Dưỡng thương
← Ch.069 | Ch.071 → |
Editor: Trâu lười
Tia sét cắt ngang bầu trời đêm, lóe sáng cả bầu trời.
Cái tay kia hơi động một chút, nắm lấy đầu ngón tay bị thương của Trình Dao Dao, hai dòng máu tươi giao hòa. Sức lực kia yếu ớt mà kiên định, Trình Dao Dao nhịn thật lâu, nước mắt bỗng chốc rơi xuống: "Tạ Chiêu!"
Răng rắc, thanh âm sấm sét vang lên sau vài giây, nước mưa rơi một lần nữa như trút nước.
Lâm Gia Kỳ từ phía sau kéo cô ra, kêu lên: "Nhanh cứu người!"
Trình Dao Dao bảo vệ ở một bên không chịu đi, nước mưa rơi trên mặt đau nhức, ngón tay cũng chảy máu không ngừng, nhưng cô không có cảm giác, đôi mắt xuyên qua đám người đang đào bới nhìn chăm chú phía dưới thân cây.
Bầu trời giống như bị chọc thủng, nước mưa không rơi không ngừng xuống dưới, ngọn núi có thể sụt lở lần nữa. Đám người giành giật từng giây đào bới, không ngừng đào bùn đất tạp vật, rất nhanh đào ra được một khe hở để một người bò ra ngoài.
Lâm Gia Kỳ nửa quỳ xuống, duỗi tay vào trong động rỗng: "Nhanh, đưa tay cho tôi!"
Tay hắn nắm chặt một bàn tay, dùng sức kéo ra ngoài, người ra ngoài lại là một bé trai tầm 5, 6 tuổi: "Là một đứa bé! Đứa bé này vẫn còn sống!"
Đám người bế đứa bé này xuống núi, tinh thần đứa bé vẫn còn tốt, trên người trên mặt bẩn thỉu, vừa ra tới liền khóc.
Đại đội trưởng thôn Đập Thượng ôm chặt con trai, quỳ trên mặt đất: "Phi Phi!"
Phi Phi ôm cổ ông khóc: "Bố!"
Đại đội trưởng thôn Đập Thượng ôm con trai khóc không thành tiếng. Ông có lỗi với con trai, vì mạng người trong thôn, suýt nữa vứt bỏ nó.
Phi Phi duỗi tay nhỏ: "Anh ... Anh..."
Trình Dao Dao bổ nhào qua: "Tạ Chiêu đâu?!"
Bàn tay lớn đầy máu của Tạ Chiêu thò đến cửa động, Lâm Gia Kỳ nắm chặt tay hắn, mấy người đàn ông tiến lên dốc sức kéo hắn ra. Thân cây kia đổ xuống núi đá, tạo ra một cái không gian chật hẹp miễn cưỡng chứa được hai người, trên người Tạ Chiêu bị tảng đá nhánh cây đập vào máu me đầm đìa.
Cuối cùng kéo được Tạ Chiêu ra khỏi cửa động, tất cả mọi người thở một hơi dài, mồm ăm miệng mười hỏi Tạ Chiêu: "Tạ Tam, thế nào rồi?"
Lâm Đại Quan đỡ Tạ Chiêu, hắn bị đè ép ở trong động rất lâu, hơi nhập nhèm ngẩng đầu lên, nước mưa lạnh buốt rơi xuống mặt làm hắn thanh tỉnh hơn.
"Tạ Chiêu, Tạ Chiêu anh sao rồi?!" Trình Dao Dao chen lên, vừa nhìn thấy Tạ Chiêu, nước mắt chen nhau rơi xuống.
Trên người trên mặt Tạ Chiêu đều là máu tươi và bùn đất, không thấy rõ mặt, chỉ thấy một đôi mắt sắc bén sâu xa: "Em Dao Dao? Sao em lại tới đây?"
Trình Dao Dao oa một tiếng bật khóc, cô nhẫn nhịn đến bây giờ thực sự không dễ, lần này không quan tâm gì hết, mở miệng khóc lớn.
Mưa to gió lớn, nước mắt Trình Dao Dao càng mãnh liệt. Tạ Chiêu thấy rõ bộ dáng chật vật của cô, trong đôi mắt lập tức mềm nhũn, đưa tay ôm cô vào trong ngực.
Lâm Gia Tuấn trợn mắt, thấy Trình Dao Dao không phản kháng, còn ôm chặt Tạ Chiêu. Lâm Gia Tuấn há to miệng, trên mặt trống rỗng.
Lâm Gia Kỳ trầm mặt, nói với Tạ Chiêu: "Chỗ này nguy hiểm, lập tức về thôi! Có thể đi không?"
Tạ Chiêu ôm Trình Dao Dao vào trong ngực, gật nhẹ đầu: "Có thể!"
Một tay Tạ Chiêu ôm Trình Dao Dao, hắn bị đè ở dưới thân cây rất lâu, hai chân ngược lại không bị thương. Đám người thay nhau đỡ hắn, cấp tốc bò xuống sườn núi, chạy tới khu vực an toàn.
Mọi người vừa chạy đến khu vực an toàn, liền nghe thấy một tiếng ầm vang phía sau, đỉnh núi một lần nữa sụt lở rơi xuống một đống đất đá, vùi lấp chỗ đám người đứng lúc nãy.
Trình Dao Dao ngơ ngác nhìn, trong lòng hoảng sợ, nếu chậm một chút nữa, Tạ Chiêu và đứa nhỏ thật sự không có khả năng sống sót.
Mắt Trình Dao Dao tối sầm lại, mất đi tri giác.
Không biết qua bao lâu, đầu ngón tay nhói nhói làm Trình Dao Dao giật mình tỉnh lại. Tay liền tim, Trình Dao Dao theo bản năng muốn rút tay về, lại bị đè giữ cổ tay, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Ngoan nào, không được động."
Trình Dao Dao chậm rãi mở to mắt, bị ánh nắng chiếu vào nổi lên nước mắt: "Đau..."
Tạ Chiêu ngồi bên giường Trình Dao Dao, tay trái bó thạch cao. Trên gương mặt có mấy vết thương lẫn lộn, một vết rách từ khóe mắt đến mặt, nhìn có chút dọa người, ánh mắt lại dịu dàng: "Đang thay thuốc cho ngón tay của em, ngoan, không được động."
"Tạ Chiêu, Tạ Chiêu! Anh không sao chứ?! Ô..." Mũi Trình Dao Dao chua xót, hóa ra không phải đang nằm mơ.
Trình Dao Dao sờ cánh tay bó thạch cao của Tạ Chiêu: "Tay của anh?"
Tạ Chiêu lắc đầu, Tạ Phi ở bên cạnh cướp lời nói: "Cánh tay anh trai vì cứu người, bị thân cây đè gãy!"
Tạ Chiêu trầm giọng nói: "Tiểu Phi."
"Em không nói sai!" Tạ Phi trải qua chuyện này, lại dám chống đối anh trai: "Anh bị thương nặng như vậy, chị Dao Dao cũng sốt cao, đều là vì cứu bọn họ..."
Từ nhỏ Tạ Phi đã biết người trong thôn xem thường nhà họ, bắt nạt nhà họ. Khi còn bé anh trai vì kiếm một chút lương thực, thường xuyên bị đánh sưng mặt mũi. Bây giờ vì cứu bọn họ, anh trai còn suýt nữa mất mạng, Tạ Phi thực sự nghĩ không ra.
Trình Dao Dao trừng mắt nhìn, ngắt lời: "Em sốt sao? Khó trách cả người em đau nhức như vậy..."
Tạ Phi nói: "Chị đã ngủ một ngày một đêm."
Tạ Chiêu ấm giọng hỏi: "Có đói bụng không? Còn khó chịu không?"
Trên người Trình Dao Dao không có chỗ nào không khó chịu, nhưng trong lòng càng ủy khuất. Cô lại khóc, nâng cái tay tự do lên muốn Tạ Chiêu ôm.
