Phu quân của nàng
← Ch.03 | Ch.05 → |
Diệp Nghi Dung mơ màng tỉnh lại, nhìn ngoài cửa là Thẩm Nhi đang bê một cái chén nhỏ nghi ngút khói đi vào, cả phòng lúc này đều tràn ngập mùi thuốc, Thẩm Nhi vừa thấy Diệp Nghi Dung đã tỉnh, nàng vội buông chén thuốc xuống bàn, chạy lại đỡ Diệp Nghi Dung ngồi dậy.
"A Nhi, sao ta lại ở đây" Diệp Nghi Dung đưa tay đỡ trán, cũng không biết nàng đã nằm bao lâu, giọng nói khàn đặc, khó nhọc hỏi.
"Vương phi, lúc sáng người đột nhiên ngất xỉu, là vương gia đã đưa người về Đông Uyển, sau đó tìm thái y, thái y nói người chỉ bị nhiễm phong hàn, uống thuốc tịnh dưỡng thì sẽ không sao nữa"
Vừa nói xong, Thẩm Nhi liền đem chén thuốc đến trước mặt Diệp Nghi Dung " nô tỳ vừa sắc thuốc xong, người mau uống đi, cẩn thận một chút, hơi nóng"
Ngửi thấy mùi thuốc bắc, Diệp Nghi Dung hơi khó chịu nhíu mi, nhìn đến nét mặt đầy lo lắng của Thẩm Nhi, lòng nàng bất giác dịu lại, cầm lấy chén thuốc, thỏi thỏi, rồi đưa lên miệng.
"Ăn một miếng, sẽ không đắng nữa" Thẩm Nhi đưa một miếng mứt mơ vào miệng nàng, cảm giác chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng, át đi vị đắng của thuốc, Diệp Nghi Dung nuốt xuống, cười với Thẩm Nhi, đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, nàng thật tâm thật ý cười với một người, Thẩm Nhi là một cô gái tốt, vừa thông minh lại hoạt bát, là người không có tâm cơ, hơn nữa nàng cảm thấy, Thẩm Nhi là thật lòng quan tâm nàng.
Thẩm Nhi nhìn Diệp Nghi Dung cười, vô thức há miệng, mất hồn nhìn nàng, vương phi cười đẹp thật.
"Ta hơi đói, phiền muội lấy chút gì đó cho ta ăn"
"A.. được được, người đợi một lát" Thẩm Nhi cười tươi như hoa, nhanh nhẹn chạy đi.
Đợi Thẩm Nhi quay về, Diệp Nghi Dung ăn một ít, rồi tiếp tục nghỉ ngơi, có lẽ do tác dụng của thuốc, nên nàng đặc biệt buồn ngủ.
***
Bích vương phủ, thư phòng.
Hiên Viên Nham đưa Diệp Nghi Dung về Đông Uyển, sau đó liền trở về thư phòng, giải quyết một số công việc.
Cũng đã trôi qua hai canh giờ, Hiên Viên Nham chợt dùng bút, nhìn đống sổ sách quân vụ vừa mới duyệt xong, hắn đột nhiên nghĩ tới Diệp Nghi Dung. Nhớ tới sắc mặt của nàng lúc nằm trong lòng hắn, nhìn hai tay mình, cảm giác ôm nàng thật kì lạ, người nàng rất gầy, rất nhẹ. Hắn vẫn còn nhớ mùi hương thanh khiết trên người nàng, bất giác đưa tay lên ngửi, vạt áo vẫn còn vấn một chút mùi hương ấy, nhàn nhạt, thật khiến người khác lưu luyến.
"Nô tỳ tham kiến vương gia"
"Không cần đa lễ, vương phi đâu" Nghĩ đến nàng, hắn không có tâm trạng phê duyệt sổ sách tiếp, hơn nữa, hắn cũng muốn gặp nàng, hắn phải xác định xem cảm giác trong lòng mình rốt cuộc là thế nào.
"Vương phi vừa uống thuốc xong, đang nghĩ ngơi ở trong phòng ạ"
Hiên Viên Nham trong lòng nổi lên thất vọng, gương mặt buồn bã, có chút rầu rĩ nói " vậy ta không làm phiền, ngươi nhớ chăm sóc tốt cho vương phi"
"Vương gia, nếu đã đến rồi, người thử vào một chút xem"
Cửa phòng mở ra, Hiên Viên Nham bước chân nhẹ nhàng, ngồi bên mép giường nhìn Diệp Nghi Dung, hắn vốn có ý định rời đi, nhưng lời của Thẩm Nhi vừa dứt, hắn liền không do dự đi vào.
Nghĩ về chuyện xưa.
Năm đó hắn bảy tuổi, hoàng cung xảy ra một biến cố, cung Tam Loan cháy lớn, lúc đó hắn và hoàng huynh nhận được tin, lòng như lửa đốt, liều mạng chạy đến, lúc hắn và hoàng huynh đến nơi, cả bầu trời khói bay mù mịt, lửa cháy không ngừng, lan can xà nhà sụp đổ, cả cung Tam Loan như rung chuyển. Nhưng hắn và hoàng huynh không có cách nào để xông vào cứu phụ hoàng và mẫu hậu. Tiếng kêu của tỳ nữ, thái giám vang cả cung, thị vệ đồng loạt chạy vào cứu giá, cũng đều chôn thân trong biển lửa.
Bà nội của Diệp Nghi Dung là Tôn Tử Nghi, lúc trẻ là trọng thần của triều đình, nữ tướng quân đầu tiên của Đại Triều, sau từ quan, nhưng được đặc cách ở lại trong cung, ban thưởng cung điện nguy nga, phong là Chiến Thần đại tướng quân, được người người tôn kính. Lúc nghe tiếng thị vệ gọi cứu giá, bà bất chấp an nguy, lều mạng xông vào cung Tam Loan, trong lúc cứu người, bị cây xà nhà ở trên trần rơi xuống chân, từ đó về sau, mất đi một chân, vĩnh viễn không thể đi lại như người bình thường.
Tuy rằng không thể cứu được mẫu hậu, nhưng phụ hoàng là do bà cứu sống, cho nên xem như là lập công lớn cho hoàng thất.
Chưa bao giờ bà đem món nợ ân tình đó nhắc lại, cũng không hỏi điều gì, cho đến nửa một tháng trước, bà đột nhiên nhắc đến chuyện cũ, cầu xin hắn lấy cháu gái mình. Hiên Viên Nham là người có ân tất hoàn, vả lại đối với hắn, nữ nhân đều như nhau, sớm muộn cũng phải lập phi, cho nên lấy ai cũng được, hắn không để ý.
Hôn sự được bố cáo thiên hạ, tin đồn về vương phi tương lai của hắn-Diệp Nghi Dung cũng bắt đầu, mỗi người đều có cách nói khác nhau, nhưng đều có chung một điểm, vương phi của hắn là phế vật, dẫn đến mỗi ngày thượng triều, đều phải chịu những ánh mắt thương hại của mọi người đối với hắn.
Nhưng mà hôn sự là do hoàng huynh ban, ngày thành thân cũng đã định, hơn nữa nợ ân tình cần phải trả, hắn hoàn toàn không còn cách nào để thoái lui, chấp nhận chờ ngày hôn sự đến.
Lần đầu tiên gặp Diệp Nghi Dung, cũng tại căn phòng này, lúc ấy nàng đang nằm ở trên giường, an ổn nghỉ ngơi, vừa nghe thấy hắn vào, liền cảnh giác mở mắt. Hắn đối với ánh mắt của nàng có hơi ngạc nhiên. Đối với vẻ bề ngoài của hắn, việc bị những nữ tử khác nhìn chằm chằm cũng không phải chuyện mới mẻ gì, nhưng đôi lúc nhìn ánh mắt si mê của họ, hắn thấy rất khó chịu, thật hận không thể móc mắt những nữ tử đó ra. Còn nàng ngay lần đầu gặp hắn, trong ánh mắt cũng chỉ có ngạc nhiên, hoàn toàn không có si mê, cũng không có ngưỡng mộ, đơn giản là chỉ là ngạc nhiên, hơn nữa trạng thái đó cũng duy trì không lâu, sau đó ánh mắt bình thản trở lại, biểu hiện đó giống như, nàng sẽ ngạc nhiên, khi nhìn thấy được món bảo vật rất quý hiếm, nhưng tiếc là đối với nó, nàng không hứng thú, cho nên, chỉ liếc mắt một mái, liền đá đi cho khỏi cản đường...
Hắn có thể nghĩ rằng, nàng cố tình làm vậy, mục đích cũng chính là muốn hắn chú ý.
Nhưng là, chuyện nàng cứu nha hoàn trong vương phủ, lại khiến hắn thay đổi cách nghĩ, nàng dùng những nỗi khổ mà mình đã trải qua, để an ủi người khác, ở trong mắt nàng, hắn thấy rõ sự kiên cường, hoàn toàn không vì những chuyện đã qua mà tỏ ra bi thương.
"Từ nhỏ ta đã không được yêu thương, phụ thân thì vứt bỏ, thỉnh thoảng lại bị người khác ức hiếp, thiên hạ gọi ta là phế vật, ta bị phụ thân ghét bỏ, mọi người đều xem thường, thậm chí ngay cả phu quân cũng không màng đến ta"
"Chúng ta khác nhau, cô chỉ bị một người đàn ông ruồng bỏ, còn ta bị cả thế giới quay lưng"
"Nhưng lúc bà nội ta qua đời, chỉ còn một mình ta, không ai quan tâm đến ta, không ai lo lắng cho ta, cô có bằng hữu, cô có người thân, còn ta không có người thân, không có bằng hữu, giữa ta và cô, nói đến đáng thương, thì ta đáng thương hơn cô nhiều, nếu cô là ta, thì không biết đã tự vẫn bao nhiêu lần, nhưng ta sẽ không làm vậy"
"Đối với ta, sinh mệnh mới là quý giá nhất"
"Việc ta đã làm, sẽ không thẹn, mặc người nhạo báng, ta không cần ai thấu hiểu.."
Nếu có người hỏi hắn, đã yêu nàng từ khi nào, thì có lẽ chính là lúc nàng nói "ta không cần ai thấu hiểu". Hoặc chính vào lúc, nàng quay lưng về phía hắn, ánh mặt trời khẽ gọi xuống, hắn trông thấy bóng lưng đầy cô đơn của nàng. Có lẽ, đã rung động vào lúc ấy, chỉ là, hắn không phát giác ra mà thôi.
Không biết lấy dũng khí ở đâu, hắn nắm lấy tay nàng, vén vạt áo lên, trên cánh tay trắng như tuyết, xuất hiện vài vết mờ, vẫn không buông tay nàng xuống, hắn tiếp tục vén vạt áo ở cánh tay còn lại, rõ hơn một chút, những vết thương này, hẳn là do dấu vết của roi da để lại. Roi da.
Roi da sao?
Rốt cuộc, những ngày tháng đó, nàng đã trải qua như thế nào, Tôn Tử Nghi không phải yêu thương nàng lắm sao, vì sao lại để cho nàng chịu nhiều uất ức như thế?
Hắn nhìn nàng.
