← Ch.04 | Ch.06 → |
Trong kịch bản mà ta đã dựng sẵn cho hắn, hai ta là thanh mai trúc mã cùng làng, đều mồ côi cha mẹ.
Hắn có tư chất hơn người, gia nhập một tông môn ở làng bên cạnh, tu luyện rất giỏi, chỉ là nhân phẩm hơi kém, thường xuyên xin ta tiền để mua đan dược, bí tịch, còn mua cả vòng tay cho sư muội.
Ta một lòng một dạ với hắn, ngày ngày thêu lót giày kiếm tiền, nâng đỡ hắn, chỉ mong hắn có ngày xuất nhân đầu địa, cùng ta sống đến đầu bạc răng long.
Không ngờ hắn dám to gan làm chuyện xằng bậy, dám lén nhìn sư muội tắm, bị tông môn đuổi đi, ta không chấp nhặt chuyện cũ, cưu mang hắn, coi như là ân nhân tái tạo của hắn.
Thẩm Hà: "Ta nghi ngờ ngươi đang lừa ta."
Ta: "Đưa ra bằng chứng đi."
Thẩm Hà: "..."
Hắn nào có bằng chứng, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận kịch bản này.
Ta sốt ruột muốn thành thân với hắn, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ công lược, nhưng hắn đặc biệt cảnh giác, nói: "Không được, ta cảm thấy giữa chúng ta không có cảm giác đó."
Ta hỏi hắn cảm giác gì, hắn nói là cảm giác thanh mai trúc mã.
Ta nói: "Cảm giác là cần phải vun đắp, ngươi hãy tham gia nhiều hơn vào các công việc lớn nhỏ của Thái Tông môn chúng ta, tự nhiên sẽ có cảm giác."
Thế là Thẩm Hà mỗi sáng thức dậy cùng sư phụ cuốc đất, buổi trưa ngồi xổm trong bếp gọt vỏ khoai tây, buổi tối thì cặm cụi quét sân.
Quét được mấy ngày, hắn nói: "Có cảm giác rồi."
Ta rất vui mừng: "Vậy thì nhanh chóng làm đám cưới thôi!"
Thẩm Hà nói: "Là cảm giác của nô lệ, rất muốn bỏ trốn."
Ta: "..."
Thẩm Hà là người hành động, nói là làm, đáng tiếc trời không chiều lòng người, hắn chạy được nửa đường thì bị người ta chặn ở cửa.
Một vài nam nữ trẻ tuổi ngự kiếm đến Thái Tông, dẫn đầu là một nữ tử mặc váy hồng.
Nàng ta có đôi mắt xếch, tự nhiên mang theo ba phần châm chọc, hồng ngọc trên bản mệnh kiếm bên hông lấp lánh, đúng là dáng vẻ của một tiên tử giàu sang.
"Tại hạ là Doãn Suất Tuyết của Thính Phong các, xin hỏi Xuân Đào ở đâu?"
Thẩm Hà xách bọc đồ lùi sang một bên, bắt đầu xem kịch.
Tên này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Sư phụ đứng dậy, bước đến trước mặt nàng ta, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói: "Xuân Đào là đồ đệ ruột của ta, xin hỏi cô nương tìm nó có chuyện gì?"
Doãn Suất Tuyết nói: "Dạy bảo không nghiêm là lỗi của sư phụ, chuyện này đúng là nên nói với ngươi, ngươi có biết Tam Cửu trấn là địa bàn của Thính Phong các chúng ta không? Đệ tử nhà ngươi chạy đến đó g. i. ế. c hành thi, còn lấy tiền của người ta, chuyện này làm chẳng ra thể thống gì cả!"
Sư phụ cuối cùng cũng hiểu tiền của ta từ đâu mà có.
Ta đứng bên cạnh xem, trong lòng thắt lại, thầm nghĩ xong rồi.
Người xưa nay luôn có tấm lòng lương thiện, ngày ngày dạy ta diệt yêu trừ ma, hành hiệp trượng nghĩa, bây giờ biết ta lấy tiền làm việc, e là sẽ tức giận.
Không ngờ ông ấy không hề tức giận.
Trên mặt ông ấy không có biểu cảm gì, vẫn là giọng điệu không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đó, nói: "Nếu Tam Cửu trấn là địa bàn của quý phái, vậy tại sao khi yêu quái hoành hành ở đó, người dân địa phương lại không cầu cứu quý phái?"
Doãn Suất Tuyết: "..."
Sư phụ vẫn còn quá uyển chuyển, rõ ràng là Thính Phong các đã làm ngơ trước lời cầu cứu, ta lấy tiền làm việc thì có vấn đề gì?
Ông ấy đứng đó, thân hình gầy gò, khẽ mím môi, nhưng lại toát lên vẻ kiên cường không gì lay chuyển được.
Ta lệ rơi đầy mặt.
Mẹ ơi!
Mẹ của con, người luôn che chở cho con!
Vẻ mặt hóng chuyện của Thẩm Hà biến mất.
Hắn nhìn sư phụ, vẻ mặt rất phức tạp, nhất thời ta không hiểu được.
Ngay sau đó, Doãn Suất Tuyết rút kiếm chỉ vào sư phụ, tức giận nói: "Quả nhiên là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, đồ đệ không ra gì, sư phụ cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì!"
Thân thể gầy yếu của sư phụ bị kiếm phong quét qua, quần áo rách một đường.
Ta rút kiếm xông lên, c. h. é. m đứt bản mệnh kiếm của Doãn Suất Tuyết, khiến nàng ta lùi lại mấy bước, loạng choạng ngã xuống đất.
Mọi người: "..."
"Ngươi dám động vào sư phụ ta nữa thử xem." Ta trừng mắt nhìn nàng ta.
Còn chưa nói hết câu tàn nhẫn, sư phụ đã phun ra một ngụm máu, người của Thính Phong các sợ bị ăn vạ, vội vàng bỏ đi.
Ta kinh hãi, sư phụ lại xua tay, ra hiệu ta đừng kích động.
"Trước khi gặp con, thân thể ta đã suy kiệt rồi, vết thương cũ quá nặng, có thể gắng gượng đến hôm nay đã là không dễ dàng..."
Giọng ông ấy nhàn nhạt, như đang dặn dò chuyện hậu sự, "Nếu ta không còn nữa, con hãy tự chăm sóc bản thân, chăm sóc các sư đệ sư muội, đừng để Thái Tông môn sụp đổ, được không? Ta biết con là đứa trẻ ngoan, coi như sư phụ cầu xin con."
Ta đỡ sư phụ ngồi xuống bậc thang, hơi thở ông ấy nặng nề, lông mi khẽ run, đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta.
"Thoáng chốc, Tiểu Đào đã lớn thế này rồi."
"Mẹ... Không, sư phụ, người nghe con nói, đừng nói những lời xui xẻo, người sẽ không chết, người yên tâm, con nhất định sẽ thành công, đến lúc đó con một mình đắc đạo, cả Thái Tông môn chúng ta sẽ gà chó lên trời!"
Sư phụ mỉm cười: "Được."
← Ch. 04 | Ch. 06 → |