng không?"

Hai người vừa nói chuyện không khỏi nhìn nhau một hồi.

Một lúc sau Thạch Cố Hành mới nói: "Tiên hoàng tổng cộng có 5 người con trai, bởi vì hoàng thượng là do hoàng hậu nuôi dưỡng mới được kế vị, mấy vương gia khác không nói, chỉ sợ Nhị vương gia sẽ không cam tâm."

Nhi tử thứ hai của Mộ Dung Khuông là Mộ Dung Sâm, mẹ đẻ là tỷ tỷ của lại bộ thị lang Lữ Lương. Mà Lữ Lương này chính là người đứng đầu tứ đại gia tộc. Lúc đó khi Mộ Dung Khuông băng hà, Lữ Lương muốn tìm cách cho Mộ Dung Sâm thay thế Mộ Dung Khuê kế vị, nhưng không ngờ có Thạch Uy dẫn quân trấn áp, che chở cho Mộ Dung Khuê, hắn không có cách nào hành động mới phải để Mộ Dung khuê đăng cơ.

Hiện nay mặc dù Mộ Dung Khuê đã đăng vị, nhưng mà căn cơ chưa ổn, lúc này lại có chuyện thần nữ trời ban, không tránh khỏi tứ đại gia tộc có nghi ngờ.

Nghiêm Thừa Ân lắc đầu nói: "Trong khoảng thời gian này, tứ đại gia tộc sẽ nghĩ cách thăm dò thái hậu nương nương, chúng ta chỉ cần xem kết cục của bọn hắn thôi!"

Thạch Cố Hành còn một chuyện, nhìn thư phòng không có ai khác mới nói: "Cảnh kỳ lạ ngày đó ờ từ đường ai cũng kinh ngạc, thái hậu nương nương quả thật không phải là người thường. Nhưng hôm nay nhìn người hình như đã có mấy phần nhân khí, có chút giống nữ tử trần gian, không biết người có pháp lực hay không?"

Nghiêm Thừa Ân nhỏ giọng nói: "Theo như hoàng thượng nói, ngoại trừ thái hậu nương nương có một số pháp bảo hình như cũng không có pháp lực."

Thạch Cố Hành lại nói: "Có khi nào thái hậu nương nương rơi xuống trần gian, đã trở thành nữ tử trần gian rồi?"

Nghiêm Thừa Ân cũng có nhiều nghi hoặc, dù sao thì chuyện nữ thần trời ban cũng có lợi với Mộ Dung Khuê. Nếu hắn cứ nghi ngờ thì chính là bất kính với nữ thần, cố gắng từ bỏ ý nghĩ này không nói ra.

Sau đó, Thạch Cố Hành rời khỏi Nghiêm gia trở về Thạch phủ.

Thạch Uy biết được hắn trở về, gọi hắn đến thư phòng hỏi chuyện.

Thạch Cố Hành nói việc tứ đại gia tộc nghi ngờ Đỗ Mạn Thanh giả mạo nữ thần, mới nói thêm: "Cha nghĩ việc này như thế nào?"

Thạch Uy chắp tay bước đi thong thả nói: "Chúng ta chỉ cần trung thành với hoàng thượng, việc này không cần suy đoán quá nhiều."

Thạch Cố Hành nghe lời này, có vẻ như Thạch Uy đối với chuyện này luôn giữ một loại thái độ, nhưng đây là chuyện có lợi cho hoàng thượng nên chỉ cần nghe theo lệnh của hoàng thượng là được, nghĩ xong mới gật đầu, xin cáo lui trở về phòng.

Lúc này, Đỗ Mạn Thanh đang vuốt điện thoại di động, sờ một lát cuối cùng cũng mở máy, lần thứ hai nhìn vào cột sóng vẫn không có. Mặc dù biết không thể nào gọi được điện thoại, nhưng vẫn bấm số gọi đi, đầu bên kia điện thoại im lặng không có tiếng động, nàng gọi thêm lần nữa vẫn như vậy. Cố gọi vài lần mới hết hy vọng mà tắt máy.

Mộ Dung Khuê nhìn nàng đang loay hoay, thấy vẻ mặt nàng chán nản mới hỏi: "Mẫu hậu, đây là?"

Viền mắt Đỗ Mạn Thanh ửng đỏ, trả lời: "Đây là pháp bảo dùng để nói chuyện, bây giờ không có tín hiệu, không có cách nào liên lạc với người khác."

Mộ Dung Khuê thử dò hỏi: "Nếu mẫu hậu sống lại, đương nhiên nhi tử sẽ phụng dưỡng người sống nốt quãng đời còn lại, không cần trở về?"

Đỗ Mạn Thanh thở dài một tiếng, ấn vào ứng dụng điện thoại, giơ máy lên trước mặt Mộ Dung Khuê nói: "Con trai, cười một cái!"

Mộ Dung Khuê nghe Đỗ Mạn Thanh nói, vội vàng bày ra vẻ mặt tươi cười.

Đỗ Mạn Thanh nhìn Mộ Dung Khuê trong màn hình, thấy hắn cười hai mắt híp lại, quả nhiên là mê người, không khỏi tự đắc: "Nhi tử của ta thật là đẹp mắt! Nàng vừa nghĩ một tay vừa nhấn xuống chụp ảnh.

Mộ Dung Khuê nhìn lại thấy mình đang cười trong pháp bảo của Đỗ Mạn Thanh, ngơ ngác nói: "Pháp bảo này thật thần kỳ!"

Đỗ Mạn Thanh chỉ vào cột pin điện thoại nói: "Pháp bảo này cũng có tuổi thọ, khi ô vuông này biến mất nó cũng không thể động nữa." Nói xong thì buồn bã, tắt điện thoại rồi cất đi mới gọi Diệu Tâm tiến lên châm trà.

Diệu Tâm nghe thấy thì vôi vàng đi lên, đang muốn châm trà lại bị Mộ Dung Khuê cản lại, đành phải đứng sang một bên.

Mộ Dung Khuê tự mình đứng dậy châm trà, bưng chén trà tới dâng lên miệng Đỗ Mạn Thanh, dịu dàng nói: "Mẫu hậu còn có nhi tử mà!"

Đỗ Mạn Thanh ngước mắt chống lại tầm mắt Mộ Dung Khuê, cũng có chút xúc động, nhất thời uống một ngụm trà, lắc đầu ý nói không cần nữa.

Mộ Dung Khuê rụt tay về, không để chén trà xuống mà cầm trong tay thưởng thức, thừa lúc Đỗ Mạn Thanh không để ý đem chén trà sát vào bên môi, uống một ngụm trà còn dư lại của Đỗ Mạn Thanh, lúc này mới đặt cái chén xuống.

Hành động này của Mộ Dung Khuê, không giấu được ánh mắt của Diệu Tâm.

Diệu Tâm đứng bên cạnh tâm trạng như trời đất đổ sụp, trời ơi, hoàng thượng đây là yêu mẫu sao?

Một lúc sau, Diệu Tâm ra khỏi Khôn Ninh Cung lặng lẽ đi gặp Mộ Dung Bội.

Mộ Dung Bội nghe Diệu Tâm nói xong cũng kinh hãi, lẩm bẩm nói: "Hoàng thượng vẫn không chịu cưới hoàng hậu, cũng không chịu nạp phi, chẳng lẽ thực sự có vấn đề?"

Diệu Tâm nói: "Hành động này của Hoàng thượng là khinh nhờn, chỉ sợ trời sẽ trách phạt."

Mộ Dung Bội đứng ngồi không yên, đứng lên nói: "Ta đến chỗ thái hậu nương nương."

Đỗ Mạn Thanh biết Mộ Dung Bội tới, có chút nhạc nhiên nói: "Giờ cũng không còn sớm, sao ngươi lại tới đây?"

Mộ Dung Bội trên đường đi đến đã nghĩ xong lý do, cười nói: "Ta nghe nói thái hậu nương nương giữ Đỗ cô nương lại hầu hạ bên người, bởi vậy..."

Đỗ Mạn Thanh nghe xong nói: "Hàm Lan và Hoàng thượng không hề xứng đôi, không cần lo lắng."

Mộ Dung Bội nói: "Ta không có ý này, ý ta là muốn cầu thái hậu sớm tác thành, giúp hoàng thượng định ra hôn sự. Chỉ cần là thái hậu nương nương chọn đương nhiên sẽ tốt nhất."

Đỗ Mạn Thanh lại cười nói: "Yên tâm, ta cũng muốn sớm ôm tôn nhi!"

Mộ Dung Bội nghe những lời này, trong lòng mừng rỡ, nhìn trời đã muộn mới cáo từ đi về.

Đỗ Mạn Thanh dựa vào tháp suy nghĩ, Mộ Dung Khuê và Đỗ Hàm Lan là anh em họ, huyết thống hai người quá gần, thật sự không phù hợp để thành thân. Mình là muốn mau mau ôm cháu, nhưng muốn ôm là cháu trai thông minh đáng yêu nha!

Diệu Tâm đứng bên cạnh hầu hạ, tâm trạng thấp thỏm bất an, mình hai lần chạy đi mật báo, thái hậu nương nương có biết hay không?

