← Ch.061 | Ch.063 → |
Tùy ý để bọn họ đẩy mạnh cô ta vào trong xe.
Lâm Quân nhìn về phía Dung Yên, "Đồng chí Dung, vừa đúng lúc chúng tôi cũng có hiểu biết về tình hình của đại đội Tần gia, không bằng, xe đạp của cô để cho Tiểu Vương đạp, cô ngồi xe của chúng tôi nhé?"
Có xe để ngồi, lại còn có thể thưởng thức dáng vẻ run như cầy sấy của Tần Khả.
Cô cũng rất vui lòng.
Nên rất sảng khoái gật đầu, "Được, cảm ơn."
Tiểu Vương lập tức nhận lấy xe đạp, "Đồng chí Dung, tôi đi trước đây, một hồi sau khi đến cửa thôn, tôi sẽ trả lại xe đạp cho cô."
"Được." Dung Yên gật đầu.
Cô vòng qua ghế phụ rồi lên xe.
Lâm Quân nhìn thấy bộ dáng thuần thục kéo cửa xe của cô thì đã biết người này không bình thường.
Người thường......Nếu như là lần đầu ngồi xe thì sẽ không như thế này.
Người bên này đừng nói là lần đầu ngồi xe ô tô, ngay cả xe đạp......Cũng rất ít khi được ngồi, có thể ngồi lên xe bò đã là rất xa xỉ rồi.
Nhưng anh ấy cũng không nói thêm gì, dù sao thì lúc trước đồng chí Dung cũng là thanh niên tri thức tới từ trong thành phố.
Vốn dĩ Từ Khả không dám cử động, nhưng khi nhìn thấy Dung Yên bước lên xe thì liền hồi hồn.
Hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi: "Dung Yên, cô muốn hại tôi đến thế sao?"
Cô ta ngồi ở phía sau, phải nghiêng người về phía trước.
Sau khi Dung Yên nghe được lời của cô ta nói thì quay đầu, cô mỉm cười, "Hại người thì tất sẽ hại mình, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, đừng tưởng rằng làm chuyện xấu xong sẽ không phải gánh chịu hậu quả gì."
"Không phải tôi xin lỗi rồi sao?" Có chuyện gì lớn chứ? Từ Khả phản ứng lại, vội vàng sửa lời: "Không đúng, tôi không có hạ dược."
"Có hay không thì trong lòng cô tự mình hiểu rõ, pháp luật sẽ không phán sai cho người tốt, cũng sẽ không bỏ qua cho người xấu." Cô tới, vậy thì phải đòi lại tất cả công đạo đã bị mất.
Từ Khả nhìn thấy bộ dạng dầu muối không ăn của cô thì hận muốn chết.
Nói tới nói lui đều là do Cố Lan ngu xuẩn, một chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong.
Nếu tiện nhân Dung Yên này bị Lưu Nhị hủy hoại thì nó còn mặt mũi tới tìm cô ta gây phiền phức sao?
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
"Dung Yên, chúng ta tới từ một nơi, tôi tha thứ cho cô việc vu khống tôi, chúng ta không cần vì chút việc nhỏ này mà làm phiền đồng chí công an được không?"
Dung Yên còn chưa kịp nói gì, thì Lâm Quân đã lên xe, anh ấy trực tiếp trả lời thay cho Dung Yên, "Việc thi đại học này chính là hủy hoại tiền đồ của một người, mặc kệ là bên nào bị vu khống, đều phải điều tra rõ ràng, cần phả tra ra manh mối."
Mặt Từ Khả cứng đờ.
"Nếu chuyện thi đại học của đồng chí Dung không bị phá hư, thì có lẽ cô ấy đã có khả năng thi đậu đại học, chính thức trở thành tân sinh viên, tương lai của cô ấy sẽ hoàn toàn khác."
Lâm Quân là một người chính nghĩa, không chấp nhận nổi chuyện như thế này.
Những thanh niên tri thức đó muốn về thành như thế nào chứ? Thi đại học chính là cơ hội của bọn họ.
Từ Khả còn muốn giải thích, nhưng nhìn đến sắc mặt của công an thì cô ta không thể mở miệng được nữa.
Nhìn đến vẻ mặt của cô ta, Lâm Quân ra đòn mạnh, "Nếu như bây giờ cô thẳng thắn thừa nhận, còn có thể xử lí nhẹ, nhưng nếu cô không chịu thú nhận, đến khi chúng tôi điều tra ra, hậu quả này......Cô có thể tự mình suy nghĩ."
"...... Tôi, không có......" Chung quy lại Từ Khả vẫn không thắng nổi cảm xúc sợ hãi, suy sụp, "Tôi, tôi chỉ là hạ một chút ba đậu* vào trong chén nước đường, cô ta uống xong thì có thể bị tiêu chảy......" Cô ta cũng không nghĩ tới tác dụng của nó lại mạnh như vậy.
*Ba đậu (danh pháp hai phần: Croton) là một chi thực vật có hoa thuộc Họ Thầu dầu, chi này được Carl Linnaeus thiết lập hợp lệ năm 1753. Loài được biết nhiều nhất của chi này có lẽ là Croton tiglium, một cây bản địa Đông Nam Á, loài này đã được sử dụng làm thuốc. Dầu ba đậu đã được sử dụng trong Trung y để điều trị táo bón nghiêm trọng do hạt của cây có thể gây ra tiêu chảy.
Dung Yên: ......
Lời thú nhận này không phải quá nhanh sao? Cô còn tưởng rằng người phụ nữ này có thể chịu được một thời gian.
Gan nhỏ như thế, sao lại dám làm điều xấu như này?
Thật đáng tiếc cho nguyên chủ.
Từ Khả vừa thú nhận, liền dứt khoát khai ra toàn bộ sự việc.
Cuối cùng cô ta khóc lớn, "Không phải tôi cố ý, chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mà thôi..."
Nói đến nói đi đều là do giấc mộng kia, nếu không phải do giấc mộng biết trước tương lai kia......Thì trong nhóm thanh niên tri thức bọn họ cũng chỉ có hai người Dung Yên và Diệp Duật thi đậu đại học trong kì thi đại học lần này".
Mà cuộc sống của cô ta tại đại đội Tần gia lại không quá như ý.
Cô ta không cam lòng.
Dựa vào cái gì chứ?
Thực ra cô ta cũng có nghĩ tới việc cúe để cho Dung Yên thi đại học giống như trong giấc mơ, sau đó tìm cách đổi thành tích thi đại học của Dung Yên thành của mình, cứ như vậy, thì cô ta sẽ có thể cùng Diệp Duật đi học đại học.
Tuy nhiên, thời gian của cô ta quá ngắn ngủi, trên tay không có tiền cũng không có mối quan hệ nào.
"Huống chi, nếu năm nay cô ta thi không đậu thì năm sau vẫn có thể tiếp tục thi......"
Dung Yên nghe được lời này, trực tiếp nắm lấy cổ áo cô ta, lôi kéo, tát cho cô ta hai bạt tai.
Sau đó mới buông tay.
Cô quay đầu nhìn về phía Lâm Quân đang trợn mắt há hốc mồm.
"Xin lỗi, đã đánh người trước mặt anh rồi, nhưng mà......Tôi thật sự không nhịn xuống được, cô ta đã hủy hoại cả một đời của tôi. Nếu không phải do cô ta, có lẽ tôi đã thi đậu đại học, rốt cuộc mấy năm nay tôi cũng không có lơ là việc học tập. Cô ta hủy hoại tiền đồ của người khác, thù này...Tôi tát cô ta hai bạt tay là vẫn còn nhẹ chán."
← Ch. 061 | Ch. 063 → |