← Ch.115 | Ch.117 → |
Lục Kiến Vi nhặt ngọc bội lên... Dấu vết trên đó vẫn còn, chỉ là âm khí đã biến mất.
Cô đưa cho Lâm Hạo: "Cứ giữ lấy! Nó có thể bảo vệ anh một lần."
Lâm Hạo do dự... Nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy, cảm giác khi chạm vào hoàn toàn khác với trước, có lẽ thực sự không còn vấn đề gì nữa.
Lục Kiến Vi nhắc nhở: "Có một số người tốt nhất không nên tiếp xúc."
Lâm Hạo nói: "Biết rồi! Nhưng tôi muốn làm rõ tại sao hắn ta lại muốn hại tôi... Tôi đi trước nhé... Lân này cảm ơn cô - Lục Bán Tiên."
Anh ấy đứng dậy, không quên bổ sung: "Không biết lần này phải trả bao nhiêu tiền?"
Lục Kiến Vi đưa ra một con số cụ thể.
Lâm Hạo nhanh chóng quét mã chuyển khoản! Sau khi giải quyết được vấn đề, anh ấy thư giãn hơn nhiều, bước đi nhẹ nhàng, biến mất ở đầu con hẻm Hoàng Hoa.
Lục Kiến Vi thu dọn đồ đạc, lại cúng bái tổ sư.
Cô lấy ra dao âm dương! Cái tên này do cô tự đặt vì trên thân dao có chữ "âm dương".
Trong pháp khí của đạo môn, dao là một vật rất hiếm gặp.
Dưới tượng tổ sư có một chuông Tam Thanh nhưng khi sư phụ còn ở đây cô chưa từng sử dụng... Bây giờ cũng đến lúc cô nên lấy ra.
Thực chất chuông Tam Thanh rất mạnh mẽ, không chỉ có thể trừ yêu mà còn có thể diệt ma! Đối phó với quỷ thông thường không phải vấn đề nhưng phải biết cách sử dụng nó.
Sau khi cúng bái tổ sư, Lục Kiến Vi lấy ra một chiếc hộp từ phía dưới... Trong đó đặt chuông Tam Thanh, chuông có †ay cầm giống như chữ "LHI", chỉ khi gặp quỷ dữ chuông Tam Thanh mới rung lên.
Cô đeo chuông Tam Thanh vào thắt lưng và bắt đầu chuẩn bị vẽ bùa.
Theo thời gian, kỹ năng vẽ bùa của cô ngày càng tăng lên, có thể nói là tỷ lệ thuận với năng lực.
Sau khi vẽ xong một xấp bùa, Lục Kiến Vi thở phào nhẹ nhõm.
Cô vào phòng tắm rửa, phát hiện Lục Trường Lan không ở trong đạo quan, không biết đi đâu.
Khi cô ra ngoài, điện thoại vừa vặn reo.
Là một số lạ nhưng cô đoán ra ngay là ai: [Thây bói mù]
Đúng là thầy bói mù, hẳn chần chừ một lúc, nói: "Vì cô là bán tiên thực sự, tôi muốn hỏi cô một việc."
Lục Kiến Vi "ừm" một tiếng: "Cứ nói đi"
Tô Khúc Trần kể lại những gì bản thân đã nhìn thấy, đặc biệt là hình ảnh con tiểu quỷ cắn lên cổ Tô Tiên Vĩ.
Lục Kiến Vi nhíu mày: "Tiểu quỷ?"
Chiều nay cô đã thấy dấu tay đen trên cổ của người đàn ông mặc vest, quả thực phù hợp với kích thước tay của một đứa trẻ.
Nuôi tiểu quỷ giờ đây không còn hiếm.
Càng nhiều người biết đến công dụng của tiểu quỷ, sẵn sàng chỉ trả số tiền lớn để mời tiểu quỷ từ nước ngoài về nhà mình, hàng ngày cúng bái, coi như con của mình.
Một khi cúng bái tiểu quỷ thành công, dù là danh vọng hay tài lộc, đầu có thể đạt được.
Nhưng một khi bị tiểu quỷ phản kháng, hậu quả sẽ rất khốn khổ.
Tô Khúc Trần chỉ nghe nói về tiểu quỷ, không biết rõ nguồn gốc, nói: "Ba tôi cúng bái tiểu quỷ?"
Nhưng nhìn dáng vẻ của Tô Tiên Vĩ, không giống như biết chuyện.
Lục Kiến Vi nói: "Tình hình cụ thể phải nhìn thấy mới biết, anh có thể luôn theo dõi tình trạng của cha mình, xem xét liệu có phải là cúng bái hay là bị mắc bây" Nếu là cúng bái, cô thực sự không có gì để nói.
Lục Kiến Vi thêm: "Có phải tiểu quỷ hay không, cần phải nhìn thấy mới biết."
Trước khi thây bói mù trở về, Lục Kiến Vi đã đưa cho Tô Khúc Trân số điện thoại để phòng trường hợp cần thiết.
Việc người bình thường có thể nhìn thấy ma không phải là hiếm gặp.
Khi dương khí trên người yếu, người đó sẽ dễ dàng thu hút một số ma quỷ! Từ đó, họ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy ma.
Ngay sau khi Lục Kiến Vi nói xong, điện thoại của cô phát ra âm thanh thông báo từ WeChat.
Cô nhìn qua thông báo... Liền nói với Tô Khúc Trần là mình sẽ liên lạc lại với hẳn sau rồi cúp máy.
Group Âm Dương vừa mới cập nhật một bài viết mới.
Lục Kiến Vi nhấp mở... Thấy tiêu đề là ba chữ "đứa trẻ ma" khiến cô nghĩ ngay đến chuyện Tô Khúc Trần vừa kể.
[Đứa trẻ ma]
[Tóm tắt: Dù là người hay ma, tất cả đều có ham muốn.
Khi ngày và đêm giao nhau, chỉ cần trả một giá nhất định ham muốn sẽ bùng nổi Hãy cẩn thận vì nó có thể đang ở ngay bên cạnh bạn... ]
← Ch. 115 | Ch. 117 → |