← Ch.147 | Ch.149 → |
Còn có kẻ thông minh hơn, thấy Miêu công thái độ với Mai Trục Vũ rất tốt, dứt khoát trực tiếp chạy lên tặng lễ, cánh tay to bằng cái bánh nhân sâm nhiệt tình nhét vào trong tay Mai Trục Vũ, tựa như nông phu chất phác tiện tay nhét củ cải vào.
Tiếp theo lại là một mảnh hỗn loạn, Mai Trục Vũ chỉ mới đi ra ngoài năm bước, trong tay đã không hiểu sao nhiều lên không ít thứ, còn có kẻ đến sau thấy trong tay hắn chất đầy, trực tiếp đem đồ vật treo lên vai hắn.
Một câu cự tuyệt cũng không thể nói ra, sống sờ sờ bị treo thành một gốc cây lụa nhiều màu, Mai Trục Vũ lần đầu tiên phát hiện, thì ra yêu quái còn có thể nhiệt tình như vậy.
Đương nhiên cũng có vài yêu quái nhìn không vừa mắt đạo sĩ, ở phía sau lẩm bẩm, "Nịnh bợ hắn như vậy làm gì, mất mặt yêu quái."
Lời này cũng không dám nói lớn tiếng, vạn nhất bị nghe thấy, không nói đến đạo sĩ trông có vẻ hết sức lợi hại kia có tức giận ra tay với hắn hay không, ngay cả Miêu Công nghe được, trong lòng không cao hứng cũng phải giày vò hắn gần chết.
Không dám chọc không dám chọc.
Vũ Trinh mắt thấy lang quân trong nháy mắt bị treo đồ đầy người, cất bước khó khăn, cười rầu rĩ hai tiếng rốt cuộc mở miệng ngăn cản: "Đồ vật của ai nhét vào thì tới lấy về, đều để lang quân ta cầm, hắn chẳng mệt sao."
Chúng yêu: "..." Xem ra, đây là Miêu Công khổ sở vì mỹ nhân quan.
Không đúng, lại nhìn kỹ mặt đạo sĩ, làm sao cũng không thể xưng là mỹ nhân, trái lại nói đạo sĩ kia khổ sở vì mỹ nhân quan còn chẳng sai biệt lắm.
Kéo Mai Trục Vũ ra khỏi đám yêu quái, Vũ Trinh đưa hắn vào Nhạn Lâu.
Vừa vào Nhạn Lâu đã thanh tĩnh hơn rất nhiều, không còn những ánh mắt sáng rực kia nữa.
Phụ tá của Vũ Trinh là Hộc Châu ngồi trên lầu, một mảnh tay áo ửng đỏ từ trên lan can rũ xuống, thấy hai người dắt nhau tới, nàng ở trên lầu mím môi cười, giọng nói mềm mại: "Miêu Công- Sao lại mang Mai lang quân đến vậy-"
Bản thể của nàng là hồ ly, một nụ cười mị hoặc như thế, mị thái thiên phú, cực kỳ quyến rũ.
Tuy rằng nàng không hề có ý câu dẫn người khác, nhưng vẫn khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Mai Trục Vũ và Vũ Trinh nhìn về phía nàng, Mai Trục Vũ từng gặp nàng trước đây, biết nàng là một trong những thủ hạ của Vũ Trinh, đồng thời, hắn yêu thích những kỹ nữ giỏi ca múa trong lầu xanh hơn cả lang quân của mình, đặc biệt là Hộc Châu nương tử nổi danh khắp Trường An, thường xuyên dẫn nàng đi du ngoạn.
Thân hình Hộc Châu đột nhiên cứng đờ, lông tóc sau gáy dựng đứng.
Nàng giật mình, nhìn vào ánh mắt sắc lạnh của Mai lang quân, cảm thấy rất khó hiểu, vì sao Mai lang quân lại đột ngột nhìn mình như vậy, nàng dường như đâu có chọc giận vị này? Nhớ lại thái độ tàn nhẫn của Mai đạo trưởng khi giết chết Ôn thần, Hộc Châu bất giác ngồi thằng người, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.
Mai Trục Vũ lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Vũ Trinh nhìn thấy ánh mắt lui tới của bọn họ, trong lòng đoán được lang quân vì sao như thế, suýt nữa bật cười.
Vừa vặn hôm nay một vị phó thủ Thần Côn khác cũng ở đây, ngày xưa hắn đều hóa thành lão đầu, hài đồng, tráng hán dung mạo tầm thường, hôm nay lại hóa thành một thiếu niên tướng mạo thanh tú.
Vũ Trinh quen đường quen nẻo đi qua chào hỏi hắn, thái độ thân mật, Thần Côn Vô Tự Thư khóe miệng giật giật, vừa định hỏi Miêu Công vì sao hôm nay đối với mình thân thiết như vậy, đã thấy Mai Đạo Trưởng phía sau Vũ Trinh nhìn mình nhiều hơn mấy lần, ánh mắt kia...
Vô Tự Thư lập tức đứng dậy, ôm theo đồ ăn của mình đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm: "Hôm nay bói toán, ta có một kiếp nạn, cần phải tránh xa Miêu Công một chút mới có thể hóa giải, Vô Tự Thư đi trước một bước!"
Hôm nay Liễu Thái Chân cũng ở đây, nàng vẫn đang viết sách ở lầu của mình.
Vũ Trinh và Mai Trục Vũ đi qua, Liễu Thái Chân cũng không ngẩng đầu lên, ngữ khí lạnh nhạt: "Làm cho Yêu Thị náo nhiệt như vậy, ngươi vui rồi chứ?"
Vũ Trinh: "Vui vẻ lắm."
Liễu Thái Chân hừ một tiếng, buông bút, ngẩng đầu lên.
Khi ánh mắt chạm với Mai Trục Vũ, hai người đều có vẻ xa cách và đánh giá như nhau.
Lấy từ trong tay áo ra một con dấu ném cho Vũ Trinh, Liễu Thái Chân lạnh lùng nói: "Mau dùng đi, dùng xong rồi thì mau trả lại cho ta."
Vũ Trinh cười hì hì: "Quả nhiên tiểu xà hiểu ta!" Nàng đặc biệt dẫn lang quân đến để ấn con dấu này, có được hai con dấu của Miêu Công và Xà Công, sau này hắn mới có thể tự do ra vào yêu thị.
Kéo tay Mai Trục Vũ, Vũ Trinh ấn con dấu của Liễu Thái Chân lên mu bàn tay lang quân.
Dấu vết kim chương rơi xuống lóe sáng rồi biến mất không thấy.
Vũ Trinh ném con dấu về cho Liễu Thái Chân, lại lấy từ trong tay áo ra một con dấu khác, nhìn trái ngó phải, lắc lư một lúc, đột nhiên ngực của hắn.
← Ch. 147 | Ch. 149 → |