← Ch.070 | Ch.072 → |
"Mẫu thân từng đầy lo âu nói với ta rằng, muội muội khác biệt với người thường, e rằng sau này sẽ gặp nhiều trắc trở gian nan, quả nhiên đã ứng nghiệm.
Về sau, đại đức cao tăng Tĩnh Ngôn đại sư ở chùa Tu Đề được phụ thân thỉnh đến, ngài nói với chúng ta rằng, việc muội muội chết đi sống lại là có cơ duyên lớn, mạng sống mong manh của nàng là do mẫu thân để lại."
"Nàng dần dần lớn lên, trở nên ngày càng bình thường, ngoại trừ việc hành xử có phần khác người, không còn biểu hiện dị thường như hồi nhỏ nữa.
Chuyện này, ta và phụ thân đã giấu kín với tất cả mọi người, mấy chục năm đã trôi qua, đáng lẽ ta nên quên đi những việc ấy, nhưng trong lòng vẫn luôn canh cánh nỗi bàng hoàng khó xua tan.
Mỗi lần nhìn thấy mèo, ta lại nhớ về chuyện năm xưa, hồi tưởng lại cảnh tượng muội muội thân yêu của ta bị con mèo to lớn kia nuốt chửng."
Mai quý phi từ vẻ mặt kinh ngạc không dám tin tưởng đến cuối cùng bình tĩnh trở lại, nàng nắm chặt tay Vũ Hoàng hậu, vỗ về lưng bà, ôn nhu an ủi: "Thế gian kỳ sự đa đoan, nương nương, việc đã qua từ lâu, chớ nên nghĩ ngợi nữa, về sau muội muội ắt sẽ bình an vô sự."
Vũ Hoàng hậu lắc đầu, lời tiếp theo lại không nói thêm gì nữa.
Kỳ thực ngay trong ngày đầu năm nay, khi Tĩnh Ngôn đại sư viên tịch, phụ thân lại gặp ngài một lần, đại sư nói Vũ Trinh còn một kiếp nạn, cần được quý nhân tương trợ mới có thể thoát khỏi, mà vị quý nhân này cùng đường sinh cơ năm xưa của nàng cũng có liên quan.
Phụ thân khẩn cầu nhiều lần, Tĩnh Ngôn đại sư mới rốt cuộc cho thêm một chữ.
Chữ ấy là "Vũ".
Cho nên, vốn dĩ đã không còn ép buộc hôn sự của muội muội, phụ thân mới để tâm thúc đẩy cuộc hôn nhân giữa nàng và Mai Trục Vũ như vậy, người cho rằng Mai Trục Vũ, chính là "Vũ" mà Tĩnh Ngôn đại sư đã nói, thời cơ hắn xuất hiện quá mức trùng hợp.
Thôi, gần đây ta suy nghĩ quá nhiều nên tâm thần bất an, hãy trở về thôi, đừng đứng đây hứng gió nữa.
Vũ Hoàng hậu khôi phục lại dáng vẻ bình thường, dắt Mai quý phi cùng rời đỉ.
Đêm ấy, một bóng đen giáng xuống cung điện Hoàng hậu ngự, lảng vảng bên cạnh Hoàng hậu đang say giấc.
Trên giường, Vũ Hoàng hậu mồ hôi đầm đìa, chìm sâu trong cơn ác mộng, miệng vô thức kêu lên kinh hãi.
Mai quý phi vốn đã nghe được tâm sự của nàng vào ban ngày, đúng lúc hồi, vội vàng tiến đến ngồi bên giường, định đánh thức nàng dậy.
Nào ngờ, bóng đen đang phủ phục dưới giường bỗng nhiên bành trướng, một tay bao trùm lấy Mai quý phi vào trong bóng tối.
Ngay khi Mai quý phi còn đang ngỡ ngàng, nàng đã bị bóng đen kia bao phủ, hóa thành một con mèo.
Con mèo trắng, đôi mắt xanh biếc.
Chiếc đèn Mai quý phi trước đó cầm trên tay rơi xuống đất, phát ra tiếng keng, ngọn lửa cũng tắt lụi.
Vũ Hoàng hậu còn đang chìm trong mộng đột nhiên bị động tĩnh này làm giật mình tỉnh giấc, toàn thân đẫm mồ hôi ngồi bật dậy.
Nàng lại mơ thấy con mèo khổng lồ năm xưa ăn thịt muội muội, trong lòng nhất thời không sao bình tĩnh nổi.
"Meo-"
Một tiếng mèo kêu nhẹ nhàng khiến Vũ Hoàng hậu kinh hãi, nàng quay đầu lại, trông thấy một con mèo trắng đang ngồi bên giường, đôi mắt xanh biếc của nó dường như còn mang theo vẻ kinh ngạc lo lắng của con người, nhìn đến nỗi Vũ Hoàng hậu ngây người.
Nhưng rất nhanh nàng đã trầm mặt xuống, cất giọng gọi người vào.
"Tại sao nơi này lại có miêu?"
Thấy cung tỳ đi vào là Thanh Ngạc hầu hạ Mai quý phi, Vũ Hoàng hậu lại kinh ngạc nói: "Thanh Ngạc ngươi không hầu hạ bên cạnh quý phi, sao lại ở đây?"
Thanh Ngạc nhìn quanh trái phải không thấy Mai quý phi, cũng kỳ quái, quỳ xuống thưa: "Nô tỳ cùng quý phi tới đây, nửa đêm quý phi tỉnh lại không yên lòng, nói muốn qua xem một chút, vừa rồi bưng đèn đi vào."
Cây đèn lăn ở bên giường, Vũ Hoàng hậu nghe Thanh Ngạc nói như vậy, cũng bất chấp miêu, cau mày quan sát trong điện: "Quý phi vào trong điện? Vậy nàng ở nơi nào?"
Mọi thứ trong điện đều đã rõ ràng, ngoại trừ các nàng, cũng không thấy bóng dáng Mai quý phi, Thanh Ngạc vội vàng lắc đầu, "Ta, ta không biết, ta và những người khác đều nhìn thấy quý phi vào trong điện, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, ta cũng không biết quý phi sao lại không còn nữa."
Ánh mắt Vũ Hoàng hậu ngưng tụ, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía con mèo trắng bên giường, ánh mắt dần dần lạnh xuống.
Mỗi lần gặp phải mèo, bên cạnh nàng sẽ luôn phát sinh chuyện không hay, con mèo này xuất hiện quỷ dị, nói không chừng có liên quan đến chuyện này.
Nàng cổ quái nhìn chằm chằm con mèo, mấy cung tỳ cũng không dám lo lắng lại kêu meo một tiếng, sau đó nhảy tới trước người Vũ Hoàng hậu, thử dùng móng vuốt đi câu y phục của nàng.
Vũ Hoàng hậu biến sắc, phản ứng vung tay lên, ném con mèo trắng đến góc giường.
← Ch. 070 | Ch. 072 → |