Truyện:Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60 - Chương 22

Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60
Trọn bộ 55 chương
Chương 22
Nói chuyện yêu đương
0.00
(0 votes)


Chương (1-55)

Sau khi Tần Nguyên Đào sống lại, anh ta bắt đầu ghi chép một vài mốc thời gian và chuyện quan trọng xảy ra ở kiếp trước.

Nếu ông trời đã cho anh ta thêm một cơ hội nữa thì anh ta nhất định phải sống tốt hơn kiếp trước, có thù báo thù, có oán báo oán, tuyệt đối không thể để người đắc tội anh ta sống yên ổn được!

Sau khi ghi lại những chuyện quan trọng, anh ta đi ra khỏi nhà.

Trước tiên anh ta phải đi xem ả tiện nhân ác độc đó một chút, xem xem có phải bây giờ cô vẫn giống kiếp trước, hạnh phúc như trước không?

Kiếp trước, trong thời kỳ hỗn loạn đó anh ta đã thừa đúng dịp mới có cơ hội ngồi lên vị trí kia.

Anh ta dùng người nhà để uy ♓ı.ế.🅿️ cô, buộc cô gả cho anh ta.

Đời này, anh ta phải cưới cô, phải thuần phục cô giống như thuần phục chó vậy.

Nếu như không phục, vậy thì đánh tới khi nào cô phục mới thôi!

Anh ta sẽ không đối xử tốt với cô giống như kiếp trước, chịu đựng cô nữa, anh ta muốn cô sống không bằng ch*t!

Nhưng kiếp này, anh ta sẽ không ngu xuẩn vậy nữa.

Anh ta sẽ không chạy đi tìm cô kích động cô lúc cô sắp ch*t, kẻo cô nổi điên lấy mạng đổi mạng.

Bây giờ nghĩ lại về bản thân ở kiếp trước mới thấy ch*t oan như vậy, anh ta quá thua thiệt rồi.

Dung Thanh Du, cô chờ đó, tôi sẽ không để cô sống tốt đâu!

Tần Nguyên Đào ra khỏi nhà, chạy đến nhà của Dung Thanh Du.

Nhưng anh ta nhìn thấy nhà họ Dung đóng chặt cửa cứ như đã lâu không có người ở vậy, Tần Nguyên Đào trợn tròn mắt.

Sao lại vậy được?

Kiếp trước vào thời gian này, nhà họ Dung đang rất phát triển, sao kiếp này lại thay đổi hoàn toàn vậy?

Chẳng lẽ trí nhớ của anh ta sai sao?

Không! Không thể nào! Anh ta không thể nào nhớ lầm được!

Mỗi một bước đi của anh ta với Dung Thanh Du, anh ta đều nhớ cực kỳ rõ ràng.

Kiếp trước anh ta vừa si tình vừa ngu ngốc, còn thường xuyên lén chạy đến đây nhòm ngó, cũng chỉ vì muốn nhìn cô một lần.

Nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ anh ta sống lại lần nữa nên mọi chuyện không còn giống trước nữa rồi?

Trong lòng Tần Nguyên Đào dậy cơn sóng lớn.

Anh ta không biết rằng nhà họ Dung trông đổ nát cứ như đã lâu không có ai ở, nhưng thật ra Dung Thanh Du đã dùng một cách để che mắt.

Cô còn bày một trận pháp phòng vệ, phòng việc tên cặn bã Tần Nguyên Đào nhòm ngó nhà mình.

Tần Nguyên Đào đứng một lúc lâu trước cửa nhà họ Dung mới trông thấy một đứa bé cách vách nhà họ Dung đi ra.

Anh ta vội vàng chạy đến hỏi cậu bé: “Bạn nhỏ à, nhà họ Dung này đi đâu cả rồi? Em biết không?”

Đứa bé đó cảnh giác nhìn anh ta chằm chằm: “Anh là ai? Anh hỏi cái này làm gì?”

Tần Nguyên Đào nở một nụ cười hiền lành nhìn nhà họ Dung: “Anh là bạn của đồng chí Dung Thanh Du, anh đến thăm cô ấy. ”

Đứa trẻ kia lại lướt nhìn anh ta một lần, thấy hai tay trống không của anh ta, cậu bé không khỏi bĩu môi: “Anh đến thăm chị Thanh Du nhưng sao lại không thấy anh mang chút kẹo điểm tâm gì đó đến vậy?”

Tần Nguyên Đào thấy đứa nhỏ này tinh quái như vậy, không khỏi thầm mắng trong lòng một câu, cái tên nhóc này, sao lại tinh quái như vậy? Chẳng dễ lừa chút nào!

Anh ta lại tìm một cái cớ: “Anh muốn hẹn đồng chí Thanh Du ra ngoài ăn cơm mà, bạn nhỏ, nếu em biết cô ấy ở đâu thì nói cho anh được không?”

Đứa trẻ đó thấy anh ta chẳng lấy ra nổi một viên kẹo nên hừ lạnh đáp lại một câu “Không biết!” rồi trực tiếp nghiêng đầu chạy đi.

Tần Nguyên Đào giận đến mức h⛎_п_ɢ h_ăn_🌀 mắng thầm vài câu trong lòng, sắc mặt cũng âm u dọa người.

Một lát sau, Tần Nguyên Đào thấy một người phụ nữ trung niên mà anh ta biết ở kiếp trước đi qua.

Người phụ nữ trung niên này bình thường thích tám chuyện vớ vẩn, muốn biết tung tích nhà họ Dung thì hỏi bà ta đảm bảo không sai được.

Tần Nguyên Đào tiến đến cản bà ta lại, cười hỏi: “Đại tỷ à, chào chị! Tôi là bạn của Dung Thanh Du, xin hỏi một chút, chị có biết nhà họ Dung chuyển đi đâu rồi không?”

Người phụ nữ trung niên soi xét nhìn anh ta: “Hả, cậu là bạn của Thanh Du à? Sao trước kia tôi chưa từng thấy cậu?”

Tần Nguyên Đào cười nói: “Tôi sống ở đại tạp viện ở phố kế bên, bình thường bạn học Thanh Du hay đến tìm tôi, tôi chưa từng sang đây, đây là lần đầu tiên tôi đến đây. ”

Tròn mắt nói mò là bản lĩnh của anh ta.

Nghe thấy anh ta ở đại tạp viện phố kế bên, trong mắt người phụ nữ trung niên thoáng hiện tia khinh thường, không nhịn được mà hừ lạnh nói với anh ta: “Nhà họ Dung chuyển đi lâu rồi. ”

Tần Nguyên Đào thấy bà ta sắp phải đi, bèn vội vàng hỏi tiếp: “Vậy bọn họ dọn đi đâu vậy?”

“Trông giống như dọn về nông thôn. ”

Người phụ nữ trung niên đáp lại câu này, rồi không để tâm đến anh ta nữa, trực tiếp nhấc chân rời đi.

Tần Nguyên Đào sững sờ tại chỗ.

Nhà họ Dung thế mà lại dời về nông thôn rồi!!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sao anh ta càng nghĩ càng không thông thế này?

Chuyện kiếp trước và kiếp này, sao lại không giống nhau chứ?

Dung Thanh Du và người nhà về quê, vậy anh ta phải đối phó với cô ra sao đây?

Anh ta phải đến nông thôn tìm cô sao?

Không được, bây giờ anh ta vẫn chưa có gì có, vẫn chưa đến lúc đi tìm cô.

Anh ta phải chờ thời cơ, lợi dụng khả năng tiên tri nhờ kiếp trước để kiếm ít tiền cho mình.

Đến khi thời cơ đến, anh ta có thể lên chức trước thời hạn, c*ầ*𝐦 զ⛎*ⓨ*ề*ⓝ trước thời hạn rồi lại đi tìm ả tiện nhân Dung Thanh Du kia trả thù rửa hận.

Tần Nguyên Đào suy nghĩ kỹ nên làm thế nào rồi đi bước lớn trở về.

Anh ta phải quay về nghĩ cách thật ổn thỏa một chút, tiếp theo nên làm sao để kiếm tiền đây?

Thôn nhà họ Dung.

Bữa trưa ngon lành ở nhà họ Dung khiến cả chủ lẫn khách hài lòng.

Cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi tựa vào ghế không muốn nhúc nhích, bọn họ ăn quá nhiều nên bụng hơi khó chịu rồi.

Dung Thanh Du lại đi rót cho mọi người ít nước, cộng thêm chút nước suối linh để tiêu thực.

Sau khi uống xong chút nước, quả nhiên mọi người đã cảm thấy thoải mái hơn.

Lịch Tiệp còn chưa về mà trong lòng đã bắt đầu có chủ ý khi nào đến lại rồi.

Cô ấy nịnh nọt cười cong mắt hỏi Dung Thanh Du: “Thanh Du, đồ ăn nhà cậu ngon như vậy, lần sau mình có thể đến chơi nữa không?”

Dung Thanh Du nhìn ánh mắt sáng lấp lánh tràn đầy mong đợi của cô ấy, không nhịn được cười nói: “Cậu muốn đến thì đến, vô cùng hoan nghênh. ”

Lịch Tiệp vui vẻ ôm lấy cô, dùng sức cọ cọ một cái: “Tốt quá, Thanh Du, cậu tốt nhất. ”

Dung Thanh Du đưa tay xoa đầu cô ấy một cái, giống như đang cưng chiều một đứa trẻ vậy.

Lịch Tiệp rất xinh đẹp, tính tình cũng cởi mở.

Mặc dù cô ấy có xuất thân bất phàm nhưng từ trước đến giờ cô ấy không hề mang lại cảm giác cao cao tại thượng đó.

Không chỉ cô, những người khác của nhà họ Dung cũng rất thích cô ấy.

Dung Thanh Du nhìn thời gian đã đến hai giờ chiều, có lẽ bọn họ phải mau trở về rồi.

Nghĩ đến việc chưa làm xong chính sự, Dung Thanh Du mỉm cười nói với Triệu Siêu Quần: “Đoàn trưởng Triệu, hay là chúng ta ký hợp đồng mua bán trước đã nhé?”

Hôm nay Triệu Siêu Quần đã thay đổi, ông ấy hoàn toàn bị đồ ăn ngon nhà họ Dung chinh phục rồi.

Ông ấy sảng khoái gật đầu: “Được, ký đi, chú ký rồi mang về đóng con dấu. Ngày mai mọi người đưa thức ăn tới, nhân tiện cầm hợp đồng đã đóng dấu về luôn. ”

Hợp đồng này không ký thì song phương ai cũng chẳng an lòng.

Dung Thanh Du cao hứng nói: “Vậy cháu gọi đại đội trưởng và kế toán viên đến. ”

Dung Học Uyên xua tay với cô một cái: “Thanh Du, con ở lại nói chuyện với các trưởng bối đi, để anh ba của con đi gọi bọn họ tới. ”

Dung Thanh Dương vừa nghe bố đích thân gọi tên mình đã lập tức đứng dậy: “Bố, con đi đây. ”

Sau khi biết chuyện của quân khu, Dung Học Xương cũng đang nóng lòng chờ tin tức tốt từ Dung Thanh Du.

Nhưng ông ấy không dám tùy tiện sang đây tìm cô, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Vào lúc này khó khăn lắm mới chờ được đến lúc Dung Thanh Dương chạy đến gọi mình, Dung Học Xương kích động lập tức lớn tiếng gọi đại đội trưởng và kế toán viên: “Dung Bằng, mau, chúng ta mau mau chuẩn bị giấy bút và con dấu đi, chúng ta cùng đến nhà Thanh Du ký hợp đồng. ”

“Được, đi ngay đây!”

Dung Bằng đã cất hết đồ vào túi từ sớm, ông ấy cẩn thận mở ra kiểm tra lần nữa, xác nhận không có sai sót gì mới đi cùng Dung Học Xương và Dung Thanh Dương đến nhà họ Dung.

Đến nhà họ Dung.

Dung Thanh Du giới thiệu Triệu Siêu Quần cho Dung Học Xương, rồi giới thiệu những người khác cho ông ấy biết.

Sau khi mọi người hàn huyên với nhau, bọn họ trực tiếp vào chủ đề chính.

Dung Học Xương tỏ ý bảo kế toán viên Dung Bằng lấy ra ba bản hợp đồng, rồi đưa một bản qua cho đoàn trưởng Triệu Siêu Quần xem rồi ký tên.

Ba bản hợp đồng, một cái cho quân khu, một cái lưu trữ trong đại đội, một cái lưu trữ bên công xã.

Triệu Siêu Quần xem kỹ hợp đồng, xác nhận những thứ này không có vấn đề gì, ông ấy trực tiếp ký tên.

Sau đó, ông ấy nói với Dung Học Xương: “Hôm nay chẳng qua tôi chỉ tới xem một chút, vốn chưa định ký hợp đồng nên cũng không mang con dấu theo, vậy tôi mang ba bản hợp đồng này về trước, ngày mai lúc mọi người phái người giao hàng đến thì cho người mang về. ”

Lúc này Dung Thanh Du mới nhớ đến vấn đề giao hàng.

Cô vội vàng hỏi Dung Học Xương: “Bác cả, bên quân khu cần số lượng lớn như vậy, chúng ta bên này đưa qua bằng cách gì? Chẳng lẽ vẫn dùng xe bò chở từng xe từng xe qua như vậy sao?”

Triệu Siêu Quần nghe là biết ngay ý của cô, lập tức tiếp lời nói: “Đồng chí Thanh Du, chi bằng như vầy, bên quân khu bọn chú có xe vận chuyển phụ trách mua bán, nếu bên cháu không có phương tiện vận chuyển thì để xe của quân khu bọn chú phái đến chở đi!”

Dung Học Xương và Dung Thanh Du vừa nghe đã lập tức vui vẻ đứng dậy: “Tốt quá rồi!”

Dung Thanh Du cảm kích nói: “Cảm ơn đoàn trưởng Triệu, quân khu bên chú có thể phái xe đến chở thức ăn là tốt nhất, bên chúng cháu có thể bớt không ít việc, cảm ơn ạ!”

Triệu Siêu Quần cười vang nói: “Khách khí cái gì, sau này nói không chừng bọn chú cũng có chuyện cần cháu giúp đỡ vậy, quân khu của bọn chú và đại đội các cháu nay là cá một bể, có chuyện gì thì giúp đỡ lẫn nhau, ủng hộ lẫn nhau, mọi người nói xem có đúng không?”

Tất cả mọi người gật đầu: “Đúng! Đoàn trưởng Triệu nói quá đúng!”

Sau khi làm xong chính sự, lúc này Quách Mai mới cười nói với Tống Huệ Trân: “Chị Trân, chỗ tôi còn có một chuyện tốt muốn nói với mọi người. ”

Trong lòng Tống Huệ Trân giật mình hồi hộp, cứ như có một dự cảm mãnh liệt nào đó, bà lập tức ngước mắt nhìn sang Dung Thanh Du.

Quả nhiên bà thấy gương mặt xinh đẹp của con gái bảo bối bỗng thẹn thùng đỏ ửng lên.

Bà ổn định tinh thần một chút, vẫn cười hỏi Quách Mai: “Chuyện gì? Chị nói đi. ”

Quách Mai kéo Lịch Mãnh đến trước mặt Tống Huệ Trân, cười hỏi bà: “Chị Trân, chị thấy Lịch Mãnh nhà chú