← Ch.241 | Ch.243 → |
Tháp đèn lồng khổng lồ đã được dựng lên từ sớm, ngay cả trên cây hai bên cũng treo đầy đèn màu, rất nhiều người trước cửa nhà đều có người bày đài cúng, cung phụng Thiên Quan, còn có người khua chiêng gõ trống khiêng đủ loại tượng thần đi khắp nơi trong thành, xướng hát cầu phúc, cầu cho năm nay mưa thuận gió hòa thiên hạ thái bình.
Đạo quan tự miếu hương hỏa thịnh vượng, trước cửa cắm đầy cọc hương đã cháy hết, toàn thành Trường An đến ban đêm, vẫn có thể thấy bốn phía sương khói lượn lờ, chóp mũi ngửi thấy đều là mùi hương.
Các vũ giả mặc trang phục tiên nhân sặc sỡ, chân đạp cà kheo, tay cầm đủ loại đèn hoa, nhẹ nhàng di chuyển trong đám đông, dưới ánh đèn trong màn đêm, từ xa nhìn lại, thật giống như một đám tiên nhân đón gió bay lượn.
Có tiếng trống nhạc từ trong cửa tường cao truyền ra, đó là nhạc kỹ nhân gia quý tộc mời đến diễn tạp kịch, bách tính bình dân càng sớm tụ tập ở bên ngoài tường cung cách đó không xa dựng lên sân khấu, cái sân khấu liên miên bất tận kia còn chưa bắt đầu có người lên sân khấu, đã bị vây chật như nêm cối.
Ngày thường, xung quanh tường cung đều là cấm địa, người thường không được đến gần, nhưng Thượng Nguyên tiết thì khác, cửa thành chưa đóng, mọi người có thể đi đến dưới chân tường thành, cũng cho phép sân khấu được dựng ở một mảnh đất trống khổng lồ này, nghe nói các hoàng đế quý nhân trong cung, nếu có hứng thú, còn có thể ở trên lầu góc tường thành gần đó xem tạp kịch bên dưới.
Vũ Trinh và Mai Trục Vũ cũng đi tới gần đó, thấy có gánh hàng bán bánh trôi, Vũ Trinh đi qua lấy hai chén bánh trôi nóng hổi, ngồi xổm ăn ở đây trong đêm lạnh ồn ào.
"Tuy nói chỉ là đồ ăn bình thường, không thể so sánh với đồ ăn tỉnh xảo ngày thường, nhưng loại thời điểm này nên ăn món ăn vặt gánh hàng bán, thứ mà nó cần chính là loại bình thường này, ăn chính là phần náo nhiệt này." Vũ Trinh vừa nói, vừa đem bát của mình gắp vào bát Mai Trục Vũ, còn lý sự giải thích: "Nhà này không ngọt lắm, không có vị, ta không ăn."
Tiếng chiêng đang đang vang lên trên sân khấu kịch, ánh mắt Vũ Trinh sáng lên, "Bắt đầu rồi, đi thôi! Qua bên đó xem!"
Mai Trục Vũ ăn xong viên bánh trôi cuối cùng, liếc nhìn bên kia, cau mày: "Người đông quá, đừng qua đó chen chúc."
Vũ Trinh ôm cánh tay hắn, "Không phải chàng muốn nhìn sao?" Mai Trục Vũ kỳ quái, "Ta không muốn nhìn."
Vũ Trinh cười thần bí, cũng không giải thích nhiều, chỉ lôi kéo hắn chen chúc về phía bên kia.
Mai Trục Vũ đương nhiên không biết Vũ Trinh đang nhớ tới, là đứa bé trong ngày mùa đông đã lạc mất người nhà, một mình ngậm nước mắt tìm đường, đi đến sân khấu bởi vì nhìn không thấy mà mặt mũi tràn đầy thất vọng.
Lúc đó nàng đã nghĩ, nếu ở bên cạnh hắn, khẳng định phải ôm lấy đứa bé đáng thương kia, để cho hắn nhìn cho rõ ràng.
Mai Trục Vũ che chở Vũ Trinh, chú ý không cho người xung quanh đụng vào nàng, đúng lúc này, hắn cảm giác trên eo mình có một đôi tay, chủ nhân của đôi tay này đang cố gắng ôm lấy hắn.
Mai Trục Vũ sừng sững bất động, vững vàng đứng trên mặt đất, cúi đầu khó hiểu đối diện với Vũ Trinh, "Nàng đang làm gì vậy?"
Phát hiện mình không ôm nổi, Vũ Trinh quyết đoán từ bỏ, buông tay tỏ vẻ vô tội nói: "Không có gì."
Mai Trục Vũ nhìn đám người đông nghịt chung quanh, dẫn theo Vũ Trinh xuyên qua đám đông, đi đến phía cuối cùng, sau đó giơ tay nâng toàn bộ Vũ Trinh lên, "Nàng xem đi."
Thời khắc bị bưng lên, Vũ Trinh cảm thấy mình giống một viên hoàn hoặc một con chim gì đó, bởi vì tiểu lang quân nâng nàng quá nhẹ nhàng, dường như không có trọng lượng, căn bản không để cái bụng lớn của nàng vào mắt.
Vũ Trinh chớp mắt một cái, bỗng nhiên nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc trong đám người, bên trái là tỷ tỷ ruột của nàng, cũng chính là Hoàng hậu nương nương, bên phải là Mai quý phi mỹ nhân thanh lệ, ở giữa là tỷ phu hoàng đế mê đắm ca vũ thi từ, thiếu nữ dựa vào bên cạnh tỷ tỷ ruột, là Nguyên Chân công chúa đeo trâm hoa trà trắng, trong tay Mai quý phi ôm tiểu thái tử mập ú mềm mại.
Trong thiên hạ này, gia đình thân phận quý trọng nhất, giống như những gia đình đại hộ bình thường chạy ra chen chúc trong đám người xem tạp kỹ.
Vũ Trinh nhìn thấy chung quanh bọn họ rõ ràng là hộ vệ, cũng không lo lắng gì, phong khí triều đại cởi mở, mấy vị này ngày lễ ngày tết ra ngoài dạo chơi cùng dân chúng vui vẻ cũng là chuyện rất bình thường.
Tuy xung quanh có rất nhiều người, nhưng sau khi Vũ Trinh bị Mai Trục Vũ vóc dáng cao lớn nâng lên, thật sự quá nổi bật, hơn nữa ánh mắt của nàng dừng lại trên người Vũ Hoàng hậu trong chốc lát, Vũ Hoàng hậu lập tức phát hiện ra sự hiện diện của nàng, quay đầu nhìn lại.
Sau đó những người khác cũng theo Hoàng hậu nhìn thấy Vũ Trinh ở phía sau đám đông.
← Ch. 241 | Ch. 243 → |