← Ch.139 | Ch.141 → |
Mai Trục Vũ: "Vậy quả thật là rất lợi hại."
Vũ Trinh cười khẽ thở dài, giọng điệu có chút cảm khái: "Chẳng hay từ khi nào, hai đứa chúng nó đã lớn cả rồi, giờ đây ngược lại với hồi còn bé, hễ có chuyện gì là Thôi Cửu đều che chở cho Tôn nương tử trước."
Nhìn hai đứa trẻ yêu đương thật thú vị, Tôn nương tử cong mông nhỏ leo qua bức tường này nhìn tiểu tử Thôi Cửu khóc lóc kia, Vũ Trinh ngồi xổm trên đầu tường cổ vũ tiểu cô nương, nếu không, Tôn nương tử tiểu cô nương leo tường kia học từ ai.
Nói một hồi, Vũ Trinh nhìn về phía Mai Trục Vũ, Mai Trục Vũ nhìn chằm chằm nàng, nửa ngày mới nói ra một câu: "Lúc bọn họ còn nhỏ, tuổi của nàng cũng không lớn."
Vũ Trinh cười đùa, một tay khoác lên vai lang quân: "Ta lớn hơn hai đứa bọn họ năm tuổi, nói nhìn bọn họ lớn lên có gì không đúng."
Mai Trục Vũ:... Mặc dù Vũ Trinh lớn hơn bọn họ mấy tuổi, nhưng gần đây càng ngày càng cảm thấy, trong xương cốt của nàng căn bản vẫn là một tiểu cô nương bốc đồng.
Hắn nghĩ như vậy, bỗng nhiên đưa tay vuốt nhẹ một lọn tóc bên má Vũ Trinh, chậm rãi nói: "Không có gì là không đúng cả."
Vũ Trinh nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của hắn, đột nhiên chép miệng một tiếng, nghỉ hoặc nói: "Sao ta lại cảm thấy gần đây lời nói của lang quân ngươi đều giống như đang dỗ dành ta vậy?"
Mai Trục Vũ: "..." Mai Trục Vũ nhạy cảm nhận ra lúc này không thể nói thật, vì thế im lặng không đáp.
Ngày hôm ấy, mọi người náo nhiệt trọn vẹn cho hôn lễ của một đôi thanh mai trúc mã, cuối cùng cũng nhờ lòng tốt của Vũ Trinh mà thả cho đôi hữu tình được riêng tư bên nhau.
Sau khi náo nhiệt qua đi, mọi người cùng nhau uống rượu, Mai Tứ bỗng nhiên buông chén rượu xuống cảm thán: "Thôi Cửu thành thân rồi, nghe nói trong nhà hắn đã chuẩn bị tốt cho hắn, sau khi thành thân, hắn sẽ vào Hồng Lư Tự nhậm chức, sau này cũng sẽ không cùng chúng ta chơi đùa nữa."
"Đúng vậy, sau khi Trinh tỷ thành thân không thường xuyên đi cùng chúng ta, hiện tại Thôi Cửu cũng phải rời đi, cảm giác ngày sau khẳng định càng không thú vị." Triệu lang quân cũng có chút buồn bã, ngửa đầu uống một hớp rượu lớn.
Một đám thiếu niên lang vừa rồi còn cao hứng bừng bừng, giờ phút này đều tràn đầy u sầu, chỉ có Vũ Trinh đặt chén rượu xuống, không thèm để ý nói: "Cái này có gì đâu, các ngươi đến tuổi này rồi, cũng phải thành thân, sau đó vào triều làm quan, làm chút chính sự."
Gia thế của đám thiếu niên lang này đều vô cùng tốt, trong nhà nhiều thế hệ làm quan, mà bọn họ từ khi vừa sinh ra đã tiếp nhận sự dạy dỗ tốt đẹp, đã định trước là phải đi con đường giống với trưởng bối.
Cho dù bọn họ tuổi trẻ khinh cuồng, tự cho là hoàn khố tiêu sái, đến tuổi, chung quy cũng phải thật sự hiểu chuyện, bắt đầu gánh vác trách nhiệm của mình.
Vũ Trinh là một sự tồn tại đặc biệt trong đoàn thể này.
Lúc nàng còn nhỏ, thích gọi bạn bè dẫn nhau du ngoạn khắp nơi, bất tri bất giác đã kết bạn với một đám đồng bọn có thân phận và tuổi tác tương đương, sau đó theo thời gian trôi qua, đám bạn này bắt đầu thành gia lập nghiệp, thời gian chơi đùa càng ngày càng ít, cơ hội gặp mặt nàng cũng ít đi.
Nhưng mà, khi những gia hỏa tuổi tác chênh lệch không nhiều so với nàng đều bắt đầu gánh vác trách nhiệm, bọn họ lại giao phó các đệ đệ, muội muội, tử điệt của mình cho nàng chăm sóc, vì vậy Vũ Trinh tiễn đi một nhóm bằng hữu lớn tuổi hơn mình, hoặc đồng niên với mình, lại bắt đầu dẫn theo một đám tiểu gia hỏa, dắt bọn họ đi chơi.
Từ nhỏ đến lớn, luôn náo nhiệt huyền náo, bên cạnh chưa bao giờ thiếu bạn bè.
Tuy rằng rất nhiều người đều nói bọn họ là một lũ công tử phong lưu, nhưng những vị đại gia trưởng này yên tâm để cho con cái trong nhà theo Vũ Trinh cùng chơi đùa, ở một mức độ nào đó cũng là tán thành sự giáo dưỡng của Vũ Trinh đối với những thiếu niên thiếu nữ này.
Nếu thật sự là hạng người vô năng cái gì cũng không biết, bùn nhão đỡ không nổi tường, cũng không cách nào đuổi kịp bước chân của Vũ Trinh.
Vũ Trinh đã chứng kiến quá nhiều bạn bè đến rồi đi, từ thân thiết dần dần trở nên xa lạ.
Từ trước đến nay, đã có không ít người thích ở bên nàng, quấn quýt lấy nàng, nhưng rồi từ từ, họ đều có cuộc sống riêng của mình.
Vũ Trinh chẳng hề để tâm, bạn bè đến, nàng liền mời họ uống rượu vui chơi, bạn bè đi, nàng vẫn sống những ngày tháng vui vẻ như thường.
Chỉ có điều, những chàng thiếu niên chưa từng trải này lại không có được cái tâm hồn siêu thoát như Vũ Trinh, tâm trạng vẫn phải suy sụp một thời gian.
Vũ Trinh cũng không nói nhiều, cùng lang quân của mình thong thả dắt ngựa về nhà.
Mai Trục Vũ có lẽ đã nghe được những lời của Mai Tứ và bị ảnh hưởng, có cuộc sống riêng, bằng hữu của nàng đều rất tốt, cho dù sau này họ không thường xuyên liên lạc, cũng sẽ luôn nhớ đến nàng." Khi nói những lời này, Mai Trục Vũ nhớ về cái ngày mưa trước đó, ngôi nhà mà họ ghé vào, cặp vợ chồng kia thấy Vũ Trinh mà vô cùng mừng rỡ.
← Ch. 139 | Ch. 141 → |