← Ch.231 | Ch.233 → |
Đây là cái gì? Ngụy Hỉ phát hiện mình chưa từng thấy qua loài động vật như vậy, liền tiến lên phía trước một bước muốn nhìn cho rõ ràng hơn.
Chú ý tới ánh mắt của hắn, Mai Trục Vũ cầm vật trong tay ném xuống đống lửa, nói: "Đây là sơn nữ kiêu, tiếng cười vừa rồi chính là do nó phát ra."
"Thời gian không còn sớm, phu nhân vẫn đang ở trong trang chờ các ngươi, hãy về trước rồi nói sau."
Có lẽ là vì cảnh Mai Trục Vũ lau máu đen trên tay quá đỗi dọa người, bốn thiếu niên kể cả người hầu đều ngoan ngoãn đi theo hắn, đi thẳng ra khỏi một khu rừng nhỏ, nhìn thấy mười mấy ky sĩ hầu hạ thuộc Dự Quốc Công phủ đang đợi ở đó, bốn người Ngụy Hỉ mới hoàn toàn yên lòng.
Vừa rồi trong lòng bọn họ còn đang bồn chồn, nghĩ rằng vị "Mai lang quân" này chẳng lẽ là thứ gì đó bẩn thỉu.
Nói đến cũng kỳ quái, cánh rừng vây khốn bọn họ kia, trước đó bọn họ dù thế nào cũng đi không ra, nhưng đi theo Mai Trục Vũ, chỉ trong chốc lát liền thoát ra, cũng không đi bao lâu, bọn họ liền ra khỏi rừng cây, nhìn thấy bầu trời đầy sao bên ngoài.
"Chúng ta đi ra rồi!" Hai huynh đệ Vương Hiển Vương Kiên không để ý gì, chỉ lo vui mừng, Tạ Đạo Bồ thì có chút kinh ngạc liếc nhìn Mai Trục Vũ, sau đó cũng vì thoát nạn mà hoan hỉ, chỉ có Ngụy Hi, nghĩ đến con quái vật vừa rồi bị ném vào đống lửa, trong lòng có suy đoán, ánh mắt nhìn Mai Trục Vũ trở nên khác lạ.
Mấy người bình an trở về, quả nhiên bị Vũ Trinh ôm bụng quở trách một trận, ai nấy cúi đầu.
Ngụy Hỉ sau đó lén hỏi Vũ Trinh: "Trinh tỷ, tỷ phu hắn có phải là... người ngoài thế tục?"
Vũ Trinh cười bí ẩn, ý vị thâm trường nói: "Trước kia hắn là một đạo sĩ."
Ngụy Hỉ lộ ra vẻ mặt sáng tỏ, cảm thán nói với Vũ Trinh: "Thì ra tỷ phu là nhân vật lợi hại như vậy, khó trách tỷ tỷ ngươi sẽ chọn hắn, rất tốt, ít nhất có tỷ phu bên cạnh, Trinh tỷ cũng không cần sợ những yêu ma quỷ quái kia."
Thiếu niên nói như vậy cũng không biết, dưới tay Trinh tỷ tỷ hắn cũng không biết quản bao nhiêu cái gọi là yêu ma quỷ quái.
Cũng không biết Ngụy Hỉ nói với đám bạn bè như thế nào, Mai Trục Vũ ngày hôm sau liền phát hiện, những thiếu niên lúc trước vô tình hay cố ý bỏ qua hắn, cũng bắt đầu dùng một loại ánh mắt kỳ quái kính sợ che che lấn lấn nhìn hắn.
Tâm trạng Vũ Trinh khá tốt, nàng xua tay nói: "Đừng để ý đến bọn họ, đợi dẫn bọn họ đến khu vực săn bắn, để bọn họ tự đi săn, ta dẫn chàng đến một nơi."
Mai Trục Vũ: "Nơi nào?"
Vũ Trinh dùng roi ngựa chọc chọc eo lang quân, cười tủm tỉm: "Chàng đoán xem hiện tại ta có nói cho chàng hay không?"
Không cần đoán cũng biết là không, Mai Trục Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Vũ Trinh cười rộ lên: "Đoán đúng rồi, không nói!"
Vũ Trinh đang muốn đuổi đám tùy tùng đi để có thế giới riêng cho hai người, nhưng không ngờ rằng, họ vừa đến khu săn bắn năm ngoái chưa được bao lâu đã đụng phải một nhóm người khác.
Lúc đó, Mai Tứ đang cùng hai thiếu niên đang xua đuổi một con nai dưới sự trợ giúp của người hầu, hắn đang định kéo cung bắn tên thì thấy một mũi tên từ đằng xa phóng tới, xuyên thủng cổ con nai.
Mai Tứ lập tức nổi giận, quát: "Không thấy bên này có người đang vây săn sao, tên hỗn trướng nào dám cướp con mồi của người khác!"
Một lang quân trẻ tuổi cưỡi ngựa đen, dẫn theo nhiều thiếu niên ăn mặc như quý tộc và đông đảo tôi tớ, từ trong rừng bước ra.
Vũ Trinh cũng nghe thấy tiếng vang bên này, dẫn người tới, hai bên đụng nhau ngay mặt.
Nhìn thấy Vũ Trinh, lang quân ngựa đen cướp con mồi của Mai Tứ ngoài cười nhưng trong không cười, ngữ khí cổ quái nói: "Đây không phải là Vũ nhị nương tử sao, đã lâu không gặp, ta nghe nói ngươi lập gia đình, sao cũng không ở nhà hảo hảo tương phu giáo tử."
Vũ Trinh nhíu mày, trên dưới quan sát hắn một phen, lộ ra nụ cười nhìn thấy cố nhân đã lâu không gặp: "Thì ra là Tiêu Sơn Vương, sao năm nay cũng tới Trường An, ta lại không biết, nếu sớm biết, ta nhất định phải đi phủ thượng bái phỏng, xem ngươi có thể ky mã đả thú, vết thương ở chân đã lành lại rồi sao?"
Vũ Trinh tươi cười, trong ngữ khí không có mảy may hỏa khí, lại khiến Tiêu Sơn Vương nghe được hai mắt gần như phun hỏa, thiếu chút nữa đã không nhịn được xông lên đánh chết nàng.
Tiêu Sơn Vương Lý Thích Chương là con trai của thân đệ hoàng đế, được phong đất Tiêu Sơn, mỗi năm vào mùa thu đều đến Trường An một chuyến.
Hắn cũng là một công tử ăn chơi trác táng, ở đất phong đã quen kiêu ngạo ngang ngược, nhưng đến Trường An lại bị Vũ Trinh đè đầu cưỡi cổ.
Lý Thích Chương tự xưng là huyết mạch hoàng gia, làm sao cam tâm bị còn là một nữ tử.
Lý Thích Chương càng cảm thấy nhất định phải cho nàng một bài học mới được.
← Ch. 231 | Ch. 233 → |