Nữ tử trông nhỏ nhắn yếu ớt, một mình đối mặt với tất cả mọi chuyện, chịu đựng sự ghét bỏ của phụ thân, chịu đựng sự ức hiếp của tỷ muội, chịu đựng sự cừời nhạo của thế nhân, nàng, rốt cuộc cần bao nhiêu kiên cường, mới sống được đến ngày hôm nay. Hiên Viên Nham đưa tay, vén lọn tóc trước trán Diệp Nghi Dung, hắn, động tâm rồi, rung động vì nàng, đau lòng thay nàng.
"Ta không quan tâm thế nhân nói gì về nàng, phu quân của nàng cũng sẽ không bỏ mặc nàng" không gian tĩnh lặng, chỉ nghe được giọng nói thâm tình của hắn.
Hai mươi hai năm, luôn không hiểu tình cảm là gì, nhưng nàng lại bất ngờ xuất hiện, khiến hắn chân chính hiểu rõ về tình yêu, hắn dùng thời gian chưa đến hai ngày, để yêu nàng. Sau này, cũng sẽ dùng thời gian cả đời, để bảo vệ nàng.
***
Uống thuốc rồi nghỉ ngơi một giấc thật dài, lúc tỉnh lại, cả người Diệp Nghi Dung cũng dễ chịu hơn, tinh thần cũng thoải mái hơn rất nhiều. Cho dù ở hiện đại, nàng là một đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, cũng chưa từng ngã bệnh nặng như bây giờ, chỉ ngâm mình trong nước lạnh một lát, liền phát sốt, quá yếu đuối. Nàng nhảy dựng lên, vươn mình một cái. Cũng may, đã hết sốt rồi, thật tốt.
Thẩm Nhi vẫn chưa dậy, Diệp Nghi Dung quyết định chọn một bộ y phục rộng rãi. Tiếp tục thói quen..
Chạy bộ.
Mở cửa phòng, nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cảm giác vừa mới khỏi bệnh thật tốt, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Giờ thìn, Hiên Viên Nham rảo bước đến Đông Uyển, trước đó hắn đã dặn nhà bếp làm mấy món ăn có thể giúp Diệp Nghi Dung bồi bổ sức khỏe, vốn muốn xem nàng đã tỉnh lại chưa, nhưng lúc hắn đến đã nhìn thấy Thẩm Nhi lúng túng từ trong Đông Uyển chạy ra, vừa gặp hắn, nét mặt nàng càng biểu lộ lo lắng hơn, run rẩy hành lễ với hắn.
"Có chuyện gì" Hiên Viên Nham gặng hỏi
"Vương phi.. không.. không thấy đâu" hôm qua sau khi rời đi, đã căn dặn nàng nhất định phải chăm sóc tốt cho vương phi, tối qua vương phi đã hạ sốt, nhưng nàng lo lắng nửa đêm lại xảy ra chuyện, nên đến tận giờ sửu mới dám đi ngủ, sáng nay thức dậy, đến Đông Uyển lại phát hiện không có vương phi, vốn muốn đi tìm, nhưng thật không ngờ lại gặp vương gia, cho nên nàng mới sợ hãi như vậy, vương gia vì chuyện này muốn trách tội, nha đầu như nàng làm sao ghánh nổi.
"Sao lại như vậy, không phải bảo ngươi chăm sóc vương phi sao" Hiên Viên Nham vừa nghe thấy, sắc mặt liền trầm xuống.
"Nô tỳ.. sáng nay nô tỳ"
Không đợi Thẩm Nhi nói hết, Hiên Viên Nham đã xoay người bỏ đi, hắn đã cho hộ vệ của mình-Tùy Viễn theo bảo vệ Nghi Dung, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng không nhìn thấy nàng, vẫn khiến hắn cảm thâý lo lắng.
Trở lại Đông Uyển, Diệp Nghi Dung nhìn thấy bộ dạng hấp tấp của Hiên Viên Nham từ Đông Uyển của nàng đi ra, nàng nghi hoặc đến trước mặt hắn, gọi một tiếng xem như hành lễ.
"Vương gia"
"Vừa rồi nàng đi đâu" nhìn thấy Nghi Dung, nội tâm hắn liền kích động, hai tay túm chặt nàng, cảm giác lo lắng cho một người, hắn thật sự chưa từng trải qua bao giờ.
"Ta chỉ chạy bộ một lát" Diệp Nghi Dung vừa vận động thân thể, cả người đều toàn mồ hôi, hơn nữa lực tay của Hiên Viên Nham hơi mạnh, làm vai nàng có chút đau, nàng đẩy tay hắn ra, hỏi " ngài có chuyện cần tìm ta sao?"
Nhìn tay mình bị đẩy ra, Hiên Viên Nham thất vọng, ánh mắt mờ mịt nhìn nàng, hỏi" không có chuyện thì không thể nào tìm nàng sao?"
Diệp Nghi Dung nhíu mi, hiển nhiên là không hiểu ý tứ trong lời nói của Hiên Viên Nham, nàng cảm thấy hắn so với lần gặp trong đêm động phòng, có hơi khác lạ.
"Nàng vừa mới hạ sốt, sao lại tự tiện chạy ra ngoài, lỡ bị nhiễm bệnh lại thì phải làm sao?"Hiên Viên Nham trạm tay vào trán nàng, thấy nàng hơi né tránh, hắn lưu luyến buông tay xuống, nhẹ giọng hỏi nàng.
