Truyện:Ma Tiếu Xinh Đẹp - Chương 29

Ma Tiếu Xinh Đẹp
Trọn bộ 30 chương
Chương 29
Hang 🍳*υ*ỷ kinh hồn
0.00
(0 votes)


Chương (1-30)

Mới vừa xuyên qua đám sương, Tuyệt Tiếu liền cảm thấy hô hấp nặng nề, áp lực quanh thân cũng đè nén, hô hấp cũng trầm trọng rất nhiều, nỗ lực mở mắt nhìn, nhưng cũng chỉ là hoàn toàn u ám yên tĩnh, làm cho người ta không khỏi dâng lên một cảm giác sợ hãi.

Tuyệt Tiếu đi chừng trăm bước, liền ngừng bước chân, cẩn thận dùng tai lắng nghe, lại kinh ngạc phát hiện trong rừng rậm to lớn này không có bất kỳ thanh âm nào!

"Hang qц·ỷ, hang qⓤ●ỷ, sao nơi này không có một bóng dáng nào?" Ở nơi hoàn toàn yên tĩnh này, thanh âm Tuyệt Tiếu cực kỳ rõ ràng, mà lúc nàng dứt lời, hình như cũng cảm thấy chung quanh có cái gì nhúc nhích, chỉ là nhìn lại cẩn thận, lại không phát hiện gì hết.

Nguy hiểm, Tuyệt Tiếu có thể cảm giác được nơi này tuyệt đối không bình tĩnh như vậy, suy nghĩ một chút, liền tĩnh tọa tại chỗ, bắt đầu vận khí luyện công, mặc dù nơi này chỉ là ranh giới của hang q⛎-ỷ, nhưng âm khí cũng đã nồng đậm rất nhiều so với ngoại giới, nàng không nên liều lĩnh, dù tu luyện Thiên Ma nhanh hơn nữa cũng không thể một lần là xong.

Một canh giờ, hai canh giờ, rốt cuộc Tuyệt Tiếu bắt đầu tu luyện Thiên Ma, loại công pháp chí âm này yêu cầu cực cao đối với người tu luyện, Tuyệt Tiếu không dám có nửa điểm sơ sót, rốt cuộc sau ba canh giờ hoàn thành công pháp Thiên Ma nhập môn, trong cơ thể đã bắt đầu có căn cơ Thiên Ma.

Sửa sang lại áo mình một chút, tìm mấy quả dại 🍳.uá.ⓘ 𝐝.ị chung quanh nhưng có thể ăn, Tuyệt Tiếu lại đi sâu vào trong rừng rậm một chút, mà lúc này, vốn cũng không có bao nhiêu ánh sáng đã trở nên hết sức u ám rồi, khoảng không gian đen kịt, khiến Tuyệt Tiếu hoài nghi, dù là thị lực người bình thường lúc này có thể thấy những thứ gì ở nơi này.

Theo thời gian, trong không khí yên tĩnh cũng càng ngày càng khiến Tuyệt Tiếu cảm thấy lo lắng, đè nén giữ chặt kích động muốn rống to, Tuyệt Tiếu ngồi xếp bằng, tính toán tiếp tục tu tập công pháp, bỏ ra tất cả tiến vào đến nơi này, nàng không muốn lãng phí thời gian suy nghĩ nữa những thứ kia có hay không đều được.

Chỉ là, cuối cùng hang 🍳.υ.ỷ không tĩnh lặng, khi Tuyệt Tiếu thu hồi công pháp, cảnh giác nhìn bốn phía, mấy chục â_〽️ 𝒽ồ_n mơ hồ đã an tĩnh lại hết sức 𝐪-ⓤ-ỷ dị đứng ở chung quanh Tuyệt Tiếu.

Tuyệt Tiếu nhìn rõ ràng, hoặc giả nói là cảm giác rõ ràng, có chút buồn cười ở trong lòng, những thứ muốn nhìn thấy lại mơ hồ, những thứ không muốn nhìn thấy lại rõ ràng làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

"Không nghĩ tới hôm nay ta lại bị một đám Ⓠ●𝐮●ỷ Hồn uy ♓_ⓘế_𝐩, các ngươi muốn làm gì thì làm, ta cũng không tin một đám â_ⓜ 𝖍_ồ_𝓃 không có 𝐭·♓â·n 𝖙·𝐡·ể còn có thể làm gì ta!" ánh mắt Tuyệt Tiếu lạnh lẽo, giọng điệu lạnh hơn ba phần so với ánh mắt, nếu đi tới nơi này, nàng cũng đã chuẩn bị tâm tư, một đám ⓠ⛎●ỷ mà thôi, nếu như nàng không qua cửa này, vậy còn nói gì đến chuyện 𝒷-á-o 𝐭♓-ù, tự sát thôi!

Không thành công thì thành nhân, Tuyệt Tiếu tự nói với mình, mình đã không có đường lui nào!

Giọng nói Tuyệt Tiếu mới vừa tiêu tán, đám â*m 𝐡*ồ*п kia liền xôn xao, cũng không biết là nghe hiểu Tuyệt Tiếu hay không, thế nhưng chậm rãi đến gần Tuyệt Tiếu, có vẻ đặc biệt dữ tợn, thậm chí Tuyệt Tiếu cảm thấy phải những thứ này không phải â·m h·ồ·п, mà là la sát dữ tợn dính đầy 𝖒á·⛎ tươi!

Tuyệt Tiếu ngưng tụ nội lực trong cơ thể mới vừa tu luyện ra ít đến thương cảm ở giữa bàn tay, chuẩn bị 𝐜·𝒽1·ế·ⓝ đ·ấ·⛎, nàng không quen biết â*ɱ ♓*ồ*ռ, cũng không xác định những chiêu thức đối phó người thì đối phó â_Ⓜ️ hồ_𝓃 có hữu dụng hay không.

Âm hồn càng ngày càng gần Tuyệt Tiếu, bề ngoài Tuyệt Tiếu tỉnh táo, trái tim cũng đã nhảy lên khác thường, nói không khẩn trương là giả, nhưng lại không có sợ hãi, sống 𝖈hế-𝐭 một cái mạng, nàng còn sống là vì 🅱️_á_🔴 𝖙♓_ù, sẽ không cố ý tìm cái 𝐜●♓ế●†, nhưng cũng không sợ 🌜●h●ế●𝖙!

Trong nháy mắt, những â●m 𝐡ồ●п kia vốn động tác chậm rãi giống như cười giỡn, chỉ trong nháy mắt thì có biến hóa, tốc độ mắt thường khó gặp vọt tới Tuyệt Tiếu, cũng trong lúc đó ước chừng hai ba mươi â.𝐦 𝖍ồ.п lắc mình đến trước mắt Tuyệt Tiếu!

Tuyệt Tiếu phát chưởng, nội lực vốn yếu cũng không có bao nhiêu tác dụng, nhưng lúc nội lực giống như là không có gì xuyên qua т𝖍.â.п ⓣ𝒽.ể â·ⓜ hồ·п, trong nháy mắt Tuyệt Tiếu tuyệt vọng!

Chỉ là, tuyệt vọng này không kéo dài, bởi vì â·ɱ 𝐡ồ·ⓝ đã xuyên thấu 🌴.𝖍.â.п 🌴ⓗ.ể Tuyệt Tiếu, giống như là không khí bình thường tràn vào trong ⓣ_h_â_п th_ể Tuyệt Tiếu, cảm giác âm lãnh thấu xương trong nháy mắt khiến Tuyệt Tiếu khổ sở hô lên, tiếng vang bén nhọn xuyên thấu cả chỗ sâu trong rừng rậm, â_𝖒 𝐡_ồ_п bắt đầu náo động nhiều hơn......

Trên mặt Tuyệt Tiếu tái nhợt bắt đầu toát ra càng ngày càng nhiều khổ sở, t●♓â●n ⓣ𝖍●ể không thể ức chế 𝖗ⓤ_ⓝ гẩ_𝖞, cứng ngắc lui về phía sau mấy bước, toàn thân yếu đuối ngã trên mặt đất, Tuyệt Tiếu muốn bò dậy, lại hoảng sợ phát hiện 🌴●𝖍●â●𝐧 𝖙♓●ể mình cũng không chịu khống chế, càng ngày càng nhiều â_𝖒 𝖍ồ_ռ hội tụ tới đây, ý đồ tranh đoạt quyền khống chế т●𝒽â●ռ t𝐡●ể nàng!

Chỉ trong nháy mắt, Tuyệt Tiếu muốn buông tha, nghĩ tới 𝒸_ⓗế_🌴 như vậy cũng tốt, cũng không cần hành hạ mình nữa, nhưng ý niệm buông tha như vậy cũng chỉ là trong nháy mắt, cái phút chốc nàng nhắm mắt lại kia, vẻ mặt người nam nhân phản bội kia hết sức rõ ràng xuất hiện trước mắt của nàng, khiến nàng không có cách nào bỏ xuống tất cả!

Cho nên mọi người lựa chọn buông tha rất lâu, là bởi vì tranh đấu quá khổ sở, nhưng có đôi khi chúng ta không thể không lựa chọn tranh đấu, bởi vì chúng ta không bỏ được!

Tuyệt Tiếu mới nỗ lực muốn khống chế t.ⓗâ.𝐧 ⓣ.𝐡.ể của mình, bắt đầu tranh đấu cùng những thứ â·ⓜ ♓·ồ·𝖓 kêu gào muốn xâm chiếm †𝐡·â·ⓝ т·𝖍·ể nàng kia, càng ngày càng khổ sở làm cho khuôn mặt tươi cười tuyệt sắc càng thêm tái nhợt......

Nửa khắc đồng hồ, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, đối với Tuyệt Tiếu mà nói cũng là một khắc dài như một năm, mặc dù những thứ â-𝐦 ♓ồ-ⓝ kia không phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhưng nét mặt dữ tợn lại như đến từ địa ngục kêu rên, Tuyệt Tiếu chỉ có cảm giác ý thức mình càng ngày càng yếu kém, nàng biết, khi ý thức nàng hoàn toàn biến mất, cũng chính là lúc 𝖙𝒽â●𝓃 т●♓●ể của nàng hoàn toàn bị những â·ɱ ⓗồ·ռ này chiếm cứ, chỉ là, nàng không biết mình còn có thể làm những gì......

Mà lúc ý thức Tuyệt Tiếu càng ngày càng mơ hồ, Huyết Linh ngọc mà Tuyệt Tiếu vẫn đeo trên người trong lúc bất chợt tản mát ra một ánh sáng màu trắng chói mắt, sau đó những thứ â-Ⓜ️ ♓-ồ-n kêu gào kia trong nháy mắt liền bị tia sáng này đánh tan trong không khí, thậm chí bóng dáng cũng không để lại!

Tuyệt Tiếu mừng rỡ, trên mặt tái nhợt lộ ra nụ cười yếu đuối, có thể nói tuyệt mỹ.

"Ah?" Một tiếng nghi vấn nhẹ, Tuyệt Tiếu hoài nghi là mình nghe nhầm rồi, dù sao sau khi nàng đi vào không còn nghe được bất kỳ thanh âm nào ngoại trừ nàng.

"Ngươi là người nào, tại sao lại muốn tới nơi này đây? Nơi này rất nguy hiểm......" Một thanh âm cực kỳ dịu dàng vang lên bên tai Tuyệt Tiếu lần nữa, lần này Tuyệt Tiếu cũng không hoài nghi là mình nghe nhầm nữa rồi, dù sao thanh âm kia rất chân thật.

Tuyệt Tiếu nhanh chóng ngẩng đầu, muốn nhìn rõ ràng thanh âm đến từ người phương nào, nhưng trong bóng tối, căn bản là không thấy rõ cái gì, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng nhàn nhạt gần không tồn tại......

Chương (1-30)