Đại hôn
← Ch.01 | Ch.03 → |
Sáng hôm sau.
Tuy là nói Diệp Nghi Dung ở tướng phủ không có địa vị gì cả, hơn nữa còn bị người ghét bỏ, nhưng hôm nay lại là ngày đại hôn của nàng và bích vương gia, cho nên Diệp Thần đại tướng quân dù không muốn, cũng phải cắn răng mà trang hoàng tướng phủ, hắn không dám qua loa, dù sao cũng là bích vương gia chiến thần, nếu lỡ có điều gì sơ suất, hắn tuyệt đối không ghánh nổi.
Cho nên tình hình hiện tại, Diệp Nghi Dung để mặc nha hoàn và hỉ bà mama thay hỉ phục rồi trang điểm cho nàng. Khoảng hai canh giờ sau, nàng mới nghe hỉ bà nói
"Xong rồi, tiểu thư, người thật xinh đẹp" trong lời nói của hỉ bà khó nén được phần kinh ngạc, trong cuộc đời của bà đã gặp qua rất nhiều nữ tử, tân nương như thế nào bà cũng từng gặp qua, chỉ là nữ tử trước mắt mắt này, quả thật quá làm cho người ta ngưỡng mộ.
Hoa đào ở giữa trán, hàng mi dài cong vút, ánh mắt tựa như hồ thu, thoáng lấp lánh ánh nước, mũi nhỏ, sóng mũi cao thẳng, môi anh đào đỏ mộng, tóc dài đen mượt, giá y đỏ thẩm, hoa mẫu đơn trên giá y khẽ đong đưa đưa theo gió, thân người nhỏ nhắn, đường cong như ẩn như hiện ở bên trong hỉ phục, dây lụa ở thắt lưng thướt tha khẽ ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, mỗi một cử động, đều làm cho người khác say mê, nhấc tay nhấc chân đều toát ra một khí chất cao quí, thoát tục.
Mỹ nữ tựa như tiên, không nhiễm chút bụi trần, dung mạo tuyệt sắc như thế, e là tìm khắp thiên hạ cũng không có mấy ai. Nữ tử như thế này, chỉ sợ là nhìn một lần, cũng có thể khiến người khác rơi vào trầm luân.
"Đã xong?" Diệp Nghi Dung không để ý đến lời khen ngợi của hỉ bà, mà chỉ hỏi ngược lại, nàng ngồi đã hai canh giờ, thật sự là rất khó chịu.
"Xong.. xong rồi" có nữ nhân nào không thích được người khác khen ngợi, sao vị vương phi tương lai này, không hề có phản ứng vui mừng nào cả, này cũng quá kì lạ.
"Ừm, vậy đi " Diệp Nghi Dung xoay người, định bước ra khỏi phòng, hỉ bà vội kéo nàng lại, sau đó lấy khăn voan đỏ thẩm che lại dung mạo khuynh sắc khuynh thành này.
Người ta thường nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cho dù là không có tài cán gì, nhưng dựa vào nhan sắc của nàng, cũng đáng để người khác xem như ngọc mà nâng niu trong tay.
Huống chi, hỉ bà lại cảm thấy Diệp Nghi Dung này không phải thuộc loại người nhát gan yếu đuối như trong lời đồn của thiên hạ, mà chỉ là tính cách nàng lạnh lùng, đạm mạt, tựa như không quan tâm đến bất cứ điều gì, thậm chí ngay cả khẽ mở miệng, nàng cũng tỏ vẻ lười biếng. Nhìn sao cũng cảm thấy, vị vương phi tương lai này, thật sự rất xứng với chiến thần vương gia.
Hỉ bà dìu Diệp Nghi Dung ra khỏi phòng, đi qua khu rừng trúc, vừa ra đến phía ngoài thì Diệp Thần và hai tỷ tỷ của nàng đã đứng chờ sẵn, Diệp Nghi Dung vốn không muốn để ý, nhưng lại bị Diệp Thần ngăn lại.
"Ngươi tốt nhất đừng làm mất thể diện của Diệp gia, nếu ngươi dám gây ra họa gì để liên lụy đến Diệp gia, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi" giọng điệu lạnh lùng, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng, hắn căn bản không xem Diệp Nghi Dung là con gái mình.
Lúc này Diệp Nghi Dung mới ngẩng đầu nhìn Diệp Thần, bởi vì nàng là phế nhân không làm được chuyện gì, nên hắn không hề xem nàng là con gái của hắn, nàng thành thân với Hiên Viên Nham, hắn lại lo nàng sẽ gây họa, đe dọa tới Diệp gia hắn.
Diệp gia có ba người con gái, đại tỷ là Diệp Nghi Thu, nhị tỷ là Diệp Nghi Vân, còn nàng là Diệp Nghi Dung.
Hai người tỷ tỷ của nàng, đều là tài mạo song toàn, đặc biệt là nhị tỷ, chẳng những dung mạo như hoa, tài nghệ còn xuất chúng, từ nhỏ đã được phụ thân yêu thương, không giống như nàng, 5 tuổi đã bị phụ thân vứt bỏ ở tịnh trúc viên, một thân một mình, không người chăm sóc, không người dạy dỗ, còn bị người khác ức hiếp, chịu đủ mọi uất ức, lại không dám lên tiếng, không dám phản bác, nếu không có bà nội yêu thương, thỉnh thoảng lại đến thăm nàng, e rằng nàng không sống nổi đến ngày hôm nay.
Nay nàng xuất giá, phụ thân lại không phải đến để chúc mừng, mà là đến để cảnh cáo nàng đừng làm liên lụy đến Diệp gia, còn mạng nhỏ của nàng, hắn không hề quan tâm đến. Đại tỷ và nhị tỷ thì không cần phải nói, hai người họ so với nàng đều hơn nàng rất nhiều, nhưng nàng lại may mắn được gả vào vương phủ làm chính phi của bích vương gia cao cao tại thượng, làm sao họ có thể nuốt trôi cục tức này, nhưng là cho dù có tức, cũng chỉ có thể ghanh tỵ, hôn lễ là do hoàng thượng ban hôn, dù có cho họ gan trời, thì họ cũng không dám phá đám hôn sự này.
Diệp Nghi Dung nhìn Diệp Thần, sau đó lướt mắt nhìn đại tỷ và nhị tỷ của mình, loại người này, nàng không muốn đôi co cùng họ, bởi bì, họ hoàn toàn không xứng đáng.
Quay đầu ra hiệu để hỉ bà dắt tay nàng đi. Diệp Nghi Thu và Diệp Nghi Vân nhìn nàng từ sau, như muốn băm nàng ra làm trăm mảnh. Diệp Nghi Vân nhìn bóng lưng nàng, căm phẫn lên tiếng
" Cha, con không cam tâm, bà nội sao lại thiên vị như vậy, người thà đi cầu xin hoàng thượng, để loại phế vật đó được gả cho vương gia, cũng không cầu xin cho cho con"
" Ta không có nữ nhi vô dụng như vậy, sớm muộn ta cũng sẽ thuyết phục được hoàng thượng, ban hôn cho con"
"Vậy con phải làm trắc phi sao, không được, thân phận của con không thể thấp kém hơn nó"
"Chỉ cần được gã vào vương phủ, dựa vào tài mạo của con, chắc chắn sẽ có một ngày làm được chính phi"
***
Đại hôn của Chiến thần vương gia, long trọng náo nhiệt, tiếng nhạc du dương vang vọng khắp phố, pháo hoa đầy trời, tiếng nói cười rôm rã, đội ngũ khiêng kiệu hoa chầm chậm bước đi, cả kinh thành khắp phố lớn ngõ nhỏ đều biết hôm nay là ngày đại hôn của chiến thần bọn họ, dân chúng tụ tập xem náo nhiệt, mọi người đều hân hoan.
"Này, nghe nói vương gia chúng ta lấy tam tiểu thư của tướng phủ phải không"
"Đúng đúng, nhưng mà tôi thấy thật kỳ lạ"
"Kỳ lạ... ở chỗ nào vậy? "
"Sao vương gia của chúng ta lại đi lấy một phế vật như vậy chứ, lại còn xấu xí đến dọa người"
"Tam tiểu thư của tướng phủ là một phế vật thì tôi biết, nhưng mà chẳng phải chưa từng bước ra khỏi tướng phủ sao, sao huynh lại biết nàng là một sửu nữ"
"Điều này còn phải hỏi, nếu dung mạo nàng ta không xấu, sao lại không dám bước ra khỏi vương phủ chứ"
"Đúng, đúng, huynh nói rất có lý"
Thỉnh thoảng tiếng bàn luận lại vang lên, Diệp Nghi Dung không quá để ý, lời của những người đó, không làm ảnh hưởng đến nàng.
Đến bích vương phủ, kiệu hoa dần hạ xuống, Bích vương gia cũng đã chờ sẵn, hỉ bà tiến lên mời Hiên Viên Nham đá cỗ kiệu.
Hỉ bà đứng bên cạnh, chờ hắn đá cửa kiệu xong, liền vén lụa mỏng trước kiệu lên, đưa tay đỡ Diệp Nghi Dung ra ngoài.
Diệp Nghi Dung vừa ra khỏi kiệu hoa, liền có hạ nhân tiến lên đưa hoa kết cho nàng, nàng nhận lấy, cùng Hiên Viên Nham bước qua đại môn, tiến vào nội đường, tiếng chúc mừng ở hai bên vang lên không dứt.
Hỉ bà thông báo giờ lành đã đến, sau đó lớn tiếng hô
"Nhất bái thiên địa"
"Nhị bái cao đường"
"Phu thê giao bái"
"Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng"
Cuối cùng cũng xong, Diệp Nghi Dung được ma ma đưa vào tân phòng.
Bích vương phủ phú quý hoa lệ, trang nghiêm rộng lớn, kiến trúc đồ sộ, đình đài hiên các vô số, hậu hoa viên trồng rất nhiều hoa, những cánh hoa nhè nhẹ lay động trong gió, cùng những chú chim hót líu lo tựa như bọn chúng đang cùng nhau nô đùa, lúc đi ngang qua, trong không khí thoang thoảng mùi hương của hoa, thấm vào đượm vào hơi thở, phía trước là hồ nước, mặt hồ xanh biếc, núi giả nguy nga ở giữa hồ, trong hồ còn có hoa sen, giữa mùa hè ánh nắng khẽ chiếu xuống, làm mặt hồ được bao phủ một màu hồng thắm.
Mỗi nơi Diệp Nghi Dung đi qua, đều âm thầm tán thưởng, vị vương gia này, thật sự là rất nhiều tiền, chỉ là một đường đến tân phòng, mà đã có nhiều cảnh đẹp như vậy, còn rất nhiều nơi nàng chưa xem qua, thật không biết còn bao nhiêu cảnh đẹp nữa, Bích vương phủ, quá xa hoa.
Đến tân phòng, Diệp Nghi Dung ngồi xuống giường, nàng vén khăn voan mỏng lên, ma ma nhìn thấy liền kinh hô một tiếng.
"Vương phi, khăn hỉ phải để vương gia vén lên, nếu không sẽ gặp đềm xấu"
"Ta muốn nghĩ ngơi" Diệp Nghi Dung lạnh nhạt trả lời, nàng chỉ vừa mới tỉnh lại hôm qua, sức khỏe vẫn chưa hồi phục, từ sáng đã ngồi trang điểm hơn hai canh giờ, ngồi trên kiệu hoa nửa canh giờ, còn phải làm lễ bái đường, đến giờ vẫn chưa ăn gì, bụng đã đói meo, nhưng hiện tại ngay cả sức lực để ăn nàng cũng không có, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi một giấc.
"Cái này, e là không ổn, người tốt nhất là nên đeo khăn voan vào, đợi vương gia"
"Ra ngoài đi, ta thật sự rất mệt" Diệp Nghi Dung khẽ thở dài, nàng không nhìn ma ma, tháo mũ phượng xuống, thậm chí cả hỉ phục cũng không thay, trực tiếp nằm xuống giường.
"Vương phi..." Nhìn thấy Nghi Dung không đáp, ma ma liền tiến lên một bước, nhìn nàng an tĩnh nhắm mắt lại, nàng.. thật sự ngủ sao.
Tình huống này... có tân nương nào vẫn chưa chờ phu quân vào động phòng đã đi ngủ trước bao giờ. Ma ma lúng túng đi qua đi lại trong phòng, chợt cửa phòng bị đẩy vào, nhìn thấy Hiên Viên Nham, bà bối rối nói " Vương gia, vương phi đã... ngủ"
Hiên Viên Nham nhìn lướt qua người trên giường, rồi gật đầu ra hiệu cho ma ma ra ngoài.
Đợi cửa phòng đóng lại, hắn mới chậm rãi đi đến gần giường, cách khoảng năm bước chân, hắn đứng tại chỗ, khoanh tay nhìn người đang nằm kia.
Diệp Nghi Dung vẫn chưa ngủ, cho nên từ lúc Hiên Viên Nham đi vào, nàng đã biết. Nàng cảm giác được hiện tại Hiên Viên Nham đang nhìn mình, nàng mở mắt ra nhìn Hiên Viên Nham, sau đó mới lười biếng chống người ngồi dậy.
Nam nhân trước mặt, một thân hỉ bào đỏ thẩm, cơ thể cao lớn tráng kiện, có lẽ là ở trên chiến trường nhiều năm nên màu da của hắn là màu đồng khỏe mạnh, gương mặt anh tuấn, sắc sảo như điêu khắc, mày kiếm như vẽ, mắt phượng hẹp dài, ánh mắt vô cùng tà mị, mang theo vẻ ngạo mạn và lãnh đạm, mũi cao thẳng, môi đỏ hồng tuyệt sắc.
Từ gương mặt đến vóc dáng, tựa như người ở trong tranh, cho dù chỉ đứng một chỗ, cũng có thể toát ra được khí thế của vương giả, người như vậy thật sự là một kiệt tác của thượng đế.
Hoàn mĩ đến hoàn mĩ.
Nhưng mà, dung mạo yêu nghiệt như vậỵ, Diệp Nghi Dung nàng không phải là chưa gặp qua.. cho nên rất nhanh Diệp Nghi Dung liền thu lại thần thái ngạc nhiên, mắt không dao động nhìn Hiên Viên Nham.
Hiên Viên Nham cũng âm thầm đánh giá nữ tử trước mặt, dung mạo rất đẹp, chỉ là, đối với nữ nhân, hắn không có hứng thú, hắn chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên, nàng lần đầu nhìn hắn, vậy mà ánh mắt chỉ hơi kinh động một lát, sau đó liền trở lại bình thường.
" Bổn vương đến, chỉ muốn nói với cô, chuyện bà nội cô nhờ, bổn vương đã hoàn thành, từ nay về sau, cô có thể yên ổn sống ở vương phủ này, chỉ cần yên phận một chút, bổn vương sẽ không quản chuyện của cô"̉ Hiên Viên Nham nói xong, chờ̀ Diệp Nghi Dung đáp lại, nhưng hắn cứ chờ, Diệp Nghi Dung cũng không nói gì, chỉ âm trầm nhìn hắn.
"Ngài yên tâm" một lúc sau, Diệp Nghi Dung mới lên tiếng, nàng hỏi " còn gì nữa không"
"Không còn" hắn hơi giật mình, bởi vì không dự liệu được, thái độ của Diệp Nghi Dung lại như vậy.
"Vậy, cửa ở đó, không tiễn" Diệp Nghi Dung hất cằm về phía cửa, rất "tốt bụng" chỉ đường cho Hiên Viên Nham.
Hiên Viên Nham sững sốt, nhìn chằm chằm Diệp Nghi Dung, nàng cũng không nhìn đến hắn nữa, mà là nằm xuống giường, kéo chăn, nhắm mắt lại..
Hành động này..
Đuổi khách?
Rõ ràng chính là đuổi khách, Hiên Viên Nham nhất thời ngẩn ra, sau đó sắc mặt trầm xuống, cả người cứng ngắc bước ra khỏi tân phòng.
̀
Cửa vừa đóng, Diệp Nghi Dung chậm rãi mở mắt ra, lời của Hiên Viên Nham, nàng làm sao không hiểu, hắn vì bà nội mới chịu lấy nàng, hắn cho nàng nơi ăn nơi ở, chỉ là nàng phải ngoan ngoãn, đừng dùng thân phận vương phi của nàng để ra oai với người khác. Nhưng mà, nếu nàng thật sự là người dựa vào quyền thế để ra oai, thì kiếp trước, đã không biết có bao nhiêu người bị nàng chà đạp, ức hiếp.
Kiếp trước nàng may mắn, ba là người có tiền, có địa vị, từ nhỏ đến lớn, xung quanh luôn có nhiều người xua nịnh, nàng nói gì, tất cả đều phải nghe theo, chỉ cần nàng dậm chân, cả thế giới xung quanh nàng đều rung chuyển.
Nàng nhớ có lần, một bạn học chung lớp, vô tình nhắc đến chuyện nàng không có mẹ, lúc ấy nàng đã khóc lóc kể lể với cha nàng, sau đó ông ấy hỏi nàng, tên của bạn học đó, nàng vô tư trả lời, sau đó không lâu, bạn học đó đột nhiên không đi học, nàng nghe bạn học khác nói, nhà bạn học đó đã tán gia bại sản, nợ trả không hết, ba bạn học đó đã bỏ trốn, còn mẹ thì nghĩ quẩn, lao đầu vào xe mà chết. Bạn học đó, từ một gia đình hạnh phúc, liền trở thành trẻ mồ côi, không cha không mẹ.
Thật ra lúc ấy nàng chỉ mới 12 tuổi, có quá nhiều chuyện nàng không ý thức được, nhưng trải qua chuyện lần đó, nàng mơ hồ hiểu được điều gì đó.
Ba nàng, có thể có được địa vị như ngày hôm nay, bàn tay có lẻ, đã nhuộm đầy máu của người khác.
Kể từ lúc ấy, nàng và ba dường như có một khoảng cách vô hình, nàng không cùng ba thân thiết như trước nữa, nàng không đồng tình cách làm của ba, còn ba thì cho rằng nàng vẫn còn nhỏ, chưa hiểu hết về thế giới này, tình cảm cha con dần dần rạn nứt, cho đến khi ba nàng đột nhiên đưa một người phụ nữ về nhà, trên tay bà ấy còn ẫm thêm một đứa bé, thì mâu thuẫn giữa nàng và ba mỗi ngày càng nhiều hơn.
Năm chuẩn bị thi vào đại học, nàng quyết định thi nghành cảnh sát, còn cải nhau với ông ấy một trận, sau đó liền dọn ra ngoài, trả tất cả thẻ lại cho ông ấy, vừa tự học vừa tự làm, không có bất kỳ quan hệ nào với ba nàng nữa.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |