← Ch.04 | Ch.06 → |
Lại một lần mặt trăng lên cao, nền trời đêm có rất nhiều sao.
Mạc Ly nằm trên mặt đất, ngẩn người nhìn màn trời đêm.
Lạc Băng Nhi nằm ở bên cạnh hắn, hai tròng mắt mê mang cũng nhìn ra được tinh thần nàng không tốt.
Rốt cuộc là làm sao vậy?. Hắn như thế nào cùng nàng làm ra chuyện hoang đường như thế? Hắn vô số lần hỏi chính mình, lại thủy chung tìm không ra đáp án.
Hắn chỉ biết là chính mình trọng thương đã khỏi, nội công còn gia tăng được năm phần. Lão thiên gia, nàng chắc sẽ không là cỏ linh chi vạn năm trong truyền thuyết biến thành, cùng nàng ân ái có thể sẽ tăng thêm một lần công lực?
Được rồi, đầu óc hắn đã muốn không bình thường. toàn tưởng tượng chuyện không đâu.
"Lạc cô nương" Có lẽ nàng có thể cho hắn một chút manh mối.
Nhưng nàng không phản ứng, vẻ ngây ngốc so với hắn nghiêm trọng hơn.
"Lạc cô nương "Hắn không thể không động thủ lay lay nàng.
Nàng nước mắt lưu chuyển một lát, rốt cục cũng không rơi xuống
"Chuyện gì?" Thanh âm cứng nhắc, không có một tia phập phồng.
Hắn trong lòng áy náy như núi cao biển sâu
"Thực xin lỗi" Hắn thực không hiểu chính mình vì sao lại như thế không khống chế được.
"A?" Nàng ngơ ngác trong nháy mắt.
"Ta nói là.... Ta sẽ chịu trách nhiệm." Hắn kéo tay nàng."Lạc cô nương, chúng ta thành thân đi!"
"Thành thân?" Nàng còn không có phản ứng lại.
Từ nhỏ cùng sư phụ lớn lên trong núi sâu, Mạc Ly là người sống thứ ba nàng gặp được. Sư phụ nàng rất lợi hại, thiên văn, văn thao vũ lược mọi thứ tinh thông, nhưng đối với việc như thế nào làm một nữ nhân, sư phụ nửa điểm không hiểu.
Tự nhiên, Lạc Băng Nhi tại phương diện này tri thức cũng thật khiếm khuyết.
Trên thực tế, trước khi gặp được Mạc Ly, nàng cũng không biết nam nhân và nữ nhân có cái gì khác biệt, đều là người giống nhau thôi!
Nhưng hiện tại nàng đã biết, nam nhân cùng nữ nhân ít nhất là cấu tạo trên thân thể, là hoàn toàn bất đồng.
Khó trách khi nàng mười bốn tuổi có quỳ thủy (chắc là nguyệt san á), sư phụ suốt ngày cầm sách y bắt nàng học y, cầu nàng ít nhất hiểu được thân thể nữ nhân.
Sư phụ không biết phải dạy nàng thế nào, cho nên muốn nàng tự học.
Đáng tiếc khi đó nàng mải mê đàn hát, vẫn là rất khó nghe cái loại này, thà rằng tránh ở ngọn núi đánh đàn, cũng không để ý sư phụ, khiến cho hiện tại... ai, có một chút phiền toái a!
Mạc Ly thấy nàng thật lâu không nói gì, nghĩ đến nàng bi thương khó nhịn, cũng đau lòng vô cùng, thậm chí so với ngày đó ở Thiên Mã sơn trang bị người ta đâm một kiếm càng đau hơn.
"Thực xin lỗi, Lạc cô nương, mong ngươi tha thứ cho ta" Nói xong liền đứng dậy, cho tới bây giờ chỉ lạy trời cùng quân phụ hắn, lúc này thành khẩn quỳ trước mặt một vị cô nương.
Nàng bị dọa nhảy dựng, thần trí đang tung bay rốt cục cũng trở về chỗ cũ.
"Ngươi làm gì? Trước đứng lên rồi nói sau "Nàng đưa tay kéo hắn.
Hắn vẫn không nhúc nhích "Ngàn sai vạn sai đều là ta, là ta làm vấy bẩn sự trong sạch của cô nương, cho dù cô nương muốn tính mạng của ta, tại hạ cũng chắp tay dâng tặng" Dập đầu một cái thật mạnh, hắn thiệt tình sám hối.
Nàng không biết nên khóc hay cười."Mạc Ly, chuyện này liên quan gì tới ngươi?"
"Là ta làm vấy bẩn cô nương, nên bồi tội" Lấy cá tính của hắn, không đương trường tự sát đã là kỳ tích. Hắn thật sự vô tình gặp nàng, nhưng là.... hắn muốn thành thân với nàng, chỉ mới quen biết không lâu, hắn thật là đã có ý niệm muốn cùng nàng kết tóc.
"Ngươi bồi tội gì cơ?" Nàng cứng rắn kéo hắn đứng dậy."Ngươi không phát giác sao? Chúng ta bị hãm hại, đó là một âm mưu" Tuy rằng kết quả âm mưu đó còn làm cho người ta, nhưng nàng không nghĩ hắn lại tự trách, vẫn là kéo hắn đứng dậy, chỉ cho hắn chằng chịt những núi đá bụi cọ bị bố trí.
"Ngươi xem xem những nhánh cây, cỏ dại này, phát hiện gì không?" Nàng hỏi.
Sắc trời vốn rất tối, hơn nữa hắn đối với ngũ hành bát quái không am hiểu, căn bản nhìn không ra nguyên cớ.
"Mấy thứ cây cối này nơi nơi đều có, thực bình thường mà!"
"Nhưng bị người ta bày thành mê hồn trận sẽ không bình thường"
"Mê hồn trận?!" Hắn không hiểu biết việc này, chỉ biết tướng quân Đại Đường Lý Tĩnh là cao thủ hành quân bố trí số một."Là trên chiến trường trường dùng các loại trận pháp này?"
"Không sai biệt lắm, đều là theo ngũ hnh bát quái mà ra"
Kỳ thật kém rất nhiều. Bởi vậy có thể thấy được, nàng học nghệ thật sự không sai.
"Ý cô nương là có người bày ra mê hồn trận, dẫn ngươi và ta vào trong, đến nỗi..." Khuôn mặt liền đỏ lên, cặp mắt đen chính khí nghiêm nghị còn ẩn ẩn hơi nước kia, mê người đến không nói nên lời.
Nànng nhìn thấy tâm hồn rung động, không tự kìm hãm được lại nghĩ đến vừa mới rồi điên cuồng triền miên, thân mình cũng thấy nóng lên.
Khóe mắt dư quang ngẫu nhiên giao nhau, hai người đồng thời run lên, bầu không khí ám muội bao phủ bốn phía.
"Mạc Ly...." Nàng kêu một tiếng kiều nhuyễn vô lực.
Ý thức tung bay, không biết từ lúc nào cầm lấy tay nàng.
Nàng nhắm mắt lại, trán hơi hơi nâng lên.
Hắn cúi xuống, có thể thấy hai hàng mi của nàng đang run run, dưới cái mũi rất đẹp là cái miệng nhỏ nhắn, đỏ bừng phấn nộn, giống như câu dẫn hắn âu yếm.
Chậm rãi cúi đầu, hắn có thể cảm nhận được hơi thở của nàng ấm ấp mang theo nồng đậm tình dục
Tim hắn đập nhanh hơn, môi cùng môi đã gần kề sắp chạm vào nhau, bỗng nhiên cảm thấy một chút lạnh lẽo ở chóp mũi
Gió thổi vù vù, cư nhiên trời mưa, tình cảm nóng bỏng trong phút chốc hóa thành tro tàn.
Mạc Ly cùng Lạc Băng Nhi nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, không dám liếc mắt nhìn đối phương một cái, nhưng cả hai người không ngừng thở dốc, mưa rền gió dữ không hoàn toàn xóa bỏ được dục hỏa mãnh liệt.
Những hạt mưa phùn càng lúc càng lớn, dần dần, giống như có người mang nước từ bốn phương đổ xuống.
Mạc Ly cùng Lạc Băng Nhi rất nhanh đã ướt sũng, cảm giác lạnh lẽo thấu xương, lúc này thế nào xấu hổ thẹn thùng, không dám nhìn mặt đối phương, đều bỏ qua một bên, xử lý phiền toái trước mắt quan trọng hơn.
"Lạc cô nương, chúng ta... Có phải hay không nên tránh mưa trước?" Hắn bàn tay đưa ra rồi lại rụt lại, sau một lúc lâu, rốt cục cố lấy dũng khí giữ chặt tay nàng
"Ừ "Nàng gật đầu, tâm hơi hoảng, chỉ là đụng chạm đơn giản liền làm cho nàng hai chân như nhũn ra.
"Kia.... Đi thôi!" Hắn dẴ nàng, có ý tìm một gốc đại thụ hoặc một sơn động trú mưa.
"Ừ" Nàng ngơ ngác theo hắn, nhắm mắt theo đuôi.
Hắn nhìn thấy phía tay phải cách đó không xa có một gốc cây lớn ba người ôm mới hết, cành lá xanh rì tựa hồ là chỗ trú hoàn hảo.
Nhưng thoạt nhìn khoảng cách không đến nửa dặm, lại thật kì quái, đi một khắc, rồi hai khắc, rồi ba khắc.... bọn họ cư nhiên đi thế nào cũng không đến nơi.
Hắn lúc này mới nghĩ đến nàng nói, bọn họ bị nhốt trong mê hồn trận. Thực rõ ràng, mê hộn trận vẫn đang còn tác dụng, hơn nữa uy lực bất phàm.
"Lạc cô nương, ta không hiểu trận pháp, ngươi thử xem chúng ta nên thế nào mới có thể phá trận rời đi?"
"Phá trận?" Nàng trong mắt đầy nước, mặt đỏ bừng, vẫn còn sót lại một chút dục hỏa khó có thể tự kiềm chế.
Hắn liền phải đem hoàn cảnh trước mắt thuật lại một lần, nghe xong, mặt của nàng lại càng đỏ, so với lá phong mùa thu càng thêm diễm lệ.
"Ta.... Thực xin lỗi, ta tuy rằng nhìn ra được đây là mê hồn trận, nhưng khi sư phụ giảng giải, ta thật sự không có nghe, cho nên... Nếu đổi thành ban ngày, tầm nhìn rõ ràng, có lẽ ta có thể bằng trí nhớ còn sót lại để xuất trận, hiện tại..."
Hắn trừng lớn mắt, không biết nên khóc hay nên cười. Xem ra bọn họ chắc chắn ướt sũng.
Lạc Băng Nhi tưởng như đã khốn khổ
Nhưng có một người so với bọn họ còn thảm hơn, chính là Tà Nguyệt lão nhân. Mắt thấy mưa to tầm tã, đồ đệ bảo bối còn không xuất trận, hắn cũng mơ hồ đoán được, đồ đệ không thể phá trận, thật sự bị nhốt ở đó.
"Năm đó Lý Tĩnh cùng Lý Thế Dân tranh nhau bái ta làm thầy, tư chất tốt như vậy, ta vì sao không thu? Kết quả lại..." Sống quá gần ba cái giáp, kiến thức vô số, là kỳ nhân một thế hệ, lại bị đồ đệ duy nhất trong đời làm tức giận thiếu chút nữa hộc máu, còn phải âm thầm phá hư vài kết cấu trận pháp, để cho hai kẻ ngu ngốc đi ra
Hảo ủy khuất a... Trong lòng hắn chỉ còn ý niệm này.
Trời đã sáng, mưa cũng tạnh, Mạc Ly cùng Lạc Băng Nhi rốt cục cũng xuất trận
Nàng cảm khái nhìn trời quang mây tạnh "May mắn đêm qua mưa to làm hỏng vài chỗ trong trận pháp, nếu không chúng ta còn bị nhốt ở đó!" Nói xong, cách đó không xa lại truyền đến một tiếng rơi.
Nhưng bị vây khốn một đêm, Mạc Ly cùng Lạc Băng Nhi quá mệt mỏi, nhất thời không chú ý tới tiếng động không thích hợp.
Mạc Ly chật vật trên người chỉ còn mấy mảnh vải che thân.
"Nếu có cơ hội, ta nhất định phải hảo hảo học tập phương pháp bày trận thâm ảo này"
"Được a, chờ ta tìm được nam nhân họ Đồng, khi trở về Thiên Âm cung, người theo ta về cùng, ta bảo sư phụ dạy ngươi" Nếu hắn cũng có thể lại ở Thiên Âm cùng thì rất tốt, nàng thích cảm giác có hắn ở bên cạnh.
"Lệnh sư sẽ đồng ý sao?"
"Sư phụ sẽ không cự tuyệt" Ý tứ là nàng không tha sư phụ cự tuyệt.
"Vậy đa tạ Lạc cô nương" Hắn chắp tay vì lễ, cứ việc hình dung không chỉnh, vẫn khó nến cảm giác vui vẻ.
Nàng nhìn những tia nắng chiếu vào mặt hắn, lông mi thật dài, khuôn mặt anh tuấn, trong lòng trống đánh bịch bịch.
"Thật là đẹp mắt..." Kìm lòng không nổi, nàng nỉ non tự nói.
"Cái gì?" Hắn không có nghe rõ ràng
"Không" Nàng nhanh chóng rời tầm mắt đi, trên mặt hiện lên hai đám mây hồng.
Vẻ mặt hắn hiện lên nghi hoặc. Rõ ràng nghe thấy nàng nói chuyện.
Nàng xấu hổ mấp máy môi "Ta... ta là nói, mệt nhọc một ngày một đêm, vừa mệt vừa đói, chúng ta có phải nên tìm một chỗ ăn tạm thứ gì, nghỉ ngơi một ngày trước, sau đó ngày mai sẽ xuống núi?"
"Cũng tốt ". Bọn họ một thân chật vật, không thu thập chỉnh tề thì không thể gặp người khác."Trước tìm một chỗ có nguồn nước, sau đó ta đi săn thú, ngươi tới nhóm lửa"
"Hảo" Nàng nhìn trái nhìn phải, xem xét địa thế, thực vật sinh trưởng, phía đông hẳn là có nguồn nước, liền nhanh chóng dẫn hắn chạy qua.
Đi được một đoạn ngắn, liền gặp một hồ nước, gió nhẹ đưa, mặt hồ lăn tăn gợn sóng.
Nước hồ trong suốt vừa nhìn đã không muốn rời mắt đi. Dù sao bôn ba hai ngày, lại dầm mưa một đêm, cả người dơ bẩn, ai không muốn hảo hảo tắm rửa một phen?
Nhưng hắn vẫn là giữ lễ nhường nàng "Lạc cô nương, ta đi săn thú, ngươi cứ tự nhiên" Xoay người, hắn nhanh chóng đi về hướng rừng rậm.
Nàng nhìn theo bóng dáng cao gầy tới khi mất hút, mới lưu luyến không rời mà thở dài.
"Hắn nói muốn chịu trách nhiệm? Thành thân? Cũng là hắn trở thành tướng công của ta, ta trở thành nương tử của hắn sao?"
Nhưng sau khi thành thân sẽ phải làm gì? Vợ chồng nên sống với nhau thế nào? Làm một người vợ thì có nghĩa vụ gì? Nàng không hiểu chút nào.
"Sư phụ a! Người vì sao không cưới một vị sư nương? Như vậy còn có người dạy ta" Dù sao khi gặp vấn đề, hướng người trên hỏi cũng đúng hơn.
"Sư phụ..... ngươi là sư phụ kém cỏi nhất trên đời này...." Hô to xong, nàng tâm tình vui sướng, không phát giác phía sau âm thanh va chạm không ngừng vang lên.
Hít một hơi, nàng ý niệm vòng vo trong đầu, cùng hắn thành thân hẳn là cũng không sai.
Tình yêu một chuyện nàng cũng không hiểu, nhưng thời gian ở cùng Mạc Ly, cái loại cảm giác sung sướng khoái hoạt cũng là nàng mong được.
"Nếu có thể cùng hắn vĩnh viễn sống tại Thiên Âm cung....." Nghĩ đến hai người ngày ngày quấn quít, hàng đêm ôm nhau, dung nhan xinh đẹp lại ửng hồng.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tim đập thật nhanh, khóe miệng tự động nhếch lên, trong đầu đều là hình ảnh hắn, chỉ vừa nghĩ đến, thân mình liền ấm.
"Sẽ không phải là nhiễm bệnh chứ?" Nàng sờ sờ hai má, thật đúng là nóng, nhưng đề khí vận công lại thực bình thường, mạch tượng cũng ổn."Không bệnh a!" Hơn nữa công lực của nàng còn đột phá ba tầng, đều rất nhanh đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhân sư phụ đã nói.
"Làm sao có thể? Sư phụ từng nói, lấy tư chất của ta cùng việc lười biếng, đời này nếu có thể luyện hồi xuân công đến tầng thứ sáu sẽ cười trộm, nay ta cư nhiên đi vào tầng thứ bảy?"
Hồi xuân công, trong truyền thuyết là một loại công pháp tu tiên, nếu có thể luyện đến tầng thứ chín, sư phụ nói chính mình hơn trăm tuổi, nhưng công pháp này từ đâu mà có, người không nói, cũng không ai biết.
Lạc Băng Nhi thường cùng sư phụ tranh luận, nhưng ở trong lòng nàng, sư phụ cùng với thần tiên giống nhau, là không có khả năng phạm sai lầm.
Cho nên nói, sai lầm nhất định là nàng.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ được, kỳ tích hôm nay đều do khỏa hợp ngọc hoàn vô giá kia, không chỉ công lực của mình nàng, Mạc Ly tu vi tăng tiến so với nàng còn nhiều hơn.
Nàng ở dưới ánh mặt trời cười vui, khuôn mặt diễm lệ mang theo một chút thiên chân, thực mâu thuẫn, lại động lòng người.
Hắn hô hấp lập tức đình trệ, vội vàng quay mặt đi, tim đập muốn bật ra khỏi lồng ngực.
"Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói..." Hắn lặp đi lặp lại câu tụng niệm ba lần, nhưng dục hỏa đã dấy lên nào có dễ dàng tắt đi như vậy.
Cuộc đời không thấy được tư vị tình yêu, giờ lạc vào lưới tình, Mạc Ly hiện tại chính là ở trong tình huống này, tình cảm rối rắm không rõ.
Không dám quay lại nhìn nàng, hắn vội vàng bỏ lại con thỏ, lại đi sâu vào rừng.
Có lẽ lại đi tìm con gấu hoặc hổ vậy, dù sao, quần áo hắn cũng đã rách tơi tả, lấy vật phẩm làm đồ che thân. Cỏ cây lá cây dĩ nhiên không đáng tin, da thú vẫn là lựa chọn tốt hơn.
Hơn nữa sau khi xuống núi, vài thứ kia còn có thể bán lấy tiền.
Ở trong núi, chỉ cần có khả năng, ăn mặc không cần lo, nhưng xuống núi, mặc hắn võ công cái thế, một chút tiền có thể bức tử một anh hùng hảo hán.
Hơn nữa hắn trả tiền không chỉ chính mình, còn bao gồm Lạc Băng Nhi.
Nghe lời nàng nói, từ nhỏ tới giờ không có ra ngoài, đây là lần đầu xuống núi, nhất định là cái gì cũng đều nhạc nhiên, hắn cũng không muốn gặp gì cũng chỉ có thể nhìn, không thể đụng vào, liền muốn nhiều một chút ngân lượng phòng thân.
Hoặc sẽ tìm mấy loại thảo dược lâu năm, dù sao thảo dược trên núi Thái Bạch cũng rất có giá. Hắn vừa đi vừa tưởng tượng.
Mạc Ly tự nhiên nhớ lại, nhập sĩ, từ quan đến lưu lạc giang hồ, đây vẫn là lần đầu dụng tâm muốn kiếm tiền. Hắn vẫn nghĩ đến chính mình coi tiền như cặn bã, hóa ra không phải không thích tiền, chính là không có gặp được người khiến hắn quý trọng, khiến hắn chấp nhận.
Lạc Băng Nhi là người khiến hắn có ngoại lệ.
Không bao lâu, hắn lại săn được một con hổ, trở về bên hồ, không dám mở mắt nhìn, chỉ dựng thẳng lỗ tai, nghe được tiếng hắt nước, lại cuống quít chạy vào rừng.
Như vậy đi tới đi lui nửa ngày, hắn tổng cộng săn được hai con hổ, một con gấu, một con thỏ, và một đám chim trĩ.
"Ta cư nhiên săn nhiều như vậy?" Hắn cũng thấy giật mình.
Nhưng tiếng hắt nước còn liên tục, làm sao bây giờ? Lại đi săn? Hắn cùng Lạc Băng Nhi hai người căn bản ăn không hết nhiều như vậy, lại săn nữa thì là lãng phí.
Tìm thảo dược? Cái này cần Lạc Băng Nhi hỗ trợ, bởi vì hắn không phân biệt được dược vật.
Quên đi. Hắn vẫn nên trước là làm thịt lột da con mồi, cái gì có thể bán lấy tiền thì giữ lấy, có thể ăn thì lưu lại, không thể ăn thì chôn ngay tại chỗ.
Lấy ra con dao bằng xương Lạc Băng Nhi đưa, hắn bắt đầu lột da hổ. Như vậy lột ra không tổn thương gì đến da lông nhưng giá trị không ít tiền.
"Ngươi như thế nào ở đây?" Một âm thanh nũng nịu ở phía sau hắn vang lên.
Mạc Ly ngước mắt, lọt vào trong tầm mắt là một đôi tuyết lê trắng muốt, hắn hô hấp cứng lại.
"Ngươi săn nhiều con mồi như vậy a?" Lạc Băng Nhi ngồi xổm xuống, đôi mắt trong suốt nhìn hắn.
Dung nhan không hề vương chút bụi trần nhất thời làm tâm thần hắn chấn động, cũng khiến hắn cảm xúc cuồng loạn.
Hắn không hề khẩn trương, nhưng là trong lòng hình ảnh của nàng càng lúc càng sâu đậm.
"Ta nghĩ đến người còn đang tắm rửa"
"Sớm đã tắm xong rồi, ngay cả lửa cũng đã đốt một đống lớn, cũng không thấy ngươi trở về, liền một bên ngoạn thủy một bên chờ ngươi" Nàng chỉ vào hồ nước bên kia đang ẩn hiện ảnh lửa.
Hắn vỗ vỗ cái trán, quả nhiên khẩn trương quá mà hiểu lầm a!
"Thực xin lỗi, là ta trì hoãn, chờ ta đem con mồi xử lý xong, liền qua đó giúp ngươi nấu cơm"
"Đưa đến chuyển đi nhiều phiền toái, ở bên cạnh làm cũng giống nhau, ta đi dập lửa bên kia"
Nàng thân hình chợt lóe, đã thấy xuất hiện ở bờ bên kia.
