← Ch.078 | Ch.080 → |
Vũ Trinh đi theo Phó nương tử thay y phục, bên Phó nương tử chỉ có nữ trang, nàng cũng chỉ đành phải tạm chấp nhận.
Mà Phó nương tử thân hình đầy đặn, Vũ Trinh mặc y phục của nàng liền hơi rộng rãi, may mà nàng cao hơn một chút, ngược lại vẫn có thể chống đỡ được.
Phó nương tử cũng giống như nhiều tiểu nương tử khác, thích mặc xiêm y đỏ thẫm lục sẫm rực rỡ như hoa, Vũ Trinh chọn một chiếc nịt ngực màu hồng sen không quá diêm dúa, khoác thêm một tấm khăn choàng vai đỏ bạc, tóc hơi lau khô tùy ý vấn lên là được.
Phó nương tử tay cầm chiếc váy dài đỏ thẫm bị nàng cự tuyệt, vẻ mặt tiếc nuối, thấy Vũ Trinh nhanh tay nhanh chân thu xếp xong chuẩn bị rời đi, nàng vội nói: "Trinh tỷ, ta có hai chuỗi ngọc mới làm, tỷ treo một cái nhé? Còn cái váy này, ít nhất cũng phải đeo túi thơm và ngọc bội chứ, trên búi tóc này không trang sức gì cả, cũng quá đơn điệu rồi, gần đây ta cũng mới làm một ít đồ trang sức, tỷ xem qua đi-"
Vũ Trinh thấy nàng lẩm bẩm bất mãn đi vòng quanh mình, bèn cười nhẹ một tiếng, quay đầu thấy trên bàn trang điểm của nàng có mấy cành mẫu đơn màu hồng nhạt, liền cắt một nhánh nhỏ, cài lên búi tóc.
"Như vậy được rồi chứ?"
Phó nương tử che ngực, bị nụ cười của Trinh tỷ làm cho hồn vía bay lên mây, chỉ biết ôm mặt cười với nàng, "Trinh tỷ thật xinh đẹp-".
Trinh tỷ xinh đẹp như vậy, quả nhiên bất kể thế nào cũng đều mỹ lệ động lòng người!
Vũ Trinh mặc áo cổ tròn lưu loát, bởi vì cử chỉ phóng khoáng của nàng, mọi người thấy nàng cũng chỉ khen một tiếng tiêu sái, nhưng khi mặc lại y phục nữ tử, lại có một vẻ yêu kiều mặn mà khác thường, đặc biệt là dáng vẻ lười biếng tùy ý này, lại phối hợp với thần tình như cười như không kia, ngay cả Phó nương tử nhìn thấy cũng động tâm, chứ đừng nói đến một vị lang quân vốn đã đặt nàng trong lòng.
Mai Trục Vũ ngồi trước đường, nhìn màn mưa và bầu trời u ám bên ngoài, nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.
Hắn quay đầu, thấy Vũ Trinh từ dưới hành lang đi tới.
Váy áo tung bay, khăn lụa phất phơ, mái tóc đen điểm xuyết mấy đóa mẫu đơn, toàn thân nàng nhẹ nhàng như sương khói từ trong bóng tối bước ra.
Tiếng mưa bên tai dường như xa cách trong chốc lát, hắn nhìn thấy nàng đi tới, thần sắc cũng có chút hoảng hốt.
"Lang quân." Vũ Trinh gọi hắn một tiếng, thấy hắn chỉ nhìn mình chằm mộng quay đầu đi, nhưng rất nhanh lại quay lại, chỉ là không nhìn mặt nàng nữa, mà chỉ nhìn chằm chằm đôi giày dưới chân nàng, khẽ đáp lại.
Vũ Trinh nhấc một góc áo bào ướt đẫm của hắn lên, "Sao không thay áo ướt đi?"
Lời vừa hỏi ra khỏi miệng, nàng liền nghĩ ra, gõ gõ trán mình, "Ta quên mất, chàng cao như vậy, so với Tống lang quân cao hơn nhiều, chắc là không mặc vừa y phục của hắn rồi?"
Mai Trục Vũ kéo vạt áo ướt của mình ra khỏi tay nàng, lại ngồi dịch ra một chút, như sợ hơi ẩm trên người mình sẽ lây sang nàng, "Ta cao hơn một chút, y phục không vừa vặn, mặc kệ nó một lát nữa sẽ khô thôi, không sao đâu." Vừa rồi Tống lang quân đã tìm mấy bộ y phục, nhưng mặc vào đều ngắn một đoạn lớn, thật sự trông không ra sao cả, đành phải thôi vậy.
Vũ Trinh nhìn nghiêng mặt hắn, vươn một ngón tay vặn mặt hắn lại, hỏi: "Y phục bên trong có ướt đẫm không?"
Mai Trục Vũ lắc đầu: "Không."
Hắn vẫn còn mặc bộ y phục ướt đẫm kia, tuy rằng đã lau qua, chỉ là mái tóc lau rối loạn một chút, lộn xộn lộ ra vài sợi ở bên cạnh gương mặt.
Tóc của hắn dường như so với nàng còn đen hơn một chút, tựa như ngâm mực vậy.
Vũ Trinh tự cảm thấy mình là người chính trực, không làm nổi loại chuyện cố ý đùa giỡn người khác, nhưng không biết vì sao, đối mặt với vị lang quân này, luôn không nhịn được muốn đi chạm vào hắn.
Cuối cùng nàng cũng buông tay xuống, chỉ ngồi bên cạnh Mai Trục Vũ, cùng hắn nhìn mưa bên ngoài.
"Lúc lang quân rất thương tâm, có từng khóc chưa?"
Mai Trục Vũ không biết vì sao nàng đột nhiên hỏi như vậy, nhưng cũng trả lời: "Ta không nhớ rõ lắm, hình như đã từng có một lần."
"Chỉ có một lần ư?"
"Hồi ấu thơ trước khi biết việc, chắc hẳn cũng đã từng khóc, nhưng sau khi đã biết việc, quả thật chỉ có một lần mà thôi."
Vũ Trinh nói: "Xem chừng là có chút phiền toái."
Trong lòng nàng nghĩ làm sao để người ta khóc, khóe mắt thoáng nhìn, lại chợt phát hiện tay trái của Mai Trục Vũ dường như đang run rẩy.
Bàn tay hắn thon dài, rất đẹp, ít nhất là đẹp hơn dung mạo của hắn.
Vũ Trinh chẳng chút do dự, nắm lấy tay hắn: "Sao lại run dữ dội như vậy, có phải lạnh chăng?" phát hiện, do dự giây lát rồi hắn nói thật: "Không lạnh, đây là tật xấu mắc phải từ mấy năm trước, mỗi lần trời đổ mưa to như vậy, bàn tay này lại nhịn không được run rẩy."
← Ch. 078 | Ch. 080 → |