"Không sao, đã khỏi rồi.. nếu không có chuyện gì, vậy, ta xin cáo lui"nói xong nàng lướt qua hắn, dặn dò Thẩm Nhi
"A Nhi, chuẩn bị nước nóng giúp ta"
"Ta chờ nàng cùng ăn sáng"
Diệp Nghi Dung xoay người lại, khó hiểu nhìn Hiên Viên Nham. Nhìn một lúc, hắn cũng không nố gì, nàng bất đắc dĩ lên tiếng " không cần đâu, ta còn phải tắm rửa, ngài.." nói được một nửa, nàng thấy hắn đã xoay người bỏ đi, chỉ để lại một câu nói
"Thẩm Nhi, lát nữa xong thì đưa vương phi đến Trân Hiên"
"Nô tỳ lập tức đi chuẩn bị"
Ngâm mình trong làn nước nóng, hương thơm của hoa nhài nhè nhẹ lan tỏa, bao trùm lấy không gian phòng, Diệp Nghi Dung nhẹ nhàng hít vào, hai mắt từ từ nhắm lại, cả người nàng tựa vào thành bồn, vừa mới hạ sốt, lại chạy bộ từ sáng, nên cả người nàng đã đổ đầy mùi hôi, giờ ngâm mình trong nước nóng, cả người cũng thấy thoải mái hơn, cảm giác mệt mỏi đều tan biến. Nàng xỏa tóc ra, ngụp lặn trong nước vài giây, nghĩ đến Hiên Viên Nham đã nóí chờ nàng cùng ăn sáng, sau đó mới đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, choàng một tấm áo mỏng rồi mới gọi A Nhi vào giúp nàng lau khô tóc.
Tuy tiếp xúc với Thẩm Nhi không lâu, nhưng cả hai cả hai đều đã xem nhau như tỷ muội thân thiết, cho nên Thẩm Nhi vừa vào, không để ý đến thân phận của nàng, tay vừa lau tóc cho tôi, miệng vừa cằn nhằn, trách nàng không biết trân trọng bản thân, sương sớm rất lạnh vậy mà lại đi chạy bộ..
Mọi việc kết thúc, Thẩm Nhi đưa nàng đến Trân Hiên. Nhìn thấy Hiên Viên Nham thật sự chờ nàng, Diệp Nghi Dung không nói được lời nào, cứng ngắt ngồi vào bàn, chậm chạp cầm đũa lên ăn.
"Nhanh như vậy đã xong" Hiên Viên Nham cũng cầm đũa lên, hỏi nàng.
"Ừm, vương gia đã đợi, ta sao dám chậm trễ"
"Thật ra cũng không cần để ý đến ta"Hiên Viên Nham nhìn nàng, ánh mắt có phần dịu dàng, Diệp Nghi Dung nhất thời không biết phải làm sao, né tránh ánh mắt của hắn, nuốt xuống phần thức ăn trong miệng, mới gượng gạo nói
"Dù sao cũng xong rồi"
"Ở Đông Uyên có quen không" Hiên Viên Nham tiếp tục hỏi
"Ừm"
"Nếu cần gì, nàng cứ sai bảo Thẩm Nhi là được"
"Ừm"
Cứ thế, Hiên Viên Nham lại nói tiếp, Diệp Nghi Dung chỉ máy móc gật đầu, sau đó nghe không nổi nữa, nàng buông đũa xuống, trực tiếp đứng lên.
"Ta no rồi, vương gia xin cứ tự nhiên, ta đi trước"nàng không thích cùng người khác nói chuyện nhiều, hơn nữa cũng không có thói quen nói chuyện khi ăn, mà Hiên Viên Nham lại cứ lầm bầm bên tai nàng, có tiếp tục ăn cũng không có khẩu vị gì nữa.
Hiên Viên Nham thấy nàng bỏ đi, hắn nhìn theo, đến khi khuất dần, hắn buồn bã thở dài, nàng dường như không muốn cùng hắn nói chuyện.
***
Diệp Nghi Dung trở về Đông Uyển, nàng căn dặn Thẩm Nhi giúp nàng tìm một bộ y phục của nam nhân, Thẩm Nhi vừa nghe liền khó hiểu nhìn nàng.
"Vương phi, người cần y phục nam nhân làm gì?"
"Ta muốn xuất phủ"
"Xuất phủ, vương phi, người muốn cải nam trang xuất phủ?"
"Không được sao"
"Ớ, không phải không phải" Thẩm Nhi vội huơ huơ hai tay. Sau đó mắt mở to nhìn Diệp Nghi Dung, nói "nhưng mà, xuất phủ sao phải giả trang?"Nàng bẩm sinh có đôi mắt to tròn, gương mặt tròn trịa, là một tiểu cô nương rất xinh xắn.
Diệp Nghi Dung nhìn biểu hiện của Thẩm Nhi, hai mắt tròn xoe, gò má phúng phính, trông rất đáng yêu, nàng nhịn không được, đưa tay bẹo má Thẩm Nhi một cái. Bởi vì nàng cao hơn Thẩm Nhi một chút, nên phải cúi người xuống, mới có thể mặt đối mặt với Thẩm Nhi, nàng nhẹ nhàng cười "muội nghĩ xem... với bộ dáng này của ta, ra ngoài có thích hợp không"
Bị nhéo đau, Thẩm Nhi lùi ra sau vài bước, hơi chu môi, tay xoa xoa má, vừa xoa vừa nhìn Diệp Nghi Dung, đánh giá từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, nhìn nhìn, sau đó giống như phát hiện ra vấn đề, hai mắt lập tức tỏa sáng "muội biết rồi, dung mạo của người xuất trần như vậy, nếu dùng bộ dáng nữ tử ra ngoài, chắc chắn rất hại nước hại dân"
Nụ cười trên mặt Diệp Nghi Dung lập tức cứng đờ, khóe môi nhịn không được mà co rút một cái. Nàng, chỉ là cảm thấy làm nam nhân thì thuận tiện hơn một chút, nha đầu này lí giải thế nào mà trở thành hại nước hại dân?
"Vương phi, người đợi một lát, muội sẽ chuẩn bị ngay ạ" Thẩm Nhi nhảy dựng lên, vui vẻ chạy ra khỏi phòng.
Diệp Nghi Dung nhìn bộ dáng kia của Thẩm Nhi, cũng đành lắc đầu cười theo.
***
Bởi vì không tìm được y phục thích hợp, Thẩm Nhi liền ra ngoài tìm một bố y điếm mua y phục cho Diệp Nghi Dung, nên mất nửa canh giờ sau, hai người mới có thể ra khỏi vương phủ.
Diệp Nghi Dung lúc này vận một bộ y phục màu lam nhạt, tay cầm chiết phiến, bộ dáng thư sinh thập phần nho nhã, bước chân nhẹ nhàng tiêu sái, thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, đặc biệt là nữ tử.
Thẩm Nhi thì một bộ dáng tiểu "thư đồng", theo sát Diệp Nghi Dung, trên mặt tràn đầy hưng phấn. Lúc nhìn thấy Diệp Nghi Dung mặc y phục nam nhân, Thẩm Nhi quên cả khép miệng, biểu hiện kích động tột độ. Vương phi nhà mình làm nữ nhân, dung mạo đã xuất trần lắm rồi, thật không ngờ lúc làm nam nhân, tướng mạo xũng rất tuấn dật, thật sự rất giống yêu nghiệt.
"Vương... công tử, thật anh tuấn, thật yêu nghiệt, người nhìn xem, nữ tữ gặp người, đều đỏ mặt hết cả rồi" Thẩm Nhi nói nhỏ bên tai Diệp Nghi Dung, sau đó nhìn nàng, nháy mắt tinh nghịch.
Diệp Nghi Dung không nói gì, khẽ cười phe phẩy chiếc phiến, ánh mắt như thản nhiên nhìn vị cô nương đang lướt qua nàng.
Vừa thấy ánh mắt của "công tử anh tuấn" nhìn mình, cô nương có dung mạo như hoa mặt khẽ đỏ, cuối đầu cười e thẹn.
Thẩm Nhi nhìn bộ dáng phong lưu của vương phi mình, nàng liền nhếch môi trêu đùa "công tử, trêu hoa ghẹo nguyệt"
"Ta đâu có"
"Còn nói không, mau nhìn mau nhìn, người hại vị cô nương xinh đẹp đó, đi hai bước, lại cứ lưu luyến quay đầu nhìn"
Diệp Nghi Dung làm bộ không nghe thấy, bước đến một quầy hàng bán ngọc bội.
"A, công tử, xin mời xin mời, cứ tự nhiên" người bán hàng là một vị đại thúc trung niên, da ngâm đen, vừa nhìn thấy nàng, mặt mày liền tươi cười hớn hở.
Diệp Nghi Dung cầm một miếng ngọc bội lên xem, ngọc bội màu trắng, rất tinh xảo, rất đẹp.
"Công tử thật khéo chọn, đây là miếng ngọc bội kim nguyên bảo, đeo vào thắt lưng rất đẹp, hơn nữa nó còn có thể giúp công tử chiêu tài, mang lại may mắn"
"Bao nhiêu tiền" Diệp Nghi Dung nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội một lúc, mới quay đầu lại hỏi người bán hàng.
"Năm mươi quan tiền" hắn đưa năm ngón tay lên, tươi cười nhìn vị "công tử" trước mặt.
Diệp Nghi Dung đối với tiền thời cổ đại, không hiểu cho lắm, cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, lúc này Thẩm Nhi vẫn luôn theo sau nàng, liền chòm tới, trừng mắt nhìn đại thúc bán hàng.
"Năm mươi quan tiền, sao ông không đi ăn cướp luôn đi"
"Tên tiểu tử này, ngươi ở đâu ra vậy, đừng có cản ta làm ăn, đi đi đi, đi chỗ khác" Đại thúc bán hàng vừa nhìn thấy Thẩm Nhi chen ngang, hắn hơi tức giận, muốn đẩy Thẩm Nhi ra. Cũng may Thẩm Nhi nghiêng người né tránh, sau đó giật lấy miếng ngọc bội trong tay Diệp Nghi Dung, nhìn nhìn, rồi đưa đến trước mặt vị đại thúc kia.
"Không phải đá quý, không phải phỉ thúy, chỉ là một miếng ngọc bội bình thường, hơn nữa tay nghề kém như vậy, ông lại dám tính năm mươi quan tiền, muốn lừa công tử nhà ta à"
"Ngươi..." đại thúc bán hàng tức giận đỏ mặt, chỉ vào Thẩm Nhi, nghiến răng không nói được lời nào.
Thẩm Nhi gạt tay hắn ra, hếnh mặt lên, nói"ngươi cái gì mà ngươi, nói cho ông biết, năm quan tiền, nếu không bán, công tử, chúng ta đi" nói rồi lại kéo tay "công tử" của mình đi.
"Được, ta bán" đại thúc kia tức giận không nói được lời nào, đập bàn thoả thuận.
Nghe vậy, Thẩm Nhi liền lấy túi tiền ra, đưa năm quan tiền cho vị đại thúc kia, cầm lấy miếng ngọc bội, đắc ý nói " sau này nếu muốn lừa người khác, cũng phải mở to mắt xem cho kỹ người đó là ai, thật đúng là.."
Đi được một đoạn, Thẩm Nhi cảm giác được Diệp Nghi Dung cứ nhìn mình cười kì quái, nàng gải gải đầu hỏi
"Công tử, mặt ta có dính gì sao"
"Không có" Diệp Nghi Dung cười lắc đầu, thành thật trả lời
"Vậy người cười cái gì"
"Ta chỉ cảm thấy, Thẩm Nhi nhà chúng ta thật thông minh" thật ra tiền mà Thẩm Nhi dùng để trả, là tiền của Hiên Viên Nham, nàng chỉ nghĩ dù sao cũng là thê tử của hắn, xài một chút cũng không sao, đối với thế giới mới này, thứ nàng thiếu nhiều nhất chính là tiền, bất quá sao này, tìm cách kiếm tiền, rồi trả lại cho hắn.
"Điều này là đương nhiên, mấy trò lừa gạt như thế, làm sao lừa được ta" Thẩm Nhi hất cằm lên, ngón cái tự chỉ vào mình, dương dương tự đắc.
"Tránh ra tránh ra, mau mau, đừng có cản đường"
Diệp Nghi Dung thu lại nụ cười, quay đầu nhìn theo nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy bốn người thanh niên trai tráng, vừa hét vừa dùng tay đẩy người khác, phía sau còn ba người nữa, hai người kia cũng có cách ăn mặc giống bốn người phía trước, hai tay ôm kiếm, cung kính đi theo người ở giữa.
Diệp Nghi Dung nhìn tên ở giữa, rất nhanh phát hiện, người này chắc chắn là chủ tử của sáu người kia. Từ đầu đến chân, vừa nhìn là biết con nhà giàu, bạch y cao quý, thuộc hạng tơ tầm, gương mặt khôi ngô tuấn tú, huênh hoang hất mặt lên trời, không xem ai ra gì.
"Uể.. cô nương, xin dừng bước" vừa nhìn thấy nữ tử xinh đẹp, hắn liền đưa một tay chắn ngang, không cho vị cô nương đó bước đi.
Diệp Nghi Dung khoanh tay nhìn cảnh tượng trước mắt, hẳn là muốn trêu ghẹo gái nhà lành?
"Các người.. muốn làm gì" Mộ Dung Thất hoảng sợ, thân người run lên, chân từng bước lùi về phía sau.
"Đừng sợ, tại hạ chỉ là muốn cùng cô nương, kết giao bằng hữu mà thôi" hắn cười gian xảo, chân không dừng bước, dồn ép đến khi Mộ Dung Thất cả thân người đụng vào quầy hàng ở phía sau, không còn đường lui.
"Ta không muốn, ngươi.. ngươi đừng làm bậy" Mộ Dung Thất cả người run rẩy, hoảng sợ xoay mặt né tránh.
"Không cần từ chối" hắn đưa tay sờ lên mặt Mộ Dung Thất một cái, sau đó nâng cằm nàng, buộc nàng phải nhìn mình.
"Đừng mà.." nhận thấy gương mặt của hắn càng ngày càng gần, Mộ Dung Thất nét mặt biến sắc, hét to.
"Quá đáng" Thẩm Nhi siết chặt nắm tay, nghiến răng mắng một tiếng, nhưng giây sau, mắt nàng mở to, há hốc miệng nhìn Diệp Nghi Dung chớp mắt đã đến gần tên háo sắc kia, còn nhanh như gió kéo được Mộ Dung Thất vào lòng mình.
Thẩm Nhi nhíu nhíu mi, mắt chớp liên tục.
Cảnh tượng này.
Ặc, nhìn thế nào, cũng rất lãng mạn, rất giống với câu "anh hùng cứu mỹ nhân"
Tùy Viễn vẫn luôn âm thầm theo sau, cũng kinh ngạc với tốc độ nhanh nhẹn của Diệp Nghi Dung, hắn xoa cằm, ánh mắt hưng phấn nhìn vương phi "nhà mình".
"Cô không sao chứ" Diệp Nghi Dung cúi người, nhìn Mộ Dung Thất "trong lòng"mình, dáng người Diệp Nghi Dung hơi cao, ở thời hiện đại cũng phải 1m70, có thể làm được siêu mẫu rồi.
Mộ Dung Thất vẫn còn đang trong trạng thái hoảng sợ, nhưng ngay sau đó cả người liền rơi vào một vòng tay khác, chỉ cảm thấy trên người người này tản mát ra hương hoa nhài nhẹ nhàng, thơm mát, Mộ Dung Thất không hiểu sao lại có cảm giác rất an toàn, bất giác nhắm mắt lại, ngửi mùi hương dễ chịu trên người Diệp Nghi Dung, đến khi nghe được giọng nói êm tai của Diệp Nghi Dung, nàng mới ngẩng đầu lên, ngượng ngùng thoát khỏi Diệp Nghi Dung, e thẹn lắc đầu.
"Tiểu tử thối, dám cướp người của gia, ngươi là ai?"
"Cái gì mà người của ngươi, chính mắt ta thấy, là ngươi cưỡng ép vị cô nương này, người ta cũng đâu có đồng ý" Thẩm Nhi chạy đến gần Diệp Nghi Dung, lớn tiếng nói.
"Liên quan gì đến ngươi, các ngươi có biết đại gia ta ́là ai không"
"Mặc kệ ngươi là ai, giữa ban ngày ngang nhiên muốn giữ người như vậy, rõ ràng không xem vương pháp ra gì" Diệp Nghi Dung lạnh lùng nói
"Ha ha, vương pháp? công tử nhà ta chính là vương pháp đấy" một nam tử đi theo tên háo sắc đó, hơi tiến lên phía trước, miệng cười lớn nói.
"Ngươi..."Thẩm Nhi vừa nghe, cả nguơì liền bốc hỏa, tay chỉ thẳng vào tên nam nhân kia, còn đang suy nghĩ xem nên mắng hắn như thế nào, thì đã nghe Diệp Nghi Dung lên tiếng.
"Ta không muốn nhiều lời, ngươi xin lỗi vị cô nương này, ta sẽ bỏ qua"
"Ta phi.. ngươi là cái thá gì, dám bắt ta xin lỗi, chán sống rồi phải không?"
"Thẩm Nhi, lập tức báo quan" Diệp Nghi Dung hạ lệnh, cũng không nhìn Thẩm Nhi, nàng vươn tay kéo Mô Dung Thất lại gần mình.
