← Ch.134 | Ch.136 → |
ô có làn da trắng và phong thái tốt, chỉ cần búi tóc lên đã biến thành một bộ lễ phục tinh tế.
Vài cô gái nhìn thấy liền trợn tròn mắt.
Một người nhỏ giọng nói: "Chiếc xe này không rẻ chứ?"
Người khác đáp: "Không lẽ là thuê xe để đến đây? Có thể lắm! Nhưng dịp như này là lúc giả vờ."
Một người khác cảm thán: "Không ngờ Lục Kiến Vi trông có vẻ nhút nhát, hóa ra cũng có suy nghĩ như thế, tất cả đều giả tạo."
Lục Kiến Vi tỏ vẻ không nghe thấy.
Lục Trường Lan hạ cửa sổ xe: "Sư tỷ! Khi nào về nhớ gọi cho đệ." Lục Kiến Vi đáp lời: "Okil Sư đệ về trước đi."
Có xe thì thật tiện lợi, loại xe gì đối với cô không quan trọng! Dù sao cô cũng không biết xe.
Các cô gái vô tình nhìn thấy mặt của Lục Trường Lan ở vị trí lái, mắt họ sáng lên... Là một mỹ nam nhân.
Lục Kiến Vi thật sự quá tài giỏi.
Bên ngoài khách sạn có một bức bình phong, trên đó viết tên giáo viên hướng dẫn và cô dâu.
Trên đó còn có ảnh cưới, rất đẹp.
Một số bạn học đều mặc đồng phục lịch sự tập trung trên bậc thêm, khi thấy Lục Kiến Vi quay lại, mọi người đều mỉm cười.
Có người hỏi: "Lục Kiến Vi! Người vừa đưa cậu đến là ai vậy?" Lục Kiến Vi đáp một cách tự nhiên: "Sư đệ."
Mọi người nhìn nhau... Sư đệ?
Hiện nay người sử dụng cách xưng hô này không nhiều! Hơn nữa, bọn họ cũng vừa thấy thái độ của người kia đối với Lục Kiến Vi.
Một cô gái không nhịn được hỏi: "Cậu tìm được việc mới à?"
Lục Kiến Vi gật đầu: "Ukm."
Làm đạo sĩ mở đạo quan cũng là một công việc! Hơn nữa cô còn là quan chủ, cũng coi như quản lý cửa hàng.
Cô gái vừa đặt ra câu hỏi im bặt.
Lục Kiến Vi và bạn học mấy năm qua không thân thiết lắm nên cô chỉ chào hỏi qua loa rồi bước vào bên trong khách sạn.
Bỏ lại các bạn học phía sau vẫn không ngừng suy nghĩ về cảnh tượng vừa rồi.
Lục Kiến Vi đến hơi muộn, Lâm Vũ Tư đã ở trong phòng tiệc, thấy cô liền vây †ay.
Lâm Vũ Tư cười nói: "Tớ còn tưởng cậu không đến! Nhanh ngồi đi."
Lục Kiến Vi nói: "Tớ đã hứa rồi! Sao có thể không đến."
Trong phòng tiệc, bàn của họ gần như toàn là bạn học cùng lớp, bàn còn lại là học sinh của một lớp khác.
Các bàn còn lại là của bạn bè và người thân của cả hai bên! Cựu sinh viên bọn họ cũng không quen biết.
Một số bạn học đang trò chuyện.
Không lâu sau, có người nhớ ra cảnh tượng ngoài khách sạn, quay đầu hỏi: "Nghe nói Lục Kiến Vi đã tìm được việc rồi? Nhanh thế?! Công việc là gì? Có liên quan đến chuyên ngành không?"
Lục Kiến Vi bình tĩnh.
Lâm Vũ Tư nói: "Công việc bình thường thôi."
Lục Kiến Vi điềm đạm đáp: "Tôi làm đạo sĩ."
Đối với những người không biết rằng trên thế giới này có ma, Lục Kiến Vi chắc chắn là khác biệt, thậm chí có thể nói là mê tín dị đoan.
"Hiện giờ còn có thể làm đạo sĩ sao?"
"Cậu đẹp như vậy, việc gì không tìm được, sao lại nghĩ không thông mà đi làm đạo sĩ, hay để tôi giới thiệu công việc cho cậu nhé?"
Trong mắt họ, Lục Kiến Vi dường như là người đáng thương.
Lục Kiến Vi lắc đầu: "Không cần đâu, làm đạo sĩ cũng tốt."
Một nhiệm vụ có thể kiếm được nhiều tiên như vậy?! Bán vài lá bùa chú đã bằng một tháng thu nhập của người khác.
Số tiền mà Tô Khúc Trần mua bùa chú còn đủ trả lương cho thực tập sinh hai tháng, chưa kể đến số tiền chuyển khoản trả công sau khi trừ tà nữa.
Có thể nói với số tiền lớn trong tài khoản ngân hàng của Lục Kiến Vi thì hiện tại, cô cũng được coi là một phú bà.
Lâm Vũ Tư nghiêng người về phía cô, phàn nàn: "Cậu đừng quan tâm lời nói đó! Bọn họ không biết cậu giỏi như thế nào... Thật ngu ngốc."
Lục Kiến Vi cười cười: "Tớ không để bụng đâu." Đang nói chuyện, tiếng nhạc thay đổi, MC bước lên sân khấu.
Sau một loạt lời chúc phúc, cuối cùng đến lúc cô dâu chú rể xuất hiện, những người đang trò chuyện cũng quay đầu nhìn về phía sân khấu.
Giáo viên hướng dẫn dắt tay cô dâu mặc váy cưới bước trên thảm đỏ.
← Ch. 134 | Ch. 136 → |