← Ch.131 | Ch.133 → |
"Ăn cho ngon, trở về nghỉ ngơi đi."
Vũ Trinh bưng bát lên uống một ngụm lớn, ừ ừ tùy ý đáp lại hai tiếng, nghĩ đến vẻ mặt ủy khuất của Sương Hàng đạo trưởng, còn có thần sắc nghiêm túc không hề hay biết của lang quân mình, lại bật cười thành tiếng.
Sau bữa cơm, đợi Mai Trục Vũ ra cửa đi trực, Sương Hàng đạo trưởng cũng ra ngoài, mấy ngày nay hắn chỉ hóa thành dáng vẻ tiểu sư thúc thay hắn làm việc, còn có chút việc chưa làm.
Nhưng hắn quay đầu nhìn Miêu công cùng mình ra ngoài trước sau, do dự trong chốc lát, vẫn nói: "Miêu... Trinh tỷ..." Hắn rất không tự nhiên gọi cách xưng hô này, sau đó mới nói: "Không phải đã đáp ứng tiểu sư thúc ở nhà nghỉ ngơi sao?"
Vũ Trinh cười cười, chắp tay sau lưng nói: "Chỉ cần ngươi không nói, lang quân tự nhiên sẽ cho rằng ta ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."
Sương Hàng đạo trưởng lạnh mặt: "Sao có thể nói dối lừa gạt tiểu sư thúc, ta sẽ không vì ngươi mà giấu diếm đâu."
Vũ Trinh a lên một tiếng, "Sương Hàng sư điệt, giúp ta một việc nhỏ, ta cam đoan tiểu sư thúc của ngươi mấy ngày nay không có thời gian giày vò ngươi."
Sương Hàng đạo trưởng: "..."
"Khụ." Tiểu đạo trưởng mặt lạnh ho khan một tiếng, quay đầu đi, giọng nói bình thản đạo: "Hôm nay ta cái gì cũng chưa từng thấy, ta còn có việc, đi trước một bước."
Vũ Trinh vẫy tay, "Ða tạ sư điệt."
Lưng cõng kiếm gỗ đi trên đường cái, nghe thấy tiếng cười hô hố ở phía sau, Sương Hàng đạo trưởng chợt cảm thấy đau lòng - nữ sắc làm hại người ta, nhìn tiểu sư thúc trước kia anh minh thần võ, có thể tra xét phân biệt thiện ác, giờ đây hoàn toàn bị che mắt!
Vũ Trinh đi dạo một vòng lớn, đến thăm Mai Tứ và những người khác, rồi ngồi trong nhạc quán nghe người ta gảy đàn.
Một đám thiếu niên thiếu nữ bất ngờ gặp nàng ở đây, rất vui mừng, đều vây quanh líu ríu oán trách đã lâu không thấy nàng ra ngoài chơi.
Vũ Trinh từng người một đuổi đi, trong tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt, dựa vào giường chợp mắt một lúc.
Tuy rằng trông nàng có vẻ đã hồi phục, nhưng dù sao cũng bị thương, trong khoảng thời gian ngắn như vậy không thể khỏi hẳn được, vẫn còn hơi mệt mỏi.
Lộ diện ở nhạc phường, gặp mặt Hộc Châu một lần, Vũ Trinh lại biến thành mèo đến nhà họ Liễu tìm bạn nhỏ Xà Công.
Liễu Thái Chân ban ngày phần lớn đều ở trong nhà, không phải tĩnh tọa gảy đàn thì chính là viết sách tự tiêu khiển.
Lúc Vũ Trinh đến, vừa vặn trông thấy hai con mèo mướp Liễu Thái Chân nuôi nằm trên tảng đá xanh bóng loáng ngáp dài, nàng mới nhảy sang một tảng đá xanh khác, liền có tiếng bước chân không nhanh không chậm từ từ di tới.
Người đến chính là Liễu Thái Chân, nàng vừa ngẩng mắt trông thấy ba con mèo y hệt nhau trên ba tảng đá xanh, chính xác đem ánh mắt dừng lại trên con mèo Vũ Trinh biến thành, hỏi: "Khôi phục rồi ư?"
"Gần như vậy." Vũ Trinh nhảy đến trước mặt nàng, vượt qua nàng đi vào trong phòng, quen thuộc nằm sấp trên một tấm nệm mềm mại, dùng móng vuốt kê đầu bày ra tư thế thoải mái, "Tiểu Xà, những thứ còn lại của tên Ôn Thần kia xử lý xong chưa?"
"Chưa xử lý xong, ta còn có thể ở đây nói chuyện với ngươi sao." Liễu Thái Chân đáp.
Vũ Trinh chỉ thuận miệng hỏi một câu, thấy nàng nói như vậy cũng không cho là đúng, chỉ buồn ngủ mà híp mắt lại.
Liễu Thái Chân ngồi trên giường, dựa vào đầu giường, đưa tay vuốt ve một cây hoa lài trắng tỉnh khiết bên ngoài cửa sổ, "Nếu như vẫn chưa khỏi hẳn, thì hãy ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ra ngoài chạy lung tung làm gì."
Vũ Trinh: "Chán quá."
Liễu Thái Chân: "Chỗ ta cũng không có gì cho ngươi vui chơi, sao thế, chẳng lẽ là lang quân của ngươi bị ngươi dọa sợ, nên ngươi mới trốn đến chỗ ta sao."
Vũ Trinh: "Lang quân của ta, không phải là người dễ bị dọa sợ đâu."
Hai người im lặng một lúc, Vũ Trinh đột nhiên hỏi: "Tiểu Xà, ngươi có biết tình hình của Miêu Công tiền nhiệm không?"
Liễu Thái Chân liếc nàng một cái: "Không biết, tuy mẫu thân ta cùng với Miêu Công tiền nhiệm đồng thủ yêu thị, nhưng quan hệ giữa hai người không thân thiết lắm, nàng cũng rất ít khi nói với ta những chuyện này, nếu ngươi thật sự muốn biết điều gì, chỉ bằng đi hỏi hai tên phó thủ của ngươi, bọn họ mới là người theo Miêu Công tiền nhiệm lâu nhất."
Vũ Trinh lại có vẻ hơi mất hứng nói: "Thôi bỏ đỉ, lười hỏi."
Nàng thường xuyên đột nhiên có suy nghĩ gì đó, rồi lại chợt không để tâm, tùy hứng tùy ý, Liễu Thái Chân đã quen, cũng không truy cứu vì sao lúc này nàng lại hỏi đến Miêu Công tiền nhiệm.
Hai naười lai tán aẫu mât hồi.
Vũ Trinh không ở lâu rất nhanh đã ra về.
Bất quá, trước khi đi nàng còn bẻ một cành hoa lài ngậm trong miệng, khiến Liễu Thái Chân nhướn đôi mày liễu, vừa định mở miệng quở trách, Vũ Trinh đã nhanh chóng lẩn mất.
Quan phủ Hình bộ, Mai Trục Vũ đang trò chuyện với một lang quân áo đỏ, xem ra quan hệ của hai người khá tốt, vị lang quân áo đỏ kia đặt toàn bộ sách vở trong tay lên bàn của Mai Trục Vũ, quan sát sắc mặt hắn một phen, cười nói: "Cuối cùng tâm trạng hôm nay cũng tốt lên rồi hả?"
← Ch. 131 | Ch. 133 → |