"Ta nói này vị công tử, ngươi báo quan cũng vô ích thôi, cha hắn là Tô Chỉ Nghiêm, người giàu có nhất kinh thành này, hơn nữa có quan hệ rất tốt với quan lại, hắn chính là dựa vào quyền thế, mới luôn đi ức hiếp người khác như vậy, những chuyện như này, dân chúng ở đây thấy quen rồi, cho dù ngươi thật sự đi báo quan, cũng không làm gì được hắn đâu" có một vị đại thúc, nhìn thấy Diệp Nghi Dung muốn báo quan, bèn lên tiếng can ngăn.
Diệp Nghi Dung giống như không nghe thấy, nhìn tên háo sắc bây giờ, mặt mày đắc ý, không kiên nhẫn lập lại
"Nếu ngươi xin lỗi, ta sẽ không truy cứu nữa"
"Khốn kiếp, dám ra lệnh cho ta sao, đánh"
"Ta không muốn đánh nhau" Diệp Nghi Dung nhìn đám người kia đang tiến lên, nàng thản nhiên không để ý, nói.
"Sợ rồi sao, nhưng mà ta nói cho ngươi biết, hôm nay lão tử nhất định sẽ đánh cho ngươi về kêu cha gọi mẹ"
"Nếu thật sự đánh, e rằng người phải kêu cha gọi mẹ" Diệp Nghi Dung nói đoạn liền dừng, mắt lạnh lùng lướt qua từng người trước mặt, nhẹ nhàng phun ra ba từ " là các ngươi"
Lời này vừa dứt, Thẩm Nhi quay đầu, ngạc nhiên nhìn Diệp Nghi Dung, nét mặt của nàng không giống như đang nói giỡn, Thẩm Nhi hoảng hốt, nhỏ giọng nói
"Công tử, bọn họ đông người như vậy, chúng ta..."
Còn chưa nói xong, Diệp Nghi Dung đã đẩy Mộ Dung Thất về phía nàng..
"Khẩu khí thật lớn, đánh cho ta, đánh chết hắn cho lão tử" tên "háo sắc" hiển nhiên đã tức giận, phất hai tay, lớn tiếng ra lệnh cho thuộc hạ của mình.
Tùy Viễn chính là phụng mệnh đi theo bảo vệ Diệp Nghi Dung, nhìn thấy đám người kia xông lên, hắn định sử dụng khinh công bay đến chắn cho Diệp Nghi Dung, nhưng mà giây kế tiếp, hắn đã ngơ ngác chôn chân tại chỗ, mắt không chớp nhìn Diệp Nghi Dung dễ dàng né được cú đấm của tên đại hán kia, dùng tốc độ nhanh nhất nhất đá một cái vào đầu tên đó.
Đám người phía sau nhìn tên đi đầu bị đánh, cũng rút kiếm xông lên. Diệp Nghi Dung lui về phía sau vài bước, nàng dùng chân đạp mạnh vào quầy hàng bên đường, mượn lực để bay lên, thành công tiếp đất, không đợi hai tên kia quay người, chân tiếp tục tung cú đá, khiến hai tên đó ngã úp xuống đất. Một tên nữa lại xông lên, nàng nghiêng người né tránh, sau đó một tay nắm chặt lấy cổ tay tên đó, dùng lực thật mạnh, khiến tên đó đau đớn thét lên, nàng kéo hắn sát về phía mình, đầu gối giơ cao, thúc mạnh vào bụng hắn..
Diệp Nghi Dung tinh thông không thủ đạo và taekwondo. Nguyên tắc của không thủ đạo chính là không được tấn công, bởi vì một cú đấm hay một cú đá của võ sĩ không thủ đạo khi tung ra có sức tàn phá rất lớn, dễ dàng gây thương vong cho đối phương. Chính vì vậy, tập không thủ đạo chỉ để phòng thủ và tự vệ. Thế võ mà Diệp Nghi Dung đang sử dụng, là taekwondo.
Taekwondo là một loại hình võ đạo, chú trọng đặc biệt vào những đòn chân, sử dụng bàn chân và cẳng chân qua những cú đá đầy uy lực.
Mộ Dung Thất nhìn Diệp Nghi Dung không chớp mắt, nàng lúc đầu còn lo lắng cho vị "công tử"đó, nhưng xem ra sự lo lắng của nàng là dư thừa.
Nhìn Diệp Nghi Dung tay đấm, chân đá, ra đòn nhanh chuẩn, tư thế tuyệt đẹp, không chê vào đâu được.
Dáng vẻ của nàng bây giờ, hoàn toàn khác với dáng vẻ thư sinh nho nhã ban nãy, ánh mắt của nàng đầy ấp sự tự tin, kiên cường và chính nghĩa. Chưa đến một khắc, Diệp Nghi Dung đã giải quyết nhanh gọn, sáu tên đại hán vô dụng bị nàng đánh nằm lăn lộn ở dưới đất, ôm bụng kêu la.
Thẩm Nhi hưng phấn nhảy cẩng lên, chạy đến túm chặt vai tên "háo sắc" đang muốn bỏ chạy, cười ranh mãnh "muốn chạy?"
"Ngươi.. ngươi muốn làm gì"
"Muốn làm gì, "công tử" của ta còn chưa cho phép, ai cho phép ngươi chạy, hả"Thẩm Nhi mắt trợn to, đánh một cái lên đầu "háo sắc", hét lớn.
"Ta nói cho ngươi biết, cha ta.." "háo sắc" run lẩy bẩy, vẫn cứng miệng, hắn chưa nói hết câu, Thẩm Nhi tiếp tục hét.
"Cha ngươi, cha ngươi, ta mặc kệ cha ngươi là ai, dám động đến công tử nhà ta, hôm nay ngươi chán sống rồi" Thẩm Nhi túm chặt cổ áo tên "háo sắc", lôi đến trước mặt Diệp Nghi Dung.
"Công tử"
"Ta đã nói, nếu ngươi xin lỗi, ta sẽ không truy cứu nữa"
"Ngươi.." "háo sắc" tức giận, run tay chỉ Diệp Nghi Dung
Thẩm Nhi lại tiếp tục đập vào đầu hắn, nói lớn "ngươi, ngươi cái gì, xin lỗi"
Tên "háo sắc" không cam lòng, nghiến răng nói "xin lỗi"
"Lớn tiếng một chút"
"Xin.. lỗi" "háo sắc" căm giận, từ trong kẽ răng phun ra từng chư.
"Không nghe thấy, nói lại"
"Ngươi..." "háo sắc" quay đầu mắt trừng to nhìn Thẩm Nhi.
"Hôm nay ta chỉ muốn dạy ngươi một bài học, người cao, còn có người cao hơn, đừng tưởng có quyền có thế thì ức hiếp dân lành, bọn họ cũng là người, ngươi cũng là người, hôm nay ngươi ức hiếp bọn họ, ngày mai cũng sẽ có người quyền thế hơn ngươi, chà đạp ngươi, phàm làm chuyện gì, cũng đừng quá đáng, nên chừa đường lui cho bản thân" Diệp Nghi Dung không muốn làm khó "háo sắc", ban đầu nàng chỉ muốn hắn xin lỗi, hoàn toàn không có định đánh nhau, nhưng bởi vì chướng mắt với vẻ mặt tự cao tự đại của hắn, hơn nữa đối với việc mình đã làm sai, còn không biết hối lỗi, ngược lại còn cậy vào quyền thế mà huênh hoang, Diệp Nghi Dung nàng ghét nhất, chính là loại người như vậy.
"Nghe rõ chưa" Thẩm Nhi "lại" tiếp tục đập vào đầu "háo sắc"
"Rõ rồi"
"A, rõ rồi sao... còn không cút"
"Háo sắc" vừa nghe, liền gấp gáp quay đầu, nhìn một lũ "ăn hại" vẫn còn nằm dưới dất, không ngốc đầu lên nổi, hắn tức giận, đạp mạnh vào ngực một tên nằm gần chân mình "còn không mau đứng lên, đồ vô dụng".
Thẩm Nhi nhìn cả bọn vừa ôm người kêu rên, ̃vừa cong chân bỏ chạy kia, nàng vui vẻ kích động, giơ ngón tay cái lên nhìn Diệp Nghi Dung
"Công tử, người thật lợi hại" nàng thật không ngờ vương phi của mình lại là một cao thủ võ lâm.
Diệp Nghi Dung không đáp, nàng chỉ nhẹ nhàng cười.
Thân phận là một cảnh sát, nếu không biết võ, thì thật là làm trò cười cho người khác, hơn nữa từ nhỏ nàng đã học võ, lúc dọn ra khỏi nhà, một mình tự lập, chính là nhờ vào dạy võ để kiếm thêm tiền. Nhưng dù sao hiện đại và cổ đại cũng khác nhau, nếu hôm nay nàng gặp phải một người có võ công cao, chắc chắn sẽ đánh không lại, nhưng đối phó với những tên tép riu lúc nãy, thì chỉ là chuyện nhỏ.
"Công tử, xin đa tạ" Mộ Dung Thất đến trước mặt Diệp Nghi Dung, hơi cúi người, âm thanh từ miệng nàng, nhẹ nhàng như suối trong.
Diệp Nghi Dung lúc này mới chuyên tâm nhìn nữ tữ trước mặt, trên người nàng cũng là quần áo màu lam nhạt, phía trên thêu đóa hoa màu trắng, thanh nhã tươi mát, lộ ra khí tức xuất trần, như tiên tử rơi xuống nhân gian.
Xinh như hoa như ngọc, thật sự là làm người khác không thể dời mắt được.
Diệp Nghi Dung đưa hai tay ra, nâng người nàng lên, vốn định nói không cần khách sáo, thì phía sau đã có một nha đầu, túm lấy tay Mộ Dung Thất kéo lại, nét mặt lo lắng, nói "rốt cuộc cũng tìm được người, tiểu thư, người không sao chứ?"
"Ta không sao"
"Vậy thì tốt quá, lúc nãy không nhìn thấy người, làm nô tỳ lo lắng muốn chết" Tiểu Hoa vỗ vỗ ngực, thở hắt ra một hơi, giống như trút được ghánh nặng, sau đó như chợt nhớ ra đều gì, đưa mắt cảnh giác nhìn Diệp Nghi Dung
"Nếu bằng hữu cô nương đã đến, vậy ta xin phép cáo từ" nói rồi, Diệp Nghi Dung xoay người đi, lại nghe âm thanh trong trẻo từ phía sau vang lên
"Công tử, xin hỏi, người xưng hô như thế nào"
Diệp Nghi Dung không quay lại, đầu hơi nghiêng, nhếch môi nói "chỉ là một lần gặp, chớp mắt đã phân ly, cần gì xưng hô"
Nói rồi, nàng ngẩng mặt về phía trước, chân không dừng lại, tiếp tục bước đi.
"Tiểu thư, người đó là ai vậy" nàng chỉ không gặp tiểu thư một lát, ở đâu lại xuất hiện một nam nhân lạ mặt
Mộ Dung Thất không nghe Tiểu Hoa hỏi, mắt vẫn si mê nhìn theo lưng Diệp Nghi Dung.
Nàng, Mộ Dung Thất, năm nay mười 16 tuổi, lần đầu được trải qua cảm giác "nhất kiến chung tình"
Dưới ánh hoàng hôn, bóng lưng ấm áp cùng nụ cười nửa bên mặt của vị "thiếu niên" đó, đã chân chính đi vào lòng nàng.
Mặt hồ của nàng, đã không còn yên tĩnh được nữa.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |