← Ch.175 | Ch.177 → |
Quách Thiên bị chính suy nghĩ của mình làm cho giật mình, vội vàng xoa xoa mắt.
Trong gương không có ai nhưng hắn ta cảm thấy hồn ma của cô gái kia dường như đang bám sau lưng mình... Như thể đang nằm trên cổ hắn ta.
Sẵn sàng cắn lấy hắn ta bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Quách Thiên bỗng chốc trắng bệch, lùi lại một bước, ngã xuống đất, cảm thấy lạnh lẽo phía sau cổ.
Giống như ai đó đã thổi một hơi vào đó.
Quách Thiên không phản ứng kịp, mắt trắng dã, ngất đi.
Trong khi đó, cha mẹ Quách trên giường bệnh đang chìm trong ác mộng, thỉnh thoảng thở không ra hơi, đồ thị nhịp tim biến đổi nhanh chóng.
Lục Kiến Vi trở về đạo quan đã là mười giờ.
Lâm Vũ Tư sớm gọi điện thoại đến: "Thế nào rồi? Cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy? Là bệnh hay là gặp ma?"
Lục Kiến Vi kể lại cho cô ấy về những gì đã xảy ra ở bệnh viện.
Lâm Vũ Tư thở dài kinh ngạc, không thể tin được: "Thật không ngờ, trên đời này còn có người như vậy, làm sao có thể làm ra việc như vậy, họ thật là quá đáng mà!"
Điều này quả thực là ác giả ác báo.
Cô ấy vẫn nghĩ họ bị ma ám nên mới mắc phải căn bệnh kỳ lạ như vậy, hóa ra là tự chuốc lấy.
Lục Kiến Vi nhấp một ngụm nước: "Nếu họ không xin lỗi thì không sống được lâu đâu, oán niệm của cô gái kia rất sâu, âm khí đã xâm nhập vào cốt tủy."
Lâm Vũ Tư tức giận nói: "Nếu là tới Tớ sẽ không bao giờ tha thứ."
Lục Kiến Vi nói: "Họ xứng đáng bị như vậy."
Lâm Vũ Tư hoàn toàn đồng ý.
Người ta đã không đồng ý rồi mà còn dùng mưu hèn kế bẩn đã là quá đáng... Dùng thuốc đã là vi phạm pháp luật, kết quả còn ép chết người ta.
[Đúng là tên bệnh hoạn] Lâm Vũ Tư đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: "Lần trước cậu nói cảm nhận được mùi gì thế?"
Lục Kiến Vi không định nói thật... Hình Dao Dao không hại ai, thậm chí còn cứu thây Quách.
Cô nói bừa: "Có lẽ hôm đó mũi tớ nhạy cảm quá, ngửi thấy mùi cổ trùng thôi... Không có gì đặc biệt."
Lâm Vũ Tư tự nhiên tin là thật.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Kiến Vi nhớ ra trong nhiệm vụ của group Âm Dương còn có một video dự báo chưa xem.
Cô ngồi trên giường, mở video.
Thời gian trên poster nhiệm vụ là tối nay! Đầu video là trong phòng bệnh, bên ngoài cửa sổ tối đen... Có lẽ video này được quay vài giờ trước.
Nghĩa là lúc đó, Lục Kiến Vi chưa can thiệp vào vụ này, trong video sẽ không có cô.
Quả nhiên, Lục Kiến Vi thấy trong video không có mình mà là hình ảnh của thây Quách và Hình Dao Dao đang nói chuyện với bác sĩ! Sau đó, bác sĩ bất lực rời khỏi phòng bệnh.
Và họ ở lại bên trong.
Buổi tối, thây Quách và Hình Dao Dao không về nhà mà ở lại bệnh viện sợ xảy ra chuyện.
Vào ban đêm, da của ba người họ không tự chủ mà bong tróc một lớp, rơi xuống giường bệnh.
Nhìn qua, mạch máu đã lộ rõ ra ngoài... Có lẽ chỉ cần chạm nhẹ, mạch máu này sẽ vỡ.
Quách Thiên trên giường lăn lộn kêu rên thảm thiết, con cổ trùng bò ra từ ngực, di chuyển dưới bề mặt da theo mạch máu.
Lúc này, chỉ có mình Quách Minh ở cạnh chăm sóc Quách Thiên và đúng lúc đó, con cổ trùng sắp xâm nhập vào cơ thể thầy Quách.
Cổ trùng một khi xâm nhập vào cơ thể người sẽ ký sinh bên trong.
Vào lúc này, Hình Dao Dao đột ngột bước vào từ bên ngoài, nắm lấy cánh tay của Quách Minh, nói: "Cẩn thận lây nhiễm"
Cô ấy dùng một làn khí đen từ đầu ngón tay chảy xuống, dọc theo cánh tay của Quách Minh, tiến lên đuổi cổ trùng đi và cuối cùng cổ trùng lại quay trở về cơ thể của Quách Thiên.
Hình Dao Dao ôm cánh tay của thầy Quách, kéo ông ra chỗ khác.
Quách Minh thở dài nói: "Em không nhắc anh còn quên mất! Không biết bố mẹ khi nào mới khỏi..."
Video kết thúc tại đây.
Giống như Lục Kiến Vi đã nghĩ.
Cô gái Miêu Cương nguyên rủa cả gia đình, nhưng Quách Minh lại may mắn thoát khỏi một kiếp nạn, điều này chứng †ỏ đã có quý nhân giúp đỡ.
Chỉ là quý nhân này không phải đến †ừ con người.
← Ch. 175 | Ch. 177 → |