Ch.02 → |
Mạc Ly đứng ở cửa lớn, nhìn vào hai cánh của sơn son. Gió nhẹ thổi qua bên người hắn, làm vạt áo nhẹ bay. Vài sợi tóc đen dừng trên khuôn mặt tuấn tú, làm ra một chút thoát tục cùng nửa phần tang thương.
Bao lâu đã không trở lại? Từ khi xuất sư vào triều rồi từ quan, đến nay đã sáu năm, không biết sư phụ, sư mẫu, đại sư huynh, cùng nhị sư tỉ như thế nào?
Hắn là một cô nhi, được trang chủ Thiên Mã sơn trang Tào Hình Viễn thu dưỡng, nhận làm đệ tử
Hắn sống ở đây mười tám năm, sư phụ sư mẫu coi hắn như con đẻ. Sư huynh Chiến Thiên Hào che chở bảo hộ hắn. Sư tỉ Tào Thanh Thanh với hắn là thanh mai trúc mã, hắn biết nàng cũng có tình cảm với hắn, nhưng không dám với xa, bởi vì sư huynh cũng yêu nàng.
Cho nên sau khi xuất sư, hắn liền rời khỏi sơn trang, đến tận bây giờ, nghe nói sư huynh cùng sư tỉ thành thân. Tảng đá lớn trong lòng hắn hạ xuống, rốt cuộc cũng có thể về nhà
Trở về nơi chốn cũ, mong mỏi chờ đợi, lại sợ bị tổn thương
Hắn thấy tim đập loạn nhịp, con ngươi đen sâu thẳm nhìn hai con sư tử đá trước cửa. Trí nhớ rõ mồn một ùa về, sư huynh cầm tay hắn dạy chữ, sư tỉ bám lấy hắn yếu ớt nỉ non:" Tiểu Ly, mặc kệ ngươi thế nào, đều phải đối tốt với ta nha"
Trong con ngươi đen dâng lên một màn hơi nước
Bước một bước dài đầu tiên, tay hắn nắm chặt thành quyền, cả người khẽ run. Tung hoành giang hồ không hề biết sợ, tại vì sao hôm nay lại thấy sợ hãi
Còn đang suy nghĩ chưa biết nên vấn an những người thân xa cách đã lâu thế nào, một lão nhân đã đi ra cửa, trông thấy hắn thì ngẩn người ra.
Mạc Ly giật mình, cố gắng để bình tĩnh lại
"Hà bá, đã lâu không gặp, con trai lão hẳn là đã thành thân rồi"
"Tam thiếu gia" Lão nhân cực kì vui mừng nhảy dựng lên."Tam thiếu gia đã trở lại, tam thiếu gia đã trở lại". Chỉ trong nháy mắt, chuyện Mạc Ly trở về Thiên Mã sơn trang đã kinh động từ trên xuống dưới.
Những con người quen thuộc lần lượt đi đến trước mặt hắn, vây quanh hắn. Nào thỉnh an, vấn an, thầm oán, ôm.. đủ mọi cử chỉ nhưng sự trân trọng với Mạc Ly vẫn như trước không hề thay đổi
"Ha ha ha còn tưởng rằng tiểu sư đệ sẽ không trở lại. Thì ra vẫn nhớ đến sư huynh này". Tiếng cười lớn từ xa truyền đến. Chiến Thiên Hào thân hình to lớn vẫn lôi thôi như trước.
Chính nam nhân này, người như cha như huynh che chở hắn trưởng thành. Mạc Ly chớp mắt, nụ cười như gió xuân "Việc mừng của sư huynh, sư đệ sao có thể không về uống chén rượu mừng"
"Nói cho cùng, như thế này..."
"Nghe nói Tiểu Ly đã trở về, hắn đâu?" Thanh âm nũng nịu, Tào Thanh Thanh một thân hỉ phục, vô cùng diễm lệ.
"Nhị sư tỉ"
"Tiểu Ly!" Trông thấy người trong mộng của mình, Tào Thanh Thanh quên hết tất cả, nhào vào lòng hắn.
Trong nháy mắt, hắn như rơi vào một rừng hoa đào, người khác nhìn vào chỉ thấy một mảnh tình cảm dạt dào.
Hương thơm tràn ngập trong mũi khiến hắn ngây ngất, nhưng lí trí còn sót lại khiến hắn nắm chặt tay lại đến tận khi móng tay cắm vào lòng bàn tay chảy máu
"Nhị sư tỉ, không, nên gọi là đại sư tẩu. Đã là nương tử rồi, sao còn trẻ con như vậy?. Hắn nhẹ nhàng đẩy nàng ra, trong ngực trống không, nhưng không thấy mất mát, ngược lại thấy nhẹ nhõm.
Lời nói bị cắt ngang, Chiến Thiên Hào cúi đầu, đáy mắt hiện lên một chút tàn khốc
Tào Thanh Thanh kinh ngạc nhìn Mạc Ly, dung nhan tuấn tú, ôn nhuận như ngọc, bộ dáng vẫn y như lúc ly biệt, nhưng khí chất lại biến hóa nghiêng trời lệch đất, cả người tầng tầng lớp lớp phong sương, không còn thiên thuần như xưa nữa, đúng là khí chất do nhân gian tạo nhành, nhưng vẫn quyến rũ mê người
Hắn kêu nàng "Sư tẩu- đúng vậy, hôm nay nàng phải gả cho người khác. Nghĩ đến hai người còn nhỏ vô cùng gắn bó, Trong sáu năm qua, Chiến Thiên Hào đối với nàng ình thâm nghĩa trọng, nàng đúng là nên gả cho hắn, nhưng cố tình trì hoãn..... Bây giờ gặp lại, những cảm xúc như sóng triều dâng này là cái gì?
Sáu năm trước, hắn không lưu lại, chỉ từ biệt sư phụ sư mẫu, kiên quyết rời đi, có nghĩ tới nàng mong nhớ? Nàng vô số lần sai người truyền tin, nhưng hắn không hề trả lời, có biết hay không lòng nàng nóng như lửa đốt? Nàng cũng từng ngàn dặm đi tìm hắn, nhưng mỗi lần đều không gặp được hắn, là do ý trời? Hay là do hắn cố ý?
Đột nhiên một cỗ oán hận xông lên trong lòng. Nàng có gì không tốt?. Hắn không nên rời đi, nếu đã rời đi, cần gì phải trở về?
Lau lệ, nàng xoay người chạy đi
"Sư tẩu?" Sao lại như vậy? Mạc Ly không hiểu ra sao
Chiến Thiên Hào đi tới, vỗ vai hắn" Không phải lo lắng, Thanh Thanh từ khi có thai, cảm xúc luôn thay đổi rất nhanh"
Mạc Ly trừng lớn mắt. Không phải hôm nay mới là ngày vui sao? Tân nương lại đã có thai, chẳng lẽ...
Chiến Thiên Hào ngượng ngùng đỏ mặt
Mạc Ly cũng thức thời nói sang chuyện khác" Chúc mừng sư huynh song hỷ lâm môn"
"Cùng vui, cùng vui". Đối với Tào Thanh Thanh, Chiến Thiên hào xem như đã tốn rất nhiều tâm tư
Hai sư huynh đệ hiểu lòng nhau, cho hạ nhân lui xuống, cùng nhau đi vào bên trong trang
"Không biết sư phụ, sư mẫu đâu, để đệ vào bái kiến hai người" Mạc Ly hỏi
"Một năm rưỡi trước, sư phụ sư mẫu xuất ngoại dạo chơi, đến nay chưa về"
"Thật đáng tiếc". Hắn thở dài, trước khi trở về còn tưởng có thể nhìn thấy toàn bộ người nhà.
"Không nên tiếc nuối, sư đệ cố gắng lưu lại lâu một chút, có thể đợi sư phụ sư mẫu trở về"
Mạc Ly không nói, đáy mắt hiện lên vẻ cô đơn. Là "lưu", không phải "trụ" a.... Sáu năm thời gian, nơi này đã không còn là nhà của hắn.
"Làm sao vậy, phải chăng sư đệ có việc không thể ở lại lâu?"
Bac môi cong lên, cuối cùng thành tiếng thở dài."Tiểu đệ còn có ước hẹn với Lí đạo trưởng, rượu mừng uống xong sẽ lập tức khởi hành" Thì ra trở về cố hương, cũng là để chứng minh, chính mình không có nhà.
"Là Lí Thuần Phong đạo trưởng sao?" Chiến Thiên Hào hiện ra vẻ mặt cực kì ngưỡng mộ" Lí đạo trưởng đại danh vang dền như sấm bên tai, sư đệ thật có phúc mới có thể kết bạn với kỳ nhân như thế"
"Chỉ là vô tình quen biết, ngẫu nhiên đàm luận kinh văn, ẩm trà, ngồi xem gió nổi mây". Quân tử kết giao nhạt như nước, cũng không có gì đáng nói.
Chiến Thiên Hào mày rậm khẽ nhếch lên, ghen tị vô cùng
"Sư huynh?" Như thế nào đột nhiên không nói gì? Là thân thể không khỏe sao?
Chiến Thiên Hào thật nhanh cúi đầu, kiềm chế cảm xúc, hỏi:" Sư đệ từng làm quan, không biết có còn qua lại giao tình?"
Mạc Ly buồn bực liếc mắt một cái, Chiến Thiên Hào mặt đỏ như thiêu, ngượng ngùng nói:" Sư huynh có một bằng hữu, cha của người này cũng Võ hậu trở mặt, rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, nhưng nay hắn đã thông suốt, cứ ôm mãi mối cừu hận kia, không bằng chinh chiến sa trường mang về công danh cho thê tử đc phong quang, bởi vậy muốn nhờ sư đệ tiến cử"
"Không dối gạt sư huynh, tiểu đệ trong triều nhân duyên không được tốt, cùng với ta đi con đường chết này, không bằng quang minh chính đại vào quân đội đi". Hắn cũng là cái đinh trong mắt Võ hậu, sao có thể tiến cử cừu địch của Võ hậu làm quan? "Chuyện đó nói sau đi, thứ tiểu đệ nhiều lời, thế cục triều đình hiện hay biến hóa kỳ lạ, nếu không phải bắt buộc, vẫn là nên ở lại dân gian hưởng yên vui đi!"
"Mặc kệ giang hồ danh khí nổi vang, chung quy vẫn không bằng hào môn thế tộc, ngươi đường đường là nam nhi bảy thước, sao lại không tranh lấy cơ hội được lưu danh sử sách, chẳng lẽ muốn yên lặng ẩn tích nơi núi hoang?"
Mạc Ly kinh ngạc, lần đầu tiên phát hiện sư huynh cũng quan tâm đến danh lợi như thế. Nhưng nghĩ ra mình sai lầm rồi sao? Cũng không chắc
"Sư huynh nói có lý, tiểu đệ xin thụ giáo"
"Sư đệ...." Chiến Thiên Hào nói được một nửa, tỳ nữ nơm nớp lo sợ báo lại, nói trang chủ phu nhân lại nổi giận, đang đập phá hỉ phòng
Mạc Ly nghi hoặc, Thiên Mã sơn trang phu nhân không phải sư mẫu sao? Vừa rồi sư huynh còn nói sư phụ sư mẫu ra ngoài dạo chơi, làm sao có thể ở hỉ phòng quấy rối?
Chiến Thiên Hào xấu hổ ôm quyền nói "Thanh Thanh lại phát hỏa, việc này..... Vi huynh đi trước xử lý một chút, sư đệ cứ tự nhiên"
Mạc Ly gật đầu, chắc là sư phụ trước khi đi đem vị trí trang chủ truyền cho sư huynh, cho nên hiện tại trang chủ là Chiến Thiên Hào, phu nhân chính là Tào Thanh Thanh.
"Sư huynh mau đi đi! Tiểu đệ đến sân luyện công dạo một vòng"
Chiến Thiên Hào ngay cả đáp lễ cũng không, liền nhanh chân chạy đi
Cảnh tượng vô cùng quen thuộc, từ nhỏ đến lớn, sư huynh luôn như vậy đuổi theo sư tỉ, hơn hai mươi năm chưa từng thay đổi. Hắn rời đi quả nhiên là chính xác, sư huynh cùng sư tỉ có thể trở thành một đôi thực hạnh phúc.
Cất bước đi đến sân luyện công, trên giá binh khí đao thương kiếm côn đều đầy đủ, hắn vuốt ve cây thương, nhớ rõ sư phụ từng nói: Luyện quyền không luyện công, đến khi già thành công dã tràng
Chân phải đá trúng một thanh trường kiếm, cách ba thước có hàn quang lóe ra, hắn phi thân tiếp được kiếm, cổ tay run nhẹ, mũi kiếm rơi nhiều điểm tinh mang
"Thức thứ nhất, bình sa lạc nhạc". Đây là chiêu thức của sư huynh đã từng dạy hắn."Thức thứ hai...ngô..."
Cái gì vậy? Bao trùm toàn bộ sân luyện công là một màn sương khói màu hồng nhạt, mang theo một cỗ hương khí.... Có kẻ thù bên ngoài xâm nhập Thiên Mã sơn trang!
"Sư huynh, sư tỉ..." Mạc Ly lập tức nín thở, định chạy tới hỉ phòng
Đột nhiên một đạo hoa quang phá vỡ màn sương, hướng thẳng ngực hắn chém tới.
Mạc Ly nghiêng người, khóe mắt thoáng nhìn tới thân ảnh vừa tới, khỏe mạnh, cao lớn bình.
"Người nào?!"
Mông lung sương khói không có tiếng trả lời, chỉ có những đường kiếm càng lúc càng mau lẹ, sắc bén hơn
Mạc Ly liều mình lui lại, kiếm quang đem cây thương chém thành hai nửa
Đây là......Cửu kiếm truy hồn, chiêu thức vừa xa lạ, vừa quen thuộc...
Mạc Ly bắt đầu choáng váng, nhắm mắt lại, không dám nhìn tới thân ảnh đối thủ, chỉ giữ cho thân thể có ý thức đánh trả
Mỗi chiêu đều như vậy đúng lúc, giống như đã từng cùng nhau đối chiến qua trăm ngàn hồi, trái tim Mạc Ly như bị đao cắt, mồ hôi thấm ướt y phục......
Vì sao? Hắn thật sự không hiểu
Lùi ra một chỗ trống, hắn cảm giác mũi kiếm xẹt qua trước ngực, không đau, nhưng lại lạnh băng tới thấu xương.
Hắn phi thân lên cao, như một mũi tên thẳng phía chân trời chạy đi, ra khỏi Thiên Mã sơn trang, thất tha thất thểu rồi đi vào vùng núi Thái Bạch
Lạc Băng Nhi mang theo Phượng Vĩ cầm đi ở con đường nhỏ trên núi, trong mắt tràn ngập vẻ khó hiểu, vẫn còn ngấn nước, tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ.
Nàng không muốn xuống núi, không muốn rời khỏi Thiên Âm cung, nhưng sư phụ bức bách bắt nàng phải đi tìm đồng nam.
"Đồng nam có thể giúp cầm nghệ của ta tăng lên sao?" Nàng bất mãn hỏi sư phụ
"Không thể" Sư phụ cứ thế trả lời:" Nhưng có hắn, ngươi mới có mạng mà tiếp tục đánh đàn"
Sư phụ nói nàng trời sinh là cửu âm huyền mạch, không thể sống quá ba tuổi, là sư phụ hao phí một lượng lớn linh dược mới đem cái mạng nhỏ của nàng duy trì đến bây giờ, nhưng cũng đã đến cực hạn, trừ khi nàng đi tìm đồng nam để phá thân đồng nữ, nếu không không quá hai năm, nàng chỉ có thể đi địa phủ đánh đàn.
"Cái gì là phá thân?" Nàng hỏi sư phụ (Moon: BN tỷ, tỷ mới ngã cây hả!??)
Sư phụ nàng đỏ mặt rực một câu cũng không nói, nhấc chân đem nàng đá ra khỏi Thiên Âm cung.
Nàng còn có thật nhiều vấn đề chưa kịp hỏi, tỷ như đồng nam là cái gì? Là nam nhân họ Đồng sao?. Sư phụ cái gì cũng chưa giải thích đã đuổi nàng đi, thật là không có trách nhiệm.
Hơn nữa nàng chỉ có hai năm, tìm không thấy "nam nhân họ Đồng". Nàng chết đi rồi thì sẽ không thể đánh đàn.
