← Ch.218 | Ch.220 → |
Phong khí trong triều đã cởi mở, mấy năm trước khi Duệ Tông trị vì, ngài từng phong năm vị tỷ muội nhà mẹ đẻ của phi tần được sủng ái làm Quốc phu nhân, phẩm cấp của lang quân các vị phu nhân ấy cũng không thể sánh bằng các nàng, việc này quả thực đã thấy nhiều đến quen mắt.
Nếu là nam nhân cứng rắn một chút, chưa chừng sẽ vì mấy lời đàm tiếu mà sinh bất hòa với phu nhân, nhưng đối với Mai Trục Vũ mà nói, những uốn éo này chẳng đáng nhắc tới.
Hắn tiếp nhận một lọ cành quế đã được cắm sẵn, nhớ lại chính là đêm qua, Vũ Trinh mệt mỏi từ chợ yêu trở về, mệt mỏi dựa vào bên cạnh hắn, ảo não tiếc nuối nói: "Nếu không đưa ngươi đi thưởng hoa quế, e rằng sẽ lỡ mất thời điểm đẹp nhất mất thôi."
Sau khi người đưa hoa đi, Mai Trục Vũ đặt hoa bên cạnh án thư, ngày hôm đó, mũi đều tràn ngập mùi thơm ngọt ngào, khiến hắn không nhịn được thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn, liếc mắt một cái liền nhớ tới Vũ Trinh, ngày xưa buổi chiều có thể xử lý tốt công việc, ngày hôm nay ngay cả một nửa cũng không thể xử lý ổn thỏa.
Mặc dù không xử lý tốt, nhưng thấy đã đến giờ tan tầm, Mai Trục Vũ cũng không ở lại xử lý nữa, ôm hoa về nhà, bởi vì lo lắng cưỡi ngựa sẽ làm rụng những cành hoa quế này, hắn đành dắt ngựa về nhà.
Hắn về nhà không bao lâu, Vũ Trinh cũng trở về, vừa vào cửa đã hỏi hắn: "Thế nào, mùi hoa quế có thơm không? Ta đặc biệt chọn mấy cành nhiều hoa nhất đấy."
Nàng cắt đương nhiên là những bông hoa tốt nhất trên cây tốt nhất, cho nên khi đó vẻ mặt đau lòng của Hoàng đế giấu cũng giấu không được, khiến Hoàng hậu ở một bên bật cười, Quý phi cũng hiếm khi mang theo nụ cười hỏi có phải tiếc nuối hay không, Hoàng đế ở trước mặt các bà lớn bà bé còn có thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vũ Trinh cắt mấy cành, cắt trụi một cây.
Mai Trục Vũ không biết những nội tình này, hắn đã thay nước cho cành hoa quế và bày biện đàng hoàng trong phòng.
Hôm nay Vũ Trinh ở Quế Viên bị mùi hoa quế xông đến mức gần như không ngửi thấy mùi vị gì khác, về nhà thật sự không muốn tiếp tục ngửi nữa, nhưng lại không tiện để lang quân nhìn ra, vì thế âm thầm kéo Mai Trục Vũ chuyển đến thư phòng xem hoa quỳnh.
Tuy nói hai ngày trước hoa quỳnh đã nở rồi, nhưng vẫn còn một hai đóa chưa nở, mặc dù không có vẻ hùng vĩ như trước, song nhìn những đóa hoa này từ từ nở rộ trong đêm, cũng có một phen tình thú riêng.
"Tối nay nàng còn muốn đi Yêu thị sao?" Mai Trục Vũ thấy sắc mặt nàng mê†t môi cá chút lo lắnn đè †av nàng vuếna: muốn bắt mach cho nàng.
Vũ Trinh xoay tay lại cười hì hì nắm chặt tay hắn: "Đương nhiên phải đi rồi, tiểu Xà để lại cho ta một đống việc, nếu ta không đi, e rằng nửa đêm nay nó sẽ đến đây khiêng ta đi mất."
Nàng đang cười đùa, nhưng Mai Trục Vũ không muốn cười, hắn nói: "Nếu có việc gì, ta có thể giúp àng."
Hôm qua cũng vậy, buổi tối Vũ Trinh nói muốn đi Yêu Thị xử lý công việc, Mai Trục Vũ cũng bày tỏ ý muốn giúp đỡ, nhưng bị Vũ Trinh từ chối, lý do là trên người hắn còn mang thương tích, cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn.
Vết thương của Mai Trục Vũ đã lành gần hết, nhưng Vũ Trinh vẫn nghiêm mặt nói vảy còn chưa rụng hết thì chưa tính là khỏi, sau đó không đợi Mai Trục Vũ phản bác đã chuồn mất, Mai Trục Vũ cũng chẳng ngăn cản được.
Trên thực tế, Vũ Trinh chỉ không muốn để lang quân nhìn thấy bộ dạng nhục nhã của mình bị Tiểu Xà mắng cho tơi bời tại Nhạn Lâu, như vậy quá mất mặt, tuyệt đối không thể để xảy ra!
Nhưng đêm nay, Mai Trục Vũ kiên quyết, hắn chăm chú quan sát sắc mặt của Vũ Trinh, quyết định sẽ cùng nàng đi đến Yêu Thị.
Vũ Trinh khuyên giải cả bữa cơm, hắn cũng không hề lên tiếng, biểu lộ rõ ràng không có gì để thương lượng, Vũ Trinh đành phải dẫn hắn cùng đi yêu thị, hiện giờ nàng chỉ mong tiểu xà chừa chút mặt mũi cho mình, ngàn vạn lần đừng đập bàn mắng chửi người như hôm qua.
May mắn thay, Liễu Thái Chân rất có chừng mực, thấy Mai Trục Vũ và Vũ Trinh đi cùng nhau, nàng lại biến thành bộ dáng lạnh lùng như băng tuyết, cũng không nói một câu nặng lời - chẳng qua chia cho Vũ Trinh một công việc phiền toái.
Nhìn thấy việc thanh lý Nịch Khôi trong các con sông lớn nhỏ của thành Trường An, Vũ Trinh biết tiểu xà này vẫn còn đang tức giận, biết rõ nàng ghét nhất những chuyện phiền phức này.
Hai người rời khỏi yêu thị, Vũ Trinh nói tối nay mình phải đi thanh lý những con rối chết đuối trong lòng sông, Mai Trục Vũ liền thần sắc không vui, nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý nói: "Trong thành Trường An sông ngòi rất nhiều, Nịch Khôi ẩn thân dưới nước, chỉ có thể xuống nước mà tìm, hiện giờ sao nàng có thể xuống nước làm chuyện mệt nhọc vất vả này chứ."
← Ch. 218 | Ch. 220 → |