← Ch.031 | Ch.033 → |
Nàng đi đến trước án thư của Mai Trục Vũ, vô cùng tự nhiên ngồi lên bàn bày đồ ăn, một tay nhấc bình bạc bên cạnh, rót một chén nước trong cho Mai Trục Vũ đưa cho hắn: "Uống rượu bị sặc? Uống chút nước cho dịu cổ họng."
Sau đó nàng nhìn quanh một vòng, cười nói: "Ta nói hôm nay sao mọi người đều không thấy bóng dáng, hóa ra lén lút tìm Đại Lang chơi đùa mà không rủ ta."
Triệu lang quân vừa nãy còn kiêu ngạo dùng lỗ mũi nhìn người, từ khi Vũ Trinh xuất hiện, đã ngoan ngoãn như một chú mèo con, lúc này hắn rụt cổ đứng sang một bên, không dám nói câu nào, sợ Vũ Trinh hỏi đến chuyện vừa rồi mà nổi giận.
Nhưng Vũ Trinh không hỏi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ mỉm cười quay đầu nhìn Mai Trục Vũ, hỏi hắn: "Đã khá hơn chút nào chưa?"
Mai Trục Vũ trong lòng bồn chồn bất an, tình cảnh khó xử vừa rồi khiến hắn chỉ cảm thấy mình đã làm hỏng chuyện gì đó nên có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cảm giác gì nhiều.
Thế nhưng sau khi Vũ Trinh đến, hắn lập tức trở nên lo lắng.
Giống như vị lang quân mời rượu lúc nãy, cùng với lời của rất nhiều người gần đây, hai người bọn họ khác biệt một trời một vực, miễn cưỡng ở chung một chỗ, rốt cuộc vẫn không hòa hợp được.
Chẳng hạn như việc hắn ngồi ở đây, lại khiến các bằng hữu của Vũ Trinh đều không vui.
Vũ Trinh... hẳn là sẽ không thích nhìn thấy cảnh tượng này.
Vũ Trinh đứng dậy, dùng roi ngựa gõ gõ án thư, nói: "Đi thôi, ta đưa ngươi trở về."
Thôi Cửu vội vàng đi ra hoà giải, "Trinh tỷ, vội vã đi như vậy làm gì, vừa mới tới không bao lâu, mọi người cùng nhau chơi đùa là quen rồi, về sau đều là bằng hữu, đừng khách khí a."
Vũ Trinh: "Được rồi, các ngươi cho rằng Đại Lang giống các ngươi à, cả ngày không có việc gì, người ta rất vất vả mới có một ngày nghỉ ngơi, các ngươi kéo hắn tới đây làm gì."
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, các ngươi chơi của các ngươi đi, ta đưa Đại Lang về nghỉ ngơi."
Rốt cuộc vẫn không thể dung nhập vào thế giới của nàng, Mai Trục Vũ trầm mặc đứng dậy cùng nàng đi ra ngoài.
Hai người đi tới cửa, Vũ Trinh đi sau mấy bước, nói với mọi người trong phòng: "Các ngươi ấy, về sau không đưữc quấy rầv Đai Lana.
tính tình eỦa hắn luôn 1a thích vên tĩnh.
lần eau các ngươi còn dám làm khó dễ như vậy nữa, ta sẽ tức giận đó."
Triệu lang quân vẻ mặt đặc biệt ủy khuất, vừa định nói gì đó, chỉ thấy Trinh tỷ của bọn họ bỗng nhiên cười rộ lên, dùng roi ngựa chỉ từng người bọn họ, có chút bất đắc dĩ nói: "Bọn tiểu tử thối, đừng gây phiền toái cho Trinh tỷ, ngoan một chút, ừm?"
Các tiểu lang quân lập tức nghe lời, tiếng meo vang khắp nơi, đều là mèo con.
Vũ Trinh dẫn theo Mai Trục Vũ rời khỏi nhạc phường, dắt ngựa chậm rãi sóng vai đi trên đường.
Xin lỗi, ta thay bọn họ nói lời xin lỗi ngươi, có chỗ nào mạo phạm ngươi xin thứ lỗi.
Có thể có một số người tính tình xấu một chút, nhưng không có ác ý, ta về sẽ giáo huấn bọn họ.
Mai Trục Vũ sửng sốt, dừng bước hỏi: "Ngươi không trách ta?"
Vũ Trinh cũng sửng sốt, kỳ quái nhìn hắn: "Ta trách ngươi cái gì?"
Mai Trục Vũ nhìn Vũ Trinh: "Bọn họ mời ta đến đây là một mảnh hảo ý, nhưng ta lại làm cho tất cả mọi người đều không vui."
Vũ Trinh cười một tiếng, ôm ngực, hứng thú hỏi hắn: "Ngươi hẳn là không thích loại trường hợp này, sao lại đồng ý đến? Chẳng lẽ là tên Mai Tứ kia cứng rắn lôi kéo ngươi tới sao?" Đúng là như thế rồi, dù sao cũng là đường huynh đệ, cự tuyệt cũng không tiện.
Nào ngờ Mai Trục Vũ quay đầu đi, nói: "Ta muốn xem thử, nơi ngươi thích là như thế nào, hơn nữa chúng ta... Tương lai chính là phu thê, đã là ngươi thích, ta sẽ đi làm quen."
"Còn có uống rượu, nghe nói ngươi thích uống rượu, nhưng ta từ trước chưa từng uống, về sau ta cũng sẽ đi làm quen."
Vũ Trinh không cười nữa, cười chẳng nổi, thậm chí nàng còn vô thức cau mày.
Kỳ thực đáp ứng hôn sự này, nàng chẳng suy nghĩ bao lâu, cái không suy nghĩ bao lâu này cũng có nghĩa là nàng chẳng mấy để tâm, hôn sự này thành thì cứ thế mà sống, không thành thì chia tay, chẳng phải chuyện lớn lao gì.
Đối với việc ngày sau hai người nên chung sống ra sao, nàng chưa từng nghĩ tới cũng chẳng mấy bận lòng, luôn có người nói bọn họ ngày sau nhất định không thể lâu dài, nói họ không hợp nhau.
Vũ Trinh chưa bao giờ đáp lại, nhưng trong lòng chưa chắc đã không có ý nghĩ này.
Nàng không quen thuộc với Mai Trục Vũ, tổng cộng chỉ gặp vài lần, hiểu biết về hắn chỉ có vài phần nông cạn bề ngoài, còn biết được hắn có lẽ đã sớm có vài phần thích nàng, ở chung khá thoải mái, nhưng những điều khác thì không hiểu rõ.
giống như Liễu Ngự sử, trong xương cốt mang chút thanh cao, loại nam nhân như vậy khó có thể vì người khác mà thay đổi suy nghĩ và cách làm của mình, hơn nữa với ấn tượng đầu tiên của nàng về Mai Trục Vũ, hắn cũng không thể thích mỹ tửu mỹ nhân ca vũ yến hội mà nàng ưa thích, nhưng giờ đây, vị tiểu lang quân này nghiêm túc nói, sẽ tập quen, sẽ chấp nhận.
← Ch. 031 | Ch. 033 → |