Khi ở cùng sư phụ trên núi, nàng nghĩ đến thế giới phạm vi không lớn quá trăm dặm, muốn tìm đến mục tiêu thực dễ dàng.
Nhưng một đường xuống núi, đảo mắt đã qua mười ngày, nàng vẫn chưa rời khỏi núi Thái Bạch, dã thú thấy không ít, nhưng không gặp lấy một người...... kia? Ở phía trước kia, cái thứ hồng hồng gì đó giống như là người.
Nhẹ nhàng lướt trên cỏ, khẽ dò xét, rồi thật nhanh vọt tới bên người nọ.
Phất phất tay áo, nằm ở đó đích thực là một người, lộ ra hai cái mắt, một cái mũi, hé ra miệng mặt. Thật có lỗi, nhưng nàng không biết hình dung bộ dáng người này thế nào, kiếp này, nàng thật sự gặp qua quá ít người.
May mắn là nàng hiểu được cái người bị thương trước ngực này chính là một nam nhân
Hắn còn có thể rên rỉ nghĩa là không phải người chết, nàng ngồi xổm xuống, tại người hắn điểm điểm vài cái, vết thương lập tức cầm máu, một luồng chân khí được đưa vào cơ thể nam nhân, hắn thở gấp, thở gấp rồi mở mắt
Bốn mắt nhìn nhau, nam nhân trong mắt lóe một tia kinh ngạc. Ân nhân cứu hắn trông rất kì quái, quần áo không biết là cái thực vật gì tạo thành, xem thật thô ráp còn thoảng mùi hương cỏ cây mát lạnh. Mái tóc đen được một cái dây màu xanh đậm buộc chặt, chân đi giày rơm, bên hông lại buộc một vòng hoa, sau lưng mang Phượng Vĩ cầm..... Cây đàn là thứ duy nhất trên người nàng thoạt nhìn thấy bình thường.
Nghe đồn trong núi Thái Bạch có di dân (kiểu như dân tộc thiểu số í), sống xa cách thế tục, chẳng lẽ hắn đã gặp người như thế?
Lạc Băng Nhi có điểm chờ mong. Nếu nam nhân này họ Đồng, nàng liền trực tiếp đem hắn trở lại Thiên Âm cung.
"Ngươi họ gì?"
Hắn sửng sốt một chút, ánh mắt lo lắng một lát, quyết định thẳng thắn." Tại hạ Mạc Ly."
Không phải họ Đồng?. Nàng thực thất vọng, đứng dậy xoay người chạy đi.
Mạc Ly giật mình chết lặng. Nàng liền như vậy đi rồi? Để mặc hắn trọng thương không thể cử động ở trong này, chờ làm mồi cho hổ sao?
"Cô nương". Rốt cục, khi thân ảnh nàng sắp biến mất hắn liền kêu "Xin dừng bước!". Vừa nói liền động đến miệng vết thương, hắn đau đến đổ mồ hôi.
Lạc Băng Nhi không quay lại, chỉ quay đầu lại nói:" Chuyện gì?"
"Ngươi như vậy mà đi?"
"Bằng không thì như thế nào?"
"Người không cứu ta?" Vừa rồi sao lại cầm máu giúp hắn.
"Ngươi không phải người ta muốn tìm" Nàng thực sảng khoái lắc đầu.
Hắn lại giật mình lần nữa. Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ chẳng phải là qui tắc của người đi lại giang hồ sao? Thay đổi từ bao giờ? Cứu người mà cũng phân đối tượng?
"Người còn có việc gì?" Lạc Băng Nhi hỏi.
"Ta....." Co rút đau đớn trước ngực làm cho hắn nhớ lại ngày hôm qua ở Thiên Mã sơn trang, một kích trí mạng.
"Hắn" Thật sự là muốn hắn chết.
Mạc Ly cũng nghĩ chính mình chết chắc rồi, còn có thể mở mắt ra nhìn thấy ánh sang, không thể nghi ngờ chính là kỳ tích.
Khi tưởng mạng mình đến đây là hết, hắn được một vị cô nương kì quái cứu sống, sau đó lại rời đi, hắn tiếp tục chờ chết.
Thật ra cũng không có gì, chỉ là hút nhiều không khí ở ngọn núi Thái Bạch, với tình huống của hắn, nhiều nhất nửa ngày, sẽ đến được cầu Nại Hà. (Cầu Nại Hà: người trần phàm khi chết phần lớn phải qua cầu này)
"Không có việc gì, cô nương cứ việc rời đi". Nhắm mắt lại, hắn không thèm nhắc lại, lẳng lặng chờ đợi Hắc Bạch vô thường đến. (Hắc vô thường là mặc áo đen, Bạch vô thường là mặc áo trắng. Một hôm nào lỡ gặp hai vị nầy thì có nghĩa là số mạng đình chỉ, phải lo gấp "hậu sự" thôi!)
Không người ràng buộc, Lạc Băng Nhi tiếp tục đi về phía trước, khoảng chừng nửa canh giờ sau, cước bộ dừng lại, một ý niệm nổi lên trong đầu.
Cái kẻ kêu là Mạc Ly không phải mục tiêu nàng muốn tìm, có cứu hay không không sao cả, nhưng dù sao hắn cũng là người đầu tiên nàng gặp sau khi rời khỏi Thiên Âm cung, hẳn là so với hàng hiểu biết thế giới bên ngoài hơn, hoặc là có thể giúp nàng tìm được nam nhân họ Đồng cũng không chừng.
Nang từng xem sói hoang vồ mồi, chúng nó luôn đồng loạt xông lên, có thể thấy được người đông thế mạnh tốt thế nào.
Xoay người, nàng trở lại chỗ Mạc Ly, thấy hắn đang mở to mắt nhìn vào lên bầu trời, phi thường chăm chú.
Nàng có chút tò mò, đi đến nằm xuống bên cạnh hắn cùng xem, phát hiện trong mắt ngoài trời xanh chỉ có mây trắng, rốt cuộc có cái gì đáng xem?
"Như vậy nhìn trời có gì tốt lắm sao?"
"Thay đổi khôn lường, thí dụ như nhân sinh, chẳng phải vậy sao?
"Không hiểu."
"Cô nương nghĩ trong cuộc đời cái gì là quan trọng nhất?" Hắn cả đời trung nghĩa trọng tình, nhưng kết quả là phát hiện chính mình cái gì cũng không có, thế gian này đến tột cùng cái gì là quan trọng nhất?"
"Sống sót" Như vậy thì nàng mới có thể tiếp tục đánh đàn.
Mạc Ly kinh ngạc không thôi. Hắn đã từng nghe được vô số đáp án, nào là diện mạo, cảm tình, danh lợi, lương duyên..., nhưng sống sót........ Tựa hồ cũng có một chút đạo lý, nhưng lại có cảm giác không nói nên lời.
"Đi thôi". Lạc Băng Nhi ở trước ngực hắn điểm mấy chỉ, nhanh nhẹn túm lấy vạt áo vác hắn lên, giống như là hàng hóa, trực tiếp mang hắn đi.
"Cô nương" Nàng cũng thật thô lỗ!? Hắn đau đến mức toàn thân đổ mồ hôi.
"Chuyện gì?" Nàng đi rất nhanh, hơn nữa cứ thẳng giữa những bụi cây mà đi.
Một nhánh cây đánh tới đầu hắn, một cành khác cắt qua má, trên tay cũng lau ra vài vết máu, cứ tiếp tục đi như thế, chỉ sợ không quá nửa canh giờ, cái mạng nhỏ của hắn cũng không còn nữa.
"Cô nương.... Có thể đặt ta xuống không?". Hắn không sợ chết, nhưng không muốn chết uất ức như thế.
"Không được."
"Vì sao?"
"Ta muốn chạy nhanh xuống núi" Nàng chỉ còn hai năm để đi tìm nam nhân họ Đồng kia, phải gia tăng cước bộ."Lấy tình huống hiện tại của ngươi, sợ không đi được vài bước sẽ té xỉu, cứ để ta mang ngươi đi cho mau lẹ."
"Nhưng ngươi chính là đi về hướng ngọn núi........."
"A?" Nàng đứng trên một ngọn núi, tay phải mở đường, tay kia cũng lôi hắn theo luôn.
