← Ch.067 | Ch.069 → |
Lục Kiến Vi lướt qua phân tích chỉ tiết nhiệm vụ! Sau đó trở về phòng mình.
Mọi chuyện bắt nguồn từ Hoàng Tử Di! Cô ta có thể lên xe mà không cần phải xô đẩy ai, như vậy cũng sẽ không chọc giận người đàn ông kia... Nói chung, có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến cái chết của Hoàng Tử Di.
Nhưng đó không phải lý do để cô ta hại người, đặc biệt là sau này khi lòng tham ngày càng tăng, cô ta còn bắt đầu hại những người vô tội.
Trời đã chuyển tối, Lục Kiến Vi không muốn tiếp tục xem nữa, chuẩn bị đi tắm rửa.
Đạo quan cũ kỹ, do điều kiện eo hẹp nên chưa thể lắp đặt nước máy, chỉ dùng nước giếng.
Lúc này chung quanh im ẳng.
Khi Lục Kiến Vi vừa thả gùi múc nước xuống giếng thì ngửi thấy một mùi vừa tanh lại vừa thối.
Theo thời gian, mùi hôi càng ngày càng nồng nặc, khiến cho cô cảm thấy khó chịu, có cảm giác như sắp bị ngạt chết tại chỗ vì mùi đó.
Đồng thời, Lục Kiến Vi cũng cảm nhận được một luồng âm khí.
Cô nhón chân nhìn xuống giếng.
Mặt nước giếng trong veo, phản chiếu ánh trăng, lấp lánh sóng gợn... Mọi thứ đều nằm trong sự dự liệu của cô.
Lục Kiến Vi nhanh chóng lấy từ trong túi một lá bùa, đốt cháy rồi ném xuống giếng, ngọn lửa vẫn bám trụ trên mặt nước.
Một con dã quỷ cũng dám đến Xuất Vân Quan.
Mùi cháy khét ngày càng kinh khủng làm Lục Kiến Vi cau mày! Cô đợi cho đến khi lửa tắt hẳn mới kéo gùi nước lên.
Trong gùi nước có rất nhiều tóc đã bị cháy! Trên đó vẫn còn vương mùi tanh tưởi khiến cô liên tưởng đến mùi hôi thối ban nãy.
Lục Kiến Vi nhíu mày, quyết định không sử dụng nước này, vứt gùi nước đi và trở vê phòng.
Vừa bước vào sân, cô thấy Lục Trường Lan đang đứng trên hành lang: "Sư tỷ đi lấy nước à? Sư đệ đã chuẩn bị nước nóng, đang để trong bếp kìa.
Lần đầu tiên, Lục Kiến Vi cảm thấy vui mừng: "Thật tuyệt vời."
Cảnh tượng vừa chứng kiến suýt chút nữa khiến cô nôn mửa.
Hình ảnh cô vừa nhìn thấy khi đi lấy nước vẫn còn đọng lại trong đầu, bóng dáng cô phản chiếu trên mặt nước giếng trong veo.
Bóng cây che phủ đỉnh đầu, mặt nước lấp lánh ánh trăng! Cô chớp mắt... Bên cạnh bóng dưới mặt nước giếng của cô có một khuôn mặt khác hiện ra, mái tóc dài bay trong gió.
Cảm giác như người kia đang đứng ngay bên cạnh, cùng cô soi mình xuống giếng.
Trong lòng Lục Kiến Vi biết rõ, tại đạo quan này chỉ có cô và Lục Trường Lan... Người phụ nữ kia hẳn là đang nhìn cô.
Giếng nước ở sân sau đạo quan, không ngờ lại thu hút dã quỷ.
Lục Trường Lan vui vẻ nói: "Sư tỷ mau đi tắm rửa và nghỉ ngơi đi! Đã mệt mỏi cả đêm rồi."
Lục Kiến Vi gật đâu một cái! Sau đó bước vào bếp.
Có một sư đệ chu đáo như vậy, quả thực là may mắn.
Lái
Khi Lục Kiến Vi tỉnh giấc lần nữa, mặt trời đã lên cao.
Người giấy nhỏ nằm ngủ ngon lành cách tấm chăn trên ngực cô! Nếu nó có nước bọt chắc đã chảy dãi lâu lắm rồi.
Lục Kiến Vi nhẹ nhàng nhấc nó lên đặt sang một bên gối... Người giấy nhỏ không có tỉnh giấc, chỉ lật người làm lộ ra cái bụng nhỏ.
Cảnh tượng ấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Rửa mặt xong, Lục Kiến Vi bước ra khỏi phòng thì thấy Lục Trường Lan đang tưới cây trong sân.
Lục Trường Lan quay lại mỉm cười: "Kiến Vi sư tỷ! Từ nay chúng ta sẽ không dùng nước giếng nữa."
Lục Kiến Vi nhớ lại và nói: "Sư đệ cũng thấy rồi phải không? Đêm qua tỷ quên không kể lại cho sư đệ."
Lục Trường Lan đáp: "Thật là ghê †ởm, hôm nay đệ sẽ lấp giếng lại! Đến lúc đạo quan phải chuyển sang dùng nước máy rồi."
Lục Trường Lan đã kiểm tra giếng sau sự cố đêm qua và phát hiện nước bị ô nhiễm! Dù sau này có sạch đi nữa cũng không thể xóa bỏ được nỗi ám ảnh... Anh không muốn tiếp tục sử dụng và cũng không muốn sư tỷ của mình sử dùng nữa.
Lục Kiến Vi đồng tình với quyết định của Lục Trường Lan, nói: "Sư tỷ cũng đang nghĩ như vậy."
Ở trường, việc sử dụng nước máy rất tiện lợi, còn ở đạo quan... Tuy sử dụng nước giếng tốt hơn nhưng lại bất tiện! Đặc biệt là khi tắm rửa.
Việc có nước máy sẽ tiện lợi hơn nhiều.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |