Triều đình tra xét (phản kích 2)
← Ch.07 | Ch.09 → |
Editor: Tịnh Vũ
Bầu trời sáng sớm còn là một màu xám tro, vốn là không gian ngưng lặng yên tĩnh mà lúc này trong điện lại đầy những giọng nói nghị luận.
"Hôm nay không phải là thời điểm Nhị công chúa xuất giá sao? Vì sao Hoàng Thượng không đi cúng tế, ngược lại phải vào triều vậy?"
"Đúng... đúng vậy a, nếu làm trễ giờ lành có thể sẽ không tốt."
"Bây giờ canh giờ cúng tế cũng sắp đến gần, nhưng Hoàng Thượng lại tuyên chỉ đám đại thần chúng ta tới lâm triều. Nếu như khiến cho Lăng Vương Gia bất mãn, vậy việc kia phải làm thế nào đây? Phong Quốc chúng ta chỉ là một nước chư hầu, một khi Hiên Viên Quốc do vậy mà dấy binh, nước ta qua nhiều năm như vậy nỗ lực xây dựng cuộc sống an bình chỉ sợ là bị hủy hoại trong chốc lát rồi!"
"Đúng vậy a đúng vậy a..."
Nhiều người nhìn trên đại điện, ghế rồng như trước không có bóng người, tâm trạng cũng bắt đầu hoảng loạn lên. Chẳng lẽ Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì?
"Thừa Tướng đại nhân, bất luận là việc gì, ngài chắc cũng biết việc hôm nay Thánh Thượng tuyên chỉ đến tột cùng là có hàm ý gì?"
Một vị đại thần rốt cuộc nhịn không được, tới gần Thừa tướng sắc mặt có chút ảm đạm, thấp giọng mở miệng hỏi thăm. Vị Thừa tướng này là người vừa được Hoàng Thượng sủng ái, lại là cha đẻ của Hoàng Hậu nương nương, nghĩ đến đối với chuyện trong nội cung này xảy ra chắc chắn là nghe thấy. Nếu là có thể ở đây từ hắn nghe được tin tức, đợi lát nữa Hoàng Thượng lâm triều cũng suy nghĩ được đối sách.
"Bổn quan cũng không biết." Thừa tướng nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Theo lý thuyết, nếu là trong nội cung có chút dị động, nữ nhi sẽ phái người tới truyền tin cho mình mới đúng.
Một bên đại thần vừa thấy hắn lắc đầu, lập tức càng tỏa ra sợ hãi đứng lên. Trong lòng biết vị Thừa Tướng này thập phần không đơn giản, thế lực của hắn đã sớm trải rộng trong triều đình cùng nhân gian, thậm chí còn nhằm hướng trong hậu cung, giờ phút này lại nói cũng không biết sự việc từ đầu tới cuối. Chẳng lẽ nào Hoàng Thượng thật sự gặp phải biến cố lớn?
"Hoàng Thượng giá lâm!"
Trong điện không biết người nào hạ giọng hô một tiếng, lúc đầu đám đại thần còn xì xào bàn tán mà trong nháy mắt yên tĩnh trở lại. Từng người một ngước mắt nhìn Hoàng Đế chậm rãi ngồi vào ghế rồng, lại phát hiện trong mắt Hoàng Thượng âm trầm, thậm chí sắc mặt còn có một tia trắng bệch.
Lẽ nào trong hậu cung thật sự xảy ra chuyện đại sự gì? Một đám đại thần này lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Thượng mệt mỏi như thế. Ngay sau đó, lại nhìn thấy bên cạnh Hoàng Đế một thân ảnh đỏ rực yểu điệu vòng qua. Ánh mắt lúc chạm đến dung mạo tuyệt sắc như ngọc lóng lánh, một đám liền nhao nhao ngơ ngẩn giật mình, người này, không phải là Đại công chúa sớm đã thất sủng rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở trên triều?Thân thể Hoàng Đế căng thẳng, cảm giác được khí tức lạnh như băng bên cạnh, thân thể mạnh mẽ kiềm chế run rẩy hoảng sợ. Ngày hôm qua những cảnh tượng kia hiện rõ ràng trước mắt. Như thể cảm giác tiếp cận tử vong từng đợt từng đợt từ ngực vọt lên, nắm chặt tay cầm, năm ngón tay chậm rãi co quắp, ngăn chặn nỗi sợ hãi từ đáy lòng nổi lên. Lục Ly khi đó, chính mình chưa từng thấy qua bộ dáng kia, dường như là Tu La ở chỗ sâu Địa Ngục, tứ chi máu tươi đầy đất, hóa ra đến chính mình chưa bao giờ hiểu rõ qua bản thân đại nữ nhi đã từng thương yêu sủng ái này, lúc cây trâm cài tóc chảy đầy máu tươi kia cận kề bản thân, mới phát hiện rằng, thì ra khoảng cách tử vong lại gần kề như thế. Ôm hi vọng cuối cùng, tưởng rằng phái editor tịnh vũ đi toàn bộ ám vệ võ công cao nhất bên cạnh mình, nhất định có thể đem nàng diệt trừ. Lúc ám vệ duy nhất còn sống, vẻ mặt xám ngắt, cả người đầy máu tươi quỳ trước mắt mình, mới biết được, bản thân chỉ có thể dựa theo nàng phân phó mà làm. Về phần Hoàng Hậu cùng Lục Dao, các nàng chỉ có thể chết, các nàng nhất định có thể hiểu cho Cô vương. Tính mạng của Cô vương, mới là quan trọng nhất.
"Người tới, truyền ý chỉ của Cô vương, đem tội nhân áp giải vào triều."
Đám đại thần thấy câu nói của Hoàng Thượng đầu tiên đúng là muốn thẩm phán phạm nhân, cảm thấy có chút kinh ngạc, không biết kẻ phạm tội kia là ai, đến Hoàng Thượng cũng bắt đầu coi trọng rồi.
Mấy hắc y thị vệ rất nhanh liền đem hai thân ảnh áp giải vào trong nội đường, đến lúc đám đại thần tập trung nhìn vào, liền nhao nhao giật mình đến nói không ra lời.
Đây không phải Hoàng Hậu nương nương cùng tiểu công chúa Hoàng Thượng sủng ái nhất sao?
"Hoàng Thượng, mau cứu nô tỳ cùng Dao nhi!"
Hoàng Hậu tóc tai bù xù, cả khuôn mặt bị hỏng hết lớp trang điểm khiến cho sắc mặt vô cùng thê thảm, nước mắt đem phấn lót dày đặc tạo ra một khẽ rãnh dài nhỏ hẹp. Vừa được thị vệ buông ra, liền điên cuồng mà la hét.
"Hoàng Thượng, không biết con gái lão thần cùng tôn nhi phạm vào tội gì, cuối cùng lại bị..." Thừa Tướng mãnh liệt quỳ xuống, một bên vừa quỳ lạy dập đầu, lại vừa bắt đầu khóc không thành tiếng.
"Phụ Hoàng, người không thể một bên tin tưởng lời nói của con tiện nhân kia. Dao nhi cùng mẫu hậu trước giờ chưa từng làm qua việc gì sai a!" Lục Dao ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh hồng y sạch sẽ kia, trong lòng dấy lên hận ý ngập trời.
"Im miệng!" Hoàng Đế gầm nhẹ một tiếng, mơ hồ cảm giác được bên cạnh Lục Ly tỏa ra lãnh ý, thân thể khẽ run lên." Mẹ con các ngươi lòng dạ độc ác, đối với Cô vương bất trung(Không trung thành ý ^^!), người đâu, tới đem hai tên phạm nhân này dẫn đi, ba ngày sau, sung làm quân nô."
"Không!"
"Phụ Hoàng, chúng ta không có làm gì sai, Phụ Hoàng, tha mạng a!"
