← Ch.117 | Ch.119 → |
Cô hỏi: "Thanh kiếm gỗ đào này lấy từ đâu vậy?"
Lục Trường Lan mỉm cười, "Hôm nay đệ đến một vườn đào, chọn hai cành đào.
tốt nhất làm thành hai thanh kiếm, một thanh tặng cho sư tỷ."
Kiếm gỗ đào là pháp khí cơ bản nhất.
Lục Trường Lan nửa năm trước đã để ý đến khu vườn đào này, thương lượng với chủ vườn ở đó mua hai cây đào và giờ đây cuối cùng cũng có thể sử dụng.
Anh lấy kiếm gỗ đào xuống.
Hai thanh kiếm gỗ đào ngoại hình gần giống nhau nhưng trên chuôi kiếm có chữ nhỏ, có thể phân biệt được cái nào là cái nào.
Lục Kiến Vi nhận lấy, nghĩ đến một việc, nói: "Nếu đã có kiếm gỗ đào thì chuông Tam Thanh cho để sư đệ dùng đi"
Nhưng Lục Trường Lan lại nói: "Không cần! Sư tỷ cứ dùng đi."
Dù Lục Kiến Vi có cố gắng thuyết phục nhưng Lục Trường Lan vẫn từ chối... Thấy thế cô cũng không ép buộc nữa... Không nhận thì thôi... Dù sao, trước đây anh cũng không dùng.
Trước đây Lục Kiến Vi đã nghĩ đến việc làm kiếm bằng việc bói toán bằng những tiền xu.
Nhưng tạm thời rất khó tìm thấy những đồng tiền xu phù hợp nên kiếm gỗ đào thay thế là tốt nhất.
Lục Kiến Vi nói: "Trường Lan! Sư đệ không cần vì sư tỷ..."
Lục Trường Lan nghiêm túc ngắt lời: "Sư tỷ! Đó là điều sư đệ nên làm! Đệ không cảm thấy có gì không không tốt, sư tỷ không cần nghĩ quá nhiều."
Nói đến đây, Lục Kiến Vi chỉ có thể để anh tự quyết.
*x**
Hôm sau, Lâm Hạo đem theo giận dữ đến Xuất Vân Quan.
Lục Trường Lan ra ngoài mua bữa sáng! Lúc trở về nhìn thấy Lâm Hạo... Anh đề phòng nhìn quanh vài lần, hỏi: "Cậu là ai?"
Lâm Hạo cũng không nhận biết Lục Trường Lan nhưng nhìn thấy anh mặc đạo bào, đoán là đạo sĩ, lịch sự nói: "Tôi đến tìm Lục Bán Tiên."
Lục Trường Lan mím môi: "Sư tỷ ở trong."
Vừa dứt lời thì Lục Kiến Vị đã đi ra... Trên tay cầm kiếm gỗ đào, mặc đạo bào... Nhìn như một nữ hiệp.
Lâm Hạo vội vàng tiến lên, nói: "Lục Bán Tiên! Chuyện này quả thực là hắn làm!"
Cái ngọc bội mà anh mua ở gian hàng đó là Lý Văn Hào cố ý sắp đặt!
Đợi khi Lâm Hạo và Lý Văn Hào cùng đi ra ngoài đã lừa anh ấy mua.
Chiều nay, anh ấy đến phố cổ và phát hiện người đó vẫn còn đó! Lâm Hạo phải trả một khoản tiên mới khiến người bán ngọc bội mở lời nói ra sự thật.
Số tiền Lý Văn Hào đưa không bằng số tiền anh ấy đưa nên không thể giấu được nữa.
Người bán ngọc bội cũng không biết Lý Văn Hào lấy ngọc bội từ đâu?! Nhưng có thể chắc chắn là do hắn ta đưa.
Lâm Hạo tức giận tột độ.
Anh ấy và Lý Văn Hào là bạn lâu năm! Không ngờ hắn ta lại độc ác như vậy, còn giăng bây cho anh ấy.
Lâm Hạo thuê người đánh Lý Văn Hào một trận! Hắn ta muốn báo cảnh sát nhưng người anh ấy đã thuê làm việc rất sạch sẽ, không hề để lại bằng chứng.
Ngược lại, sự thật càng khiến Lâm Hạo cảm thấy kinh hãi.
Lý Văn Hào sinh ra ở một làng nhỏ hẻo lánh, hắn ta về quê vào mùa hè tham dự đám tang của một cô gái và cũng là chủ nhân của ngọc bội.
Hắn ta nghe lén gia đình cô gái định bán xác cô cho một gia đình khác! Vì hiện nay nhiều người mua xác để làm âm hôn cho đứa con chết ỉu của mình.
Một người chuyên làm việc này đưa ra một số lưu ý... Lý Văn Hào nghe rõ mồn một và tận dụng nó.
Mâu thuẫn giữa anh ấy và Lâm Hạo đã tồn tại từ lâu.
Tốt nghiệp cùng một trường, làm cùng một công ty nhưng Lâm Hạo lại làm vị trí cao hơn! Cô gái hắn ta thích từ chối lời tỏ tình của hắn ta nhưng lại thổ lộ với Lâm Hạo... Đương nhiên, anh ấy cũng từ chối.
Có thể nói là oán hận đã lâu.
Lý Văn Hào nghĩ đến việc này, tìm người xem bát tự của Lâm Hạo! Sau đó đốt bát tự cho chủ nhân ngọc bội để hoàn thành âm hôn.
Từ đó, chỉ cần Lâm Hạo tìm bạn gái hay kết hôn sẽ bị chủ nhân ngọc bội phá hoại! Thậm chí còn nổi tiếng là người khắc thê.
Lâm Hạo rùng mình! Anh ấy không muốn đến chết vẫn cô đơn.
Tin đồn khắc thê lan truyền ra thì ai dám lấy anh ấy.
Lục Kiến Vi nghe xong gật đầu: "Bình thường không nên mua những thứ nguồn gốc không rõ ràng, nhất là một số đồ cổ"
← Ch. 117 | Ch. 119 → |