Hắn nhìn xong mắt thiếu chút nữa rớt ra, vẫn biết nàng giỏi khinh công, nhưng là... nàng tiến bộ cũng nhanh quá đi?
Bất quá trong nháy mắt, Lạc Băng Nhi dập lửa trở về, còn ôm theo một đống củi khô.
"Ngươi công lực có phải tăng tiến hay không?" Hắn hỏi.
"A" Nàng mở to mắt
"Chẳng lẽ ta nhìn lầm sao?"
" Không.... Cũng là, nhưng... Không đúng.... trời ạ...." Nàng đem cảm giác của chính mình, cùng những lời phán đoán của sư phụ nói ra một lần."Ngươi nói rốt cuộc là sư phụ lầm, hay là ta mắc lỗi?"
"Chỉ sợ đều không phải" Hắn buông dao, vừa nói, vừa cởi bỏ vải băng trước ngưc.
Nàng lại ngây người, ngực hắn trơn nhẵn, không thấy vết thương sâu tới tận xương, chỉ còn lại một vết sẹo nhỏ, không để ý còn không nhận ra.
"Thân thể của ngươi.... Phục hồi như cũ thật nhanh..."
"Công lực của ta cũng đã gia tăng rồi"
"Nàng phát hiện trong đó có chút quỷ dị "Đây là xảy ra chuyện gì?"
"Không biết" Hắn lắc đầu "Ta nguyên bản nghĩ đến nguyên nhân ở trên người ngươi"
"Cùng ta có gì quan hệ?"
" Ta bị thương nặng như vậy, ngươi bất quá cho ta một viên đan dược, lại đắt một tầng thảo dược, công lực của ta liền khôi phục ba phần..."
"Chậm, ta khi nào cho ngươi uống thuốc vậy?"
"Trước khi đắp thuốc a!" Tuy rằng khi đó hắn bị thương mơ mơ màng màng, nhưng vẫn có chút thần trí.
"Ta chưa cho ngươi uống thuốc" Nàng thật lòng nói ra.
"Không có khả năng!" Chỉ bằng một chút thảo dược ngoài da, hắn nội thương như thế nào có thể tốt nhanh như vậy?"
" Là thật, ta y thuật không hiểu rõ ràng, tìm thảo dược cầm máu còn được, cao thâm chút nữa không biết chút gì"
"Vậy thuốc đó ai cho ta uống? Chẳng lẽ...." Hai người nhìn mặt nhau.
Tại thời gian ở trong rừng, cách hai người không xa, có người luôn theo sát họ sao?
Là thần thánh phương nào? Quỷ dị động thủ ngay cả Mạc Ly cùng Lạc Băng Nhi cũng không phát hiện.
Còn có, đối phương vì sao phải cứu Mạc Ly? Hắn cùng Mạc Ly có quan hệ sao?
Mạc Ly cùng Lạc Băng Nhi bị nhốt tại mê hồn trận, hay cũng là cao nhân kia gây nên?.
Người kia làm nhiều chuyện như vậy, mục đích thật sự là gì?
"Ngươi cảm thấy chúng ta vài lần nghe được quái thanh, có thể hay không là của người cho ngươi uống thuốc?" Nàng nghĩ tới một sự kiện khác.
"Cũng có thể" Hắn mặt trầm như nước.
"Người nọ âm thầm đi theo chúng ta, lại dùng dược cứu ngươi, có lẽ là cùng ngươi quen biết chăng?"
"Nhưng những người ta biết, không ai có bản sự lớn như vậy"
Nàng thì biết có người, học cứu thiên nhân, nghệ nghiệp vô song... sư phụ của nàng Tà Nguyệt lão nhân.
Vấn đề là, sư phũ đã tới rồi, vụng trộm trốn tránh muốn làm nhiễu chuyện làm chi?
Nghi hoặc bao phủ hai người, nguyên bản không khí ngọt ngào bất tri bất giác trở nên nặng nề.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |