← Ch.027 | Ch.029 → |
Có thể thấy, sự tiếc nuối này của Hoàng lang quân xuất phát từ tận đáy lòng, nhưng thật ra Vũ Trinh cũng không hiểu lắm về nhận thức "chỉ có người cưỡi ngựa bắn cung giỏi hơn Vũ Trinh mới dám cưới nàng" kia của hắn từ đâu mà ra.
Tên này quả là ngu xuẩn, Vũ Trinh cũng lười giải thích đạo lý gì với hắn, lười nhác vẫy tay nói: "Ngươi thật ra chỉ muốn xem ta so tài cưỡi ngựa bắn cung với người khác thôi, thôi được rồi, lần sau có cơ hội sẽ so với vị huynh đệ kia của ngươi, miễn cho ngươi cứ canh cánh trong lòng."
Hoàng lang quân lại chẳng biết nghĩ đến điều chỉ, đột nhiên hạ giọng nói: "Kỳ thực ta có cảm giác không mấy tốt đẹp về vị Mai lang trung kia."
Vũ Trinh chẳng hề ngạc nhiên.
Chân hán tử được Hoàng lang quân để mắt tới ắt hẳn phải là hạng người lưng hùm vai gấu, thân cao chín thước, sức mạnh phi thường.
Như Mai gia Đại Lang tuy cũng tính là vai rộng lưng dày, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, vóc dáng hơi gầy guộc, trông chính là bộ dạng của một văn nhân thanh quý.
Nếu Hoàng lang quân có thể nhìn trúng hắn mới là chuyện lạ.
Hoàng lang quân: "Ngươi có biết vì sao chăng? Bởi vì Mai lang trung dường như có thành kiến với ta."
Vũ Trinh đột nhiên nảy sinh hứng thú, gạt đi vẻ lười nhác lúc trước, hỏi rằng: "Sao vậy, ngươi quen biết hắn sao? Vì sao hắn lại có thành kiến với ngươi?"
Hoàng lang quân gãi đầu, vô cùng khó hiểu: "Nếu ta quen biết hắn thì tốt rồi, nhưng ta căn bản không hề quen biết hắn, chỉ gặp trong cung vài lần, nhưng không biết vì sao, mỗi lần gặp ta, thần sắc hắn đều lạnh nhạt khác thường, khiến ta muốn hỏi cũng không tiện hỏi..."
Vũ Trinh: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, bộ dạng của hắn đối với ai cũng như vậy cả." Ngoại trừ nàng.
Hoàng lang quân lắc đầu: "Không phải, ngươi chưa tận mắt nhìn thấy nên không biết, chính là loại ánh mắt rất đâm người đó, mỗi lần ta bị hắn nhìn, đều cảm thấy sau lưng có rất nhiều lưỡi dao đâm vào, khiến ta cả người không thoải mái, ánh mắt hắn cũng quái đáng sợ, hung dữ giống như..." Hoàng lang quân cố gắng nghĩ ra một hình dung: "Giống như ta cướp mất nữ nhân của hắn vậy."
Vũ Trinh đột nhiên nheo mắt lại, nàng không phải là kẻ ngốc như Hoàng lang quân, rất nhanh đã phát hiện ra một chút manh mối.
Hoàng lang quân luôn ra sức giới thiệu nam tử cưỡi ngựa bắn cung giỏi cho nàng, lo lắng không khác gì phụ thân nàng, nếu Mai Trục Vũ thật sự có tình cảm chung thân đại sự cho nàng như vậy, thái độ tất nhiên sẽ không tốt, đây chẳng phải đúng là "hận thù đoạt vợ" sao.
Nghĩ thông suốt, Vũ Trinh vỗ vai Hoàng lang quân nói: "Về sau hãy chú ý một chút, nếu hắn thật sự muốn đánh ngươi, ta sẽ không giúp đâu." Vũ Trinh nghĩ, tiểu lang quân đến giờ vẫn chưa động thủ với tên ngốc này, có lẽ là vì tiểu lang quân không đánh lại hắn chăng.
Hoàng lang quân tuy không hiểu vì sao nàng đột nhiên nói vậy, nhưng nghe xong vẫn tức giận nói: "Đều bảo huynh đệ như tay chân, nữ nhân tựa y phục, ngươi đã có gia thất mà còn đối đãi huynh đệ như thế!"
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Hoàng lang quân cảm thấy có điều bất ổn.
Khoan đã, hình như lời nói chẳng thông, tuy ý tứ là như vậy, nhưng, chính là không đúng.
Vũ Trinh bật cười thành tiếng: "Huynh đệ, ta cho ngươi một lời khuyên, lần sau khi đi khắp nơi tuyên truyền tìm phu quân cho ta, hãy nhớ xem vị tiểu lang quân vẻ mặt hung ác kia có ở quanh đó hay không."
Hoàng lang quân đột nhiên kêu lên một tiếng, rốt cuộc hắn cũng chậm rãi nhận ra, vì sao Mai lang trung lại nhìn mình hung dữ đến vậy.
Hoàng lang quân: "A... Thì ra là như thế."
Vũ Trinh ở cửa cung giải thích nghỉ hoặc cho Hoàng lang quân, trên đường cưỡi ngựa chuẩn bị trở về, ở trên đường nhìn thấy một bóng lưng hơi quen mắt.
Vừa rồi còn nói với người khác về hắn, bây giờ đã gặp được.
Mai Trục Vũ trông như vừa hầu hạ trong cung, đi ra chưa bao lâu, trong tay hắn dắt một con ngựa, nhưng không cưỡi, mà yên lặng dọc theo đường cái đi về phía trước.
Vũ Trinh không biết nghĩ như thế nào, không lên tiếng gọi hắn, giảm tốc độ ngựa, chậm rãi theo sau hắn cách đó không xa, duy trì một khoảng cách không bị hắn phát hiện, cũng sẽ không bị lạc mất.
Nàng cứ như vậy nhìn tiểu lang quân một mình trầm mặc đi trên đường, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cây du bên đường, sau đó, hắn dừng lại trước mặt một tiểu thương gánh hàng rong.
Trên đường phố luôn có những tiểu thương gánh hàng rong như vậy đi khắp các ngõ ngách, có người bán đồ vặt vãnh, có người bán đồ ăn vặt mới làm, có người bán trái cây rau quả tự trồng, còn có người bán hoa đẹp theo mùa, trà giải khát.
Khoảng cách hơi xa, Vũ Trinh chỉ thấy tiểu lang quân mua vài thứ trên gánh hàng, nhưng không biết rốt cuộc hắn mua cái gì.
← Ch. 027 | Ch. 029 → |