Lục Ly giống như đang yên lặng nhìn xem một trò khôi hài bình thường, nhưng là trong bụng cười lạnh, người nam nhân được gọi là Hoàng Đế đâu rồi, vì ngôi vị hoàng đế của mình cùng tính mạng bản thân, có thể trong nháy mắt đối với người bên cạnh ra sức hạ xuống, không để lại một con đường sống. Hừ, đã từng là Hoàng Hậu cùng Công chúa trong một đêm đã không còn được tôn quý vinh hoa, biến thành thứ nô lệ thấp hèn, Tự gây nghiệt, không thể sống. Nếu như muốn đến trêu chọc bản thân, vậy chuẩn bị cuộc sống không bằng chết đi."Hoàng Thượng, lão thần xin Hoàng Thượng khai ân, Hoàng Thượng không thể vì tiểu nhân châm ngòi liền dễ tin a, Hoàng Hậu cùng Công chúa phẩm đức đều vẹn toàn, làm sao sẽ phạm vào thất xuất chi tội đây?"
"Hoàng Thượng, mời Hoàng Thượng suy nghĩ lại" Một đám đại thần thấy Thừa Tướng quỳ xuống xin tha, trong lòng sợ đắc tội hắn, cũng nhao nhao quỳ xuống.
"Phụ Hoàng, xin Phụ Hoàng hạ chỉ đem con tiện nhân kia phanh thây xé xác!" Lục Dao thấy chúng đại thần đều quỳ xuống thay mình cầu xin tha thứ, trong lòng bắt đầu đắc ý, cho rằng thế cục đã đảo ngược.
Hoàng Hậu ánh mắt nhìn qua bên cạnh, lại bay vọt lên, rút ra bội đao bên hông thị vệ, khuôn mặt dữ tợn hung hăng đâm về phía Lục Ly vẫn một mực đứng yên.
Đám đại thần có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn hành động của Hoàng Hậu, tim liền đập mạnh, mặc dù danh tiếng Đại công chúa có chút ác liệt, thế nhưng lúc này lại bỏ mạng ở dưới thân kiếm, trong lòng khó tránh được có chút không đành lòng. Còn có người trong lòng âm thầm cảm thán, Hoàng Hậu thân thủ mạnh mẽ ác liệt, chỉ sợ Đại công chúa *chạy trời không khỏi nắng*(ý khó tránh khỏi tai nạn) rồi.
Lục Ly nhìn tia sáng trắng rất nhanh liền đến gần trước mắt, trong mắt hiện lên một tia hàn ý, khóe môi khẽ nhếch, nhẹ nhàng đưa tay, ngón tay nhỏ nhắn nghênh đón hướng kiếm sắc nhọn trong nháy mắt lướt qua, tìm hướng cổ tay cầm kiếm.
"A!" Một tiếng hét thảm thiết, Hoàng Hậu ngã mạnh xuống đất không dậy nổi, cây kiếm kia vốn dĩ đâm về phía Lục Ly giờ phút này lại xuyên qua cổ tay của nàng, máu chảy ra không ngừng.
Lục Ly chậm rãi đi đến trước mặt nàng, cười nhạt một tiếng:"Bổn công chúa từ trước đến này đều thương hoa tiếc ngọc, đáng tiếc, việc kia cũng phải nhìn xem là người nào." Dứt lời, mắt lạnh đảo qua một đám đại thần nửa quỳ cùng nửa đứng yên.
"Hôm nay Bổn công chúa coi như đứng trước mặt các vị, đến đếm một chút những năm này Hoàng Hậu nương nương phạm vào tội gì."
Mọi người bị ánh mắt kia so với đao kiếm còn muốn lạnh lẽo ác liệt hơn vài phần đảo qua, lại đứng nguyên tại chỗ có chút không cử động được.
"Phong Quốc sỡ dĩ đến nay vẫn không có hoàng tử, trong hậu cung phi tần hoàn toàn không thể sinh ra, những việc này, có thể tất cả đều là Hoàng Hậu đức cao vọng trọng gây nên. Mỗi thời điểm khi Hoàng Thượng sủng ái vị phi tử nào đó, vị phi tử kia một là chết oan, hai là thân thể bị tổn thương không cách nào có thai. Bởi vì, Thừa tướng đại nhân cùng Hoàng Hậu thiết kế hoàn hảo, chỉ cần hoàng tử không phải là Hoàng Hậu sinh ra, hài tử của phi tử khác đều phải chết. Đương nhiên, nếu là Hoàng Hậu thật sự là không cách nào có thai sinh con nối dõi cho Hoàng Thượng nữa, liền có ý định thay mận đổi đào. Hơn nữa, từ nay về sau giang sơn Nhâm thị liền có một nửa, giang sơn đổi chủ, ở trong tầm tay." Trong mắt ánh mắt như có như không tin dời về phía Thừa Tướng, Lục Ly mỉm cười:"Thừa tướng đại nhân, Bổn công chúa nói có đúng không?"
"Ngươi nói bậy!" Toàn thân Thừa Tướng run rẩy, trợn tròn mắt, hận không thể đem cái thân ảnh hồng y kia ra xé xác.
"Ta không có nói bậy, chỉ cần tìm thị nữ bên người Hoàng Hậu tới hỏi một câu liền biết. Đây là trợ thủ đắc lực chính Thừa Tướng đại nhân phái đến bên cạnh Hoàng Hậu đi." Lục Ly cười khẽ một tiếng. Bên trong cỗ thân thể này trí nhớ cũng không nhiều, thế nhưng là có quan hệ với Hoàng Hậu tâm tư ác độc kia cùng muội muội đố kỵ khắt nghiệt, hết thảy chuyện cũ đều nhớ rõ mồm một trước mắt. Có lẽ trước kia Lục Ly đối với các nàng hận ý quá sâu, vì vậy tâm tình của cỗ thân thể này mới có thể một mực tồn tại đi.
Rất nhanh, vị thị nữ kia liền bị dẫn theo đi lên. Thị nữ kia có lẽ đã thấy qua thủ đoạn của Lục Ly, toàn thân run rẩy, dường như còn có nhận thức đem Hoàng Hậu cùng Thừa Tướng ở giữa, hết thảy mưu đồ bí mật nói ra. Trên triều đại thần kinh ngạc không thôi.
Hoàng Đế nhìn thấy Lục Ly bên cạnh, cảm thấy sợ hãi ngày càng sâu, vốn dĩ, vậy mà nàng việc gì cũng biết.
"Đến... Người đâu, đem các nàng cùng Thừa Tướng dẫn đi cho Cô vương, ba ngày sau, TRẢM QUYẾT!"
"Thế nhưng Hoàng Thượng, Nhị công chúa đã được Hiên Viên Quốc chủ tứ hôn cho Lăng Vương gia rồi, nếu xử trảm đi, chỉ sợ Hiên Viên Quốc sẽ nghĩ lầm Hoàng Thượng lòng có bất mãn, một khi tạo thành hiểu lầm, chỉ sợ sẽ có tai họa về sau a!" Một vị đại thần có chút lo lắng mở miệng.
Lục Dao nghe xong, lập tức cảm thấy sinh một tia hi vọng. Gả cho vị Ma Vương xấu xí kia, cuối cùng vẫn còn tốt hơn ba ngày sau bị ban cái chết, mình nhất định phải sống sót! Chỉ cần còn sống, mới có thể báo thù. !
"Không cần!" Lục Ly lạnh lùng lên tiếng, độ cong khóe môi càng mở rộng "Bổn công chúa sẽ gả vào Lăng Vương Phủ." Dứt lời, nhanh chóng quay người, lập tức chậm rãi đi ra ngoài.
*********
← Ch. 07 | Ch. 09 → |