Lúc này Đỗ Hàm Lan cũng đi vào hầu hạ Đỗ Mạn Thanh, mắt thấy Đỗ Mạn Thanh lại đang đùa nghịch pháp bảo, chỉ tò mò đứng nhìn, chờ Đỗ Mạn Thanh cất pháp bảo dưới gối đầu mới nhân tiện nói: "Thái hậu nương nương, chi bằng kết một túi lưới, cất pháp bảo vào trong, nếu cần đi ra ngoài thì đem pháp bảo đeo vào trong người, đảm bảo không thể mất được.

Đỗ Mạn Thanh gật đầu nói: "Được, vậy túi lưới giao cho ngươi làm."

Đỗ Hàm Lan vui mừng đồng ý.

Đỗ Mạn Thanh thấy trên mặt nàng ta còn đỏ ửng, suy nghĩ một chút mói gọi nàng ta đến ngồi bên cạnh, hỏi trực tiếp: "Ngươi thích hoàng thượng?"

Mặt Đỗ Hàm Lan lại bừng, cúi đầu, tiếng như muỗi kêu nói:"Cháu gái cũng biết, cháu gái không xứng với..."

Đỗ Mạn Thanh vừa nghe cũng biết, Hàm Lan đây là thiếu nữ đang hoài xuân, thấy người dễ nhìn sẽ thích. Nàng vỗ tay Hàm Lan cười nói: "Nhìn thấy mỹ nam thì động lòng, đây là chuyện bình thường. Thế nhưng mỹ nam này không thích hợp với ngươi, ngươi hiểu ý của ta không?"

Đỗ Hàm Lan đáp: "Hiểu rõ!"

Đỗ Mạn Thanh nghe nàng ta trả lời, nhưng thật ra cũng không hiểu được ý mình, lại vỗ tay nàng ta nói: "Mỹ nam để thưởng thức thì tốt nhưng không thể gả, nếu gả, phải gả cho người coi ngươi như trân bảo, người đàn ông sẽ cưng chiều ngươi trong lòng bàn tay."

Cái này Đỗ Hàm Lan có chút hiểu được, hơi cúi người xuống nói:"Cám ơn thái hậu nương nương dạy bảo!"

Một nơi khác, Mộ Dung Khuê lại lần nữa mất ngủ, không hiểu sao lại nhớ ánh mắt Đỗ Mạn Thanh nhìn Thạch Cố Hành, nhất thời đấm giường, đây là mẫu hậu nhớ trần tục sao?

Lạc công công nghe thấy tiếng động, tiến vào hầu hạ, thấy Mộ Dung Khuê khó ngủ mới hỏi: "Hoàng thượng có cần nô tài thêm hương cho dễ ngủ?"

Mộ Dung Khuê lắc đầu nói: "Không cần!"

Lạc công công lại thử dò hỏi: "Có cần cho truyền cung nữ tới hầu hạ?" Lại nói, hoàng thượng cũng đã hai mươi tuổi, mà vẫn không cho truyền cung nữ hầu hạ, luôn...

Mộ Dung Khuê hừ một tiếng nói: "Đừng quên, trẫm còn đang trong hiếu kỳ."

Lạc công công cả kinh, quỳ xuống thỉnh tội!

Mộ Dung Khuê khoát tay nói:"Đứng lên đi! Sau này chú ý một chút."

Lạc công công vội vàng dạ. khom người đi qua một bên.

Mộ Dung Khuê lấy bức tranh chữ của Đỗ Mạn Thanh ra đọc lại một lần, vừa như đang nói với Lạc công công, vừa như đang nói với chính mình: "Vị Tô Thức này quả nhiên tài giỏi, trách không được mẫu hậu nhớ mãi không quên. Trẫm có thời gian rảnh, cũng muốn làm thơ viết chữ, cho mẫu hậu vui vẻ, làm tròn đạo hiếu."

Lạc công công đáp lời nói: "Thái hậu nương nương biết hoàng thượng hiếu thảo, tất nhiên sẽ vui mừng."

Mộ Dung Khuê gật đầu, cho Lạc công công ra ngoài nằm trên giường nghỉ ngơi. Đêm nay, mấy lần hắn mơ thấy đôi môi đỏ mọng của Đỗ Mạn Thanh đang chạm vào cái chén, phong tình vô hạn.

Đến sáng tỉnh lại, trong chăn ẩm ướt một mảng, không khỏi kinh ngạc, nhất thời lấy tay sờ vào, nháy mặt khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, trong lòng nổi lên trăm ngàn tư vị.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-38)