Tạ Chiêu đành phải cúi đầu xuống, để Trình Dao Dao quấn tay ôm cổ hắn, thuận tiện ôm Trình Dao Dao ngồi xuống: "Ngoan, không sao."
Tạ Phi đỏ mặt, ho khan hai tiếng nhắc nhở: "Khụ khụ, chị Dao Dao, còn chưa bôi xong thuốc đâu."
Trình Dao Dao nhân cơ hội làm nũng: "Thuốc rất đau, không bôi!"
"Không được." Tạ Chiêu không cho thương lượng loại chuyện này, giữ đầu ngón tay Trình Dao Dao, để Tạ Phi bôi thuốc lên.
Mười ngón tay của Trình Dao Dao thon dài, móng tay trong suốt, lúc này đầu ngón tay lộ ra máu thịt, móng tay cũng bị gãy mấy cái, vết thương trên mười ngón tay càng không cần nói, nổi bật trên làn da trắng như tuyết, nhìn thấy mà giật mình.
Về sau tay của cô sẽ khó coi như vậy sao? Trình Dao Dao không thể tin nhìn bàn tay của mình, bôi thuốc lên, vết thương nhói nhói khó chịu, chờ vết thương được bôi thuốc xong hết, Trình Dao Dao đã khóc cạn nước mắt.
Tạ Phi bê băng gạc và thuốc chạy đi, cẩn thận đóng cửa lại, lưu lại không gian cho hai người ở với nhau.
Gương mặt Trình Dao Dao khóc ướt sũng, tóc dính một bên, đôi mắt hoa đào đỏ bừng, nhìn vừa đáng thương vừa buồn cười. Tay phải Tạ Chiêu vụng về lau nước mắt trên mặt Trình Dao Dao, lau đến nỗi gương mặt non nớt của Trình Dao Dao càng đỏ.
"Đau quá..." Trình Dao Dao bị đau nhăn mặt lại.
Tạ Chiêu vội vàng buông tay ra, Trình Dao Dao lại bắt lấy tay hắn, ngón tay quấn băng gạc nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay hắn.
Lòng bàn tay Tạ Chiêu rộng lớn, ngón tay thon dài, trong lòng bàn tay và ngón tay đầy vết chai do làm việc lâu dài. Lúc này trong lòng bàn tay hắn đầy vết thương, có nhiều chỗ bị bong da, chỉ bôi chút thuốc, nhìn vô cùng dọa người.
Tạ Chiêu rút tay về: "Đừng nhìn, sẽ dọa em."
"Trên người anh còn có bao nhiêu vết thương nữa?" Trình Dao Dao mở miệng còn mang theo giọng nghẹn ngào, ngồi dậy, thuận theo cổ tay hắn nhìn lên.
Tạ Chiêu sợ nóng, từ trước đến nay ở nhà chỉ mặc áo ba lỗ hoặc áo choàng ngắn, hôm nay lại mặc một cái áo khoác dài, lúc này trên trán lấm tấm mồ hôi.
Sắc mặt Tạ Chiêu không thay đổi, nói: "Đừng lo, lúc đống đất rơi xuống, anh tránh rất nhanh, không bị thương gì cả."
Trình Dao Dao nhìn chằm chằm cái tay bó thạch cao của hắn: "Cái này gọi là không bị thương gì cả? Cởi áo khoác ra cho em nhìn một chút."
Tạ Chiêu kiên trì nói: "Rất khó coi... Chờ tốt một chút lại nhìn."
Trình Dao Dao nghĩ lời thề trước đó của mình, cuối cùng không náo loạn, nghiêng đầu, giấu mặt vào trong ngực Tạ Chiêu, hai tay cũng ôm cổ hắn, dính người giống như mèo con đi lạc sau đó tìm được đường về.
Cô hiếm khi chủ động như này, tay phải Tạ Chiêu nhẹ nhàng vuốt sợi tóc đen nhánh của cô, khuôn mặt lạnh lùng cũng mềm nhũn, giọng nói lại nghiêm túc: "Em Dao Dao, đồng ý với anh một chuyện."
"Chuyện gì?" Trình Dao Dao ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào mềm mại ngây thơ.
Tạ Chiêu nhìn sâu vào mắt cô, nói: "Về sau dù gặp bất cứ chuyện gì, em cũng không thể vì anh mà làm tổn thương chính mình."
"..." Ánh mắt Trình Dao Dao rung động, có chút không vui nói: "Sao lại nói nghiêm túc như vậy?"
Tạ Chiêu nói: "Tối hôm qua nguy hiểm như vậy, một mình em chạy đến tìm anh. Nhỡ em xảy ra chuyện, em bảo anh..."
Đáy mắt Tạ Chiêu nổi lên một tia máu đỏ, thực sự không nói được nữa, ôm chặt Trình Dao Dao vào trong ngực, nói bên tai cô: "Dao Dao, em đồng ý với anh."
"Em... Em đồng ý với anh là được." Trình Dao Dao nghe giọng nói nặng nề của Tạ Chiêu ở bên tai, giống như dã thú bị thương, lập tức luống cuống. Cô học bộ dáng của Tạ Chiêu, hai tay vỗ nhè nhẹ sau lưng hắn: "Anh đừng khóc nha."
Tạ Chiêu không khóc, nghe nói thế liền hôn Trình Dao Dao một trận, ngược lại làm Trình Dao Dao tức phát khóc.
Tạ gia yên lặng thật lâu bỗng nhiên náo nhiệt lên.
Trình Dao Dao thế mới biết, ngày đó Tạ Chiêu cứu 7, 8 đứa trẻ và phụ nữ.
Tạ Chiêu cứu trẻ con ở thôn Điềm Thủy và thôn Đập Thượng. Phụ huynh của những đứa trẻ này đều sôi nổi mang theo đồ vật và đứa nhỏ tới cửa gửi lời cảm ơn. Cuộc sống của họ cũng nghèo khổ, đem tới trứng gà, gà mái, bột mì, đó là những đồ tốt nhất bọn họ có thể mang ra. Đại đội trưởng thôn Đập Thượng và vợ ông dẫn theo Phi Phi đến, mang theo một túi quả măng cụt tươi mới, nghe nói là loại quả hiếm thấy tới từ Quảng Châu. Bà Tạ quyết không nhận, bọn họ đành để xuống rồi chạy.
Bà lắm mồm trong thôn lôi kéo bọn họ nói: "Tạ gia là thành phần địa chủ, máy người vẫn nên tránh đi."
Phụ huynh đứa nhỏ phi một bãi nước bọt lên mặt bà lắm mồm: "Tạ gia là ân nhân của nhà tôi, ai cần bà nhiều chuyện!"
Cũng có ít lời đồn truyền tới: Đêm hôm đó Tạ Chiêu xảy ra chuyện, Trình Dao Dao khóc lóc chạy đi tìm hắn. Nhưng đều bị Lâm Đại Phú ép xuống: Buổi tối hôm đó tìm Tạ Chiêu rõ ràng là em gái Tạ Chiêu - Tạ Phi. Bây giờ Tạ Chiêu là anh hùng cứu người, không cho phép tung tin đồn nhảm!
Trình Dao Dao không hứng thú với mấy lời đồn này lắm. Ngược lại mẹ Phi Phi nói muốn giới thiệu đối tượng cho Tạ Chiêu, làm Trình Dao Dao tức điên lên, gây chuyện mắng Tạ Chiêu một trận, bà Tạ cũng mắng Tạ Chiêu một trận, trách hắn sao có thể làm Dao Dao tức giận.
Lần này Trình Dao Dao không để ý an toàn của bản thân chạy đi tìm Tạ Chiêu, bà Tạ đã xem cô như con ngươi trong mắt, không tiếp tục nói cô nghịch ngợm và lười biếng nữa, một ngày ba bữa cơm mang vào phòng cho cô, hận không thể tự tay đút cô ăn.
Dưới sự che chở tỉ mỉ của người trong nhà, Trình Dao Dao sốt cao rất nhanh khỏi. Đơn giản là cô kinh sợ quá mức cộng thêm việc dầm mưa, vì cảm nhận được Tạ Chiêu còn dùng hết linh tuyền mới dẫn đến mệt lả. Sau khi hút no dương khí, Trình Dao Dao rất nhanh liền nhảy nhót tưng bừng.
Vết thương của Tạ Chiêu không dễ dàng hồi phục như vậy. Thương gân động cốt một trăm ngày, tay trái của Tạ Chiêu bị gãy, xương sườn bị nứt, da trên người bị trầy xát nhiều vô kể, ở mùa hè vô cùng khó khăn. Gần đây có rất nhiều người tới thăm hắn, hắn không thể mặc quần cộc chạy khắp nơi, vết thương bị che kín càng lâu kết vảy.
Đêm khuya.
Khó khăn chờ cả nhà đều đi ngủ, Tạ Chiêu vụng trộm đứng tắm rửa trong sân, hắn cởi trần, một tay lấy khăn mặt lau người. Vết thương gặp nước lạnh lập tức đau nhói, hắn cau mày tiếp tục lau, còn phải cẩn thận tránh không đụng tới cánh tay bó thạch cao, trong lòng tính toán phải qua bao lâu nữa mới có thể tháo ra. Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.
Tạ Chiêu bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy Trình Dao Dao mặc váy ngủ đi tới, mang theo mùi hương hoa đào.
Tạ Chiêu còn chưa mở miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy tức giận, giành nói: "Anh không sợ vết thương nhiễm trùng à?"
Tạ Chiêu lúng túng, lấy khăn mặt che trước người: "Em Dao Dao, anh đang tắm..."
"Vậy cũng không thể tắm rửa bằng nước lạnh, vết thương sẽ nhiễm trùng." Trình Dao Dao nhìn hắn chằm chằm: "Em phải đi nói cho bà nội biết!"
Tạ Chiêu nhịn xuống xúc động muốn bóp khuôn mặt nhỏ của cô: "Không được cáo trạng."
Hai tay Trình Dao Dao khoanh trước ngực, hất cằm lên: "Vậy không phép anh tắm nước lạnh."
Tạ Chiêu bất đắc dĩ nhìn cô: "Trời quá nóng, khó chịu."
"..." Trình Dao Dao không có sức chống nhất đối với ánh mắt giống như con cún lớn này. Cô vây quanh Tạ Chiêu nhìn một chút, trên da thịt màu lúa mì đầy vết thương chưa khỏi hẳn, mùa hè có nguy cơ nhiễm trùng cao, lại tiến lại gần người Tạ Chiêu hít hít, eo mềm nhũn: "Ngô..."
Trình Dao Dao vội vàng che mũi, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tạ Chiêu, làm như thật gật gật đầu: "Có mùi mồ hôi."
Tạ Chiêu ngượng ngùng lui lại hai bước, Trình Dao Dao thích sạch sẽ, bình thường hôn cô nhiều hơn hai cái đều bị cô ghét bỏ.
Trình Dao Dao sờ cằm: "Cùng lắm thì, em để anh dùng bồn tắm của em đi."
Bồn tắm mới làm xong còn có mùi gỗ, vô cùng rộng rãi, mỗi một tấm ván gỗ đều được mài cẩn thận bóng loáng. Ghế đẩu đặt trong bồn tắm, ngồi ngâm mình trong bồn tắm khỏi nói dễ chịu bao nhiêu. Trình Dao Dao mới dùng mấy lần, mỗi ngày đều muốn ngâm mình ở bên trong rất lâu.
Tạ Chiêu vừa mừng vừa lo, Trình Dao Dao thế mà nguyện ý cho mình dùng bồn tắm bảo bối của cô?
← Ch. 069 | Ch. 071 → |