Vay nóng Homecredit

Truyện:Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày - Chương 001

Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày
Trọn bộ 252 chương
Chương 001
0.00
(0 votes)


Chương (1-252)

Siêu sale Shopee


Cuối xuân, cây du, cây hoè trồng khắp thành Trường An đã phủ kín sắc xanh, dưới ánh dương buổi trưa tỏa ra mùi hương cỏ cây thanh khiết.

Trên đại lộ rộng thênh thang, thẳng tắp, hơi vắng vẻ, bảy tám con tuấn mã phi nước đại.

Ngồi trên lưng ngựa là một đám thiếu niên nam nữ ăn mặc lộng lẫy, ai nấy thần thái phấn chấn, vang lên tiếng cười nói hoan hỉ suốt dọc đường.

Dẫn đầu là một con tuấn mã màu đỏ sẫm, người ngồi trên mình ngựa khoác một chiếc áo cổ tròn màu đỏ thẫm thêu hoa vàng, chân đi giày da màu đen.

Tuy mặc y phục nam tử, nhưng đường cong uyển chuyển trên lưng ngựa cùng dung nhan tuyệt mỹ biểu lộ rất rõ, đây không phải lang quân nhà ai, mà là một vị nương tử.

Lại nhìn lên đầu nàng, không đội khăn che mặt màu đen, mà chỉ búi một kiểu tóc đơn giản của nữ tử.

Trang phục như vậy tuy có phần kỳ quái, nhưng khi nàng mặc vào, lại toát lên một vẻ phong tình tiêu sái cùng yêu kiều quyến rũ, khiến người ta không thể rời mắt.

Phía sau nàng vài bước, còn có hai vị nương tử khác, các nàng đều mặc y phục nữ tử.

Điều duy nhất khác thường, có lẽ là việc họ không đội mũ che khuất khuôn mặt.

Những người còn lại đều là các chàng trai trẻ khoảng mười tám, mười chín tuổi.

Chỉ có vị đi đầu kia trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút, khoảng hơn hai mươi.

Đoàn người thúc ngựa băng qua mấy khu phố, người qua đường ngày càng đông, tiếng ồn ào náo nhiệt vọng lại từ phía xa.

Chẳng mấy chốc, cổng chợ Tây đã hiện ra trước mắt.

Mọi người đồng loạt giảm tốc độ, tiến vào bên trong, lướt qua một đoàn thương nhân Hồ với đoàn lạc đà chở đầy hương liệu.

Hai chợ Đông Tây là nơi náo nhiệt nhất trong thành Trường An, sau giờ ngọ thương gia mở cửa, thương khách lui tới nối liền không dứt.

Đặc biệt là chợ Tây bên này, đám thương nhân người Hồ hầu như đều tụ tập ở đây, những người đàn ông mũi cao mắt sâu, râu ria rậm rạp, quần áo kỳ dị, những nữ tử thân hình yểu điệu, mặt đeo khăn che, làn da trắng nõn, còn có những nam tử cao lớn da ngăm đen, tất cả đều khiến người ta nhìn mà không thấy lạ lẫm.

Tiếng nói hỗn tạp đến từ khắp nơi, tiếng rao hàng inh ỏi của các thương nhân, tiếng ồn ào náo nhiệt của đám đông, tiếng vó ngựa lộp cộp, khiến chợ Tây càng thêm huyên náo.

Đám thiếu niên thiếu nữ đến chợ Tây, đi thẳng vào một tòa trạch viện lớn tường trắng ngói đen cột đỏ, trong viện có gia nhân tiến ra dắt ngựa cho họ, dẫn họ đi vào trong, rõ ràng đã quen thuộc từ lâu với đám thiếu niên thiếu nữ vừa nhìn đã biết là con cháu nhà quyền quý này.

Nơi này chính là nhạc phường lớn nhất chợ Tây, bên trong có vô số danh cầm tuyệt diệu, đàn tỳ bà độc nhất vô nhị, còn có rất nhiều vũ nương ca kỹ dáng người uyển chuyển, mỗi tháng đều có tiết mục mới, là nơi tiêu khiển yêu thích nhất của giới quý tộc Trường An.

Mấy vị thiếu niên thiếu nữ vây quanh vị nữ tử đi đầu kia, ồn ào theo nàng tiến vào trong viện, lên một tòa tiểu lâu hai tầng tinh xảo lộng lẫy, lầu hai bốn phía đều thông suốt, chỉ có rèm che bằng trúc rủ xuống làm vách ngăn, mặt đất trải thảm hoa văn rườm rà, bày nhiều đệm gấm thấp và bàn nhỏ.

Mọi người quen thuộc tìm chỗ ngồi xuống, nữ tử mặc áo cổ tròn màu đỏ thẫm kia ung dung ngồi xuống một cái sập thấp, xếp một chân lên, gõ gõ vào tấm mành trúc rủ xuống xung quanh.

"Vén rèm lên, nóng bức quá rồi."

Tuy chưa vào hạ, nhưng chạy băng băng dưới ánh mặt trời, khó tránh khỏi mồ hôi nhễ nhại trên người.

Mấy tên nô bộc đứng hầu bên cạnh lập tức cuốn rèm lên, để gió mát thổi vào, lại có mấy tên nô bộc bưng các loại đồ uống trái cây tươi lên, bày biện trước mặt mọi người.

"Chư vị nương tử đã thức dậy chưa?" Có người hỏi.

Nô bộc đáp: "Hôm qua mệt nhọc vì phải múa hát, hôm nay các nương tử đều dậy muộn một chút, Thái nương tử sẽ đến ngay thôi."

Vừa dứt lời, đã thấy mấy nàng thướt tha ôm đàn tỳ bà cùng các nhạc cụ khác bước lên.

Vị đi đầu ôm đàn tỳ bà chính là Thái nương tử, dung mạo tuy không xuất chúng lắm, nhưng khí chất thân thiện dễ gần, nàng mỉm cười với mọi người trên tiệc, rồi ngồi xuống một bên trên tấm nệm mềm.

Ngón tay thon búng nhẹ, một tiếng trong trẻo vang lên, Thái nương tử ngước nhìn nữ tử mặc áo cổ tròn ngồi trên vị trí cao nhất, nói rằng: "Vũ nhị nương tử muốn nghe khúc gì, Thái nương xin trước hết trợ hứng cho chư vị, mấy vị tỷ muội khác đang rửa mặt chải đầu, sẽ đến ngay thôi."

Vũ nhị nương tử nhấp một ngụm nước mía ngọt lịm, nghe vậy bèn cười đáp: "Khúc điệu do Thái nương tử gảy lên, bài nào mà chẳng êm tai, tùy ý Thái nương tử chọn là được rồi."

Thái nương tử cúi đầu gảy dây, một khúc tỳ bà vừa dứt, quả nhiên lần lượt có mấy vị nữ tử xinh đẹp bước lên lầu, nhất thời trên lầu vũ nhạc náo nhiệt huyên náo cực kỳ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-252)