Vấn đề là dưới ngọn núi có một bụi tùng gai sắc nhọn, cho nên hắn bị nàng lôi đi một hồi, thân thể hắn cũng tự nhiên bị đâm vài cái, quần áo sau lưng rách tả tơi, làn da rướm máu.
Hắn rất muốn không biết nàng rốt cuộc là muốn cứu hắn, hay tra tấn hắn?
"Ngươi chắc chắn ta đi sai hướng?" Tay phải dùng sức mở đường.
Mạc Ly rên lên. Đau quá!!!
"Như thế nào không nói gì?"
Hắn thở, cắn răng nhịn đau."Cô nương... trước tiên buông ta xuống đã......"
Lạc Băng Nhi buồn bực nhìn hắn." Ngươi có vẻ chuyển biến nghiêm trọng". Tay nàng buông lỏng ra.
"Chỉ cần cô nương buông ta xuống, ta liền không có việc gì....". Nằm mơ cũng không nghĩ đến, có một ngày hắn suy yếu đến thế này.
"Phải không?". Nàng buông tay ra.
Bịch, Mạc Ly liền ngã ở bụi tùng gai, đau nhức làm hắn mất hết thần trí, liền ngất đi.
"Uy!" Lạc Băng Nhi ngồi xổm xuống, gọi hai tiếng, nhưng không thấy tiếng trả lời, nàng nhấc ống tay áo lên, một lần nữa đem hắn kéo lại, phát hiện hắn đã ngất.
Nàng bĩu môi." Gạt người". Lại vác hắn lên, nàng tiếp tục đi.
Đi ước chừng một khoảng thời gian, đến bên một cái đầm sâu và rộng, nàng đem Mạc Ly đặt xuống, lấy một chút nước, đổ vào mặt hắn.
Hắn run run nhẹ rồi mở mắt, thấy nàng hai tay chồng ở thắt lưng, đang lườm hắn.
"Ta ghét nhất bị người ta nói dối, nếu lại có lần nữa, ta tự tay giết chết người."
Hắn nói dối khi nào? Đầu óc vòng vo một lát mới nghĩ đến, hắn bảo nàng buông tay có nói qua, nàng thả hắn xuống dưới, hắn liền không có việc gì, nhưng sự thật là hắn đau đến ngất xỉu đi.
Nhưng việc này sao có thể trách hắn? Là ai khiến hắn ngã xuống ngất đi?
"Tốt lắm, ngươi bây giờ nói cho ta biết, đi hướng nào mới có thể xuống núi?"
Hắn nhìn xung quanh một lát." Cô nương, hiện tại chúng ta so với khi nãy càng gần chân núi hơn"
Cho nên nói nàng đi đúng lối. Vậy thì tiếp tục đi thôi!
Lại vác hắn lên, nàng nhanh chân bay vút đi trong rừng rậm.
"Cô nương, cô nương....." Hắn vội vàng kêu.
"Làm cái gì? Ta sẽ không buông tay nữa đâu"
"Không phải. Ta là định nói cho cô nương, ngươi lại đi nhầm phương hướng, nên đi hướng bắc mới đúng."
Vị cô nương này rất kỳ quái, không phân rõ phải trái, thật mãnh liệt, chỉ sợ Võ hậu cũng không phải là đối thủ của nàng, Mạc Ly đã muốn mặc kệ cho nàng tự đi.
"Phương bắc" Xoay người, tiếp tục chạy đi
Hắn dở khóc dở cười" Ngươi đi là phía nam"
"Nha!" Lại xoay người, lúc này lại chạy về phía đông.
Mạc Ly rốt cục biết, hắn gặp gỡ một siêu cấp mù đường.
"Ngươi đi theo phương hướng tay ta chỉ"
"Hảo" Nàng thật vui vẻ, cứu hắn quả nhiên chính xác, có người chỉ đường, còn sợ không tìm thấy mục tiêu sao?
Mạc Ly cảm thấy được cứu là sai lầm, cô nương này cư nhiên không đi đường chính, ngược lại cứ gặp núi vượt núi, gặp song vượt song, thẳng tắp đi theo hướng hắn chỉ.
Có thể cứ một đường như vậy mà đi xuống dưới, ân.... Hắn có thể chuẩn bị đi địa phủ tìm Diêm Vương chơi cờ.
Ch. 02 → |