Nuôi lợn con
← Ch.137 | Ch.139 → |
"Quần áo phổ thông?" Trình Dao Dao nhìn sang Tạ Phi, lúc này cô mới phản ứng kịp.
Một năm qua, Tạ Phi cao hơn nhiều, tóc cũng dài đen nhánh, cô trở thành một cô gái xinh đẹp rồi. Hôm nay Tạ Phi mặc một váy và áo khoác, trêи chân là môi đôi giày da khóa kéo, nhìn cô nội bật hơn người khác nhiều. Nếu không có Trình Dao Dao ở đây, người hấp dẫn ánh mắt mọi người chính là cô.
Trình Dao Dao hiểu sự lo lắng của Tạ Chiêu. Quần áo bây giờ của Tạ Phi đều do hai người mua ở Thượng Hải cho cô hoặc là quần áo cũ của Trình Dao Dao, bộ nào cũng nổi bật, không hợp mặc đi làm ở xưởng.
Trình Dao Dao nhìn sang quầy quần áo may sẵn: "Vậy mua hai bộ may sẵn?"
Tạ Phi tính toán: "Mua hai khối vải về em tự may, giá cả cũng rẻ hơn quần áo may sẵn mấy đồng đó."
Hai người lại chọn thêm mấy khối vải, họ cũng chọn vải cho Tạ Chiêu luôn. Sắp đến đầu xuân rồi, lúc Tạ Chiêu làm việc, quần áo sẽ bị mài mòn rất nhanh, Trình Dao Dao không muốn Tạ Chiêu mặc quần áo rách nữa.
Mua đồ xong, Tạ chiêu mang chậu rửa mặt, bình nước gửi nhờ ở chỗ người gác cổng nhà máy phân hóa học, tránh phải xách về rồi lại xách đi.
Ba người đến bưu cục, lúc này Trình Dao Dao không nhận được bức thư hay túi hàng nào nữa. Tạ Phi lo lắng nhìn Trình Dao Dao: "Chị Dao Dao, nhất định là bố chị quá bận nên không viết thư cho chị được..."
Trình Dao Dao cắt ngang lời cô: "Chị không quan tâm đâu."
Tạ Chiêu nhìn sắc mặt Trình Dao Dao: "Muốn gọi điện thoại đến Thượng Hải không?"
"Không muốn!" Trình Dao Dao xua tay, cô nói: "Hai người có đi không? Không đi thì em đi!"
Hai người vội vàng đuổi theo.
Ánh nắng mùa đông giống như một viên hổ phách bao phủ tòa nhà cũ. Đây là thời gian nhàn hạ hiếm có trong năm, trong ngõ nhỏ vang lên thanh âm cười đùa của mấy đứa trẻ. Trình Dao Dao ngồi xổm bên cạnh vườn rau nhìn Tạ Chiêu trồng dâu tây.
Tạ Chiêu lấy được hai mầm dâu tây ở trong huyện, hắn nói đây là hạt giống vận chuyển từ nước ngoài về, đầu xuân sẽ ra quả. Bây giờ không có nhiều loại rau quả, hôm qua mới đào khoai lang ăn, trêи đất vẫn còn mấy cái hố to. Tạ Chiêu đổ một ít tro vào trong hố, sau đó trồng hai mầm dâu tây xuống.
Trình Dao Dao chỉ huy: "Để rễ sâu vừa vừa thôi, còn phải tưới nước nữa."
Tạ Chiêu làm theo, hắn dùng xẻng đập xung quanh mầm dâu, lá dâu rũ xuống, nó đứng bên cạnh hàng rau xanh tươi tốt càng nổi bật sự héo rũ, ỉu xìu.
Bà Tạ cũng đi ra xem: "Trời lạnh thế này có thể trồng được sao?"
Trình Dao Dao nói: "Dâu tây là giống cây mùa đông... A?" Dâu tây ở đời sau phần lớn là giống mùa đông hoặc là giống 4 mùa, chủng loại dâu tây ở niên đại này rất thưa thớt, Trình Dao Dao cũng không dám xác định hai mầm dâu tây đáng thương này có thể sống qua mùa đông không.
Bà Tạ nói: "Mầm dâu này yếu quá, đêm nay sương rơi xuống sẽ chết rét!"
"Lâu rồi cháu chưa ăn dâu tây." Trình Dao Dao cố tình gây rối: "Cháu muốn ăn!"
Tạ Chiêu nói: "Cháu đậy rơm lên, chắc sống được."
Mấy ngày hôm nay, ban đêm rất lạnh, rau xanh trong vườn đều dùng rơm đậy lên, ngay cả thân cây hương thung cũng được quấn một vòng rơm. Nhưng mấy loại rau kia khỏe mạnh, mầm dâu tây rất yếu ớt, chạm nhẹ vào liền gãy, nó có thể chịu được trọng lượng của rơm rạ không?
Trình Dao Dao nói: "Dựng nhà cho nó đi."
Bà Tạ nói: "Nhà gì?"
"Nhà trồng rau bằng túi ni lông." Trình Dao Dao nói một cái tên quen thuộc ra, cô nói: "Dùng túi ni lông dựng nhà, cây sẽ không bị lạnh. Mùa đông người ta đều làm như thế."
"Cháu nghe ở đâu vậy?" Bà Tạ không tin: "Nhà trồng rau bằng túi ni lông là cái gì?"
Khi còn bé Trình Dao Dao đã thấy ở nhà ông ngoại, cô khoa tay nói: "... Nhà ni lông có thể trồng rau củ vào mùa đông, mùa xuân cũng có thể trồng rau củ mùa đông."
Bà Tạ cười: "Bà biết rồi, cây trồng trong nhà kính! Lúc trước một số người có thể trồng được rau xanh vào mùa đông, giá cả đắt hơn cả thịt. Nhưng bọn họ có phương pháp riêng, mùa xuân cũng có thể trồng được rau mùa đông."
Trí tuệ của người xưa không thể khinh thường được. Mùa đông, bọn họ trồng rau củ quả trong nhà kính cung cấp cho nhà giàu. Nhưng phương pháp trồng trọt là bí mật không truyền ra ngoài, sản lượng cũng rất ít.
Trình Dao Dao nghe xong, cô biết chuyện này nha! Trình Dao Dao lập tức khoe khoang: "Không khó! Cháu từng thấy lúc ở trong thành phố, họ dùng túi ni lông mỏng dựng lều cho vườn rau, bên trong có thể điều chỉnh nhiệt độ, sản lượng rất nhiều."
Bà Tạ cười nói: "Tùy các cháu đấy. Chiêu ca nhi dựng một cái giá đỡ bảo vệ mầm, sau đó bảo Cường Cường trông."
Mọi người quay đầu nhìn, mèo mập màu cam đang nằm dưới đất ngủ lập tức quay đầu sang chỗ khác, bộ dáng "Em không thấy mọi người".
Tạ Chiêu lập tức lấy tre và túi ni lông ra làm. Đời trước Trình Dao Dao thường đi hái dâu tây, cô biết mấy giống loại quý hiếm đều được trồng trong nhà kính làm bằng thủy tinh hoặc nhà kính làm bằng ni lông, cô dựa vào trí nhớ miêu tả cho Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu nghe qua liền hiểu, hắn làm sơ qua hình dáng cái lều, sau đó lồng vào mầm dâu tây. Nhưng mầm dâu tây phải phơi nắng, ban ngày không bọc ni lông, hắn chỉ dùng khung tre che vào tránh Cường Cường và đàn gà làm hỏng. Ban đêm thì bọc ni lông vào để giữ ấm, tránh sương lạnh.
Sau khi làm xong, Tạ Chiêu lại quay sang trồng cà chua và rau chân vịt, hắn cũng làm một cái lều ni lông bọc lại. Bà Tạ nhìn thấy thì cười nói: "Cháu cũng nghịch ngợm theo Dao Dao luôn."
Tạ Chiêu không nói gì, hắn nghiêm túc nghiên cứu cái lều này.
Trình Dao Dao yêu thích được hai này, đến ngày thứ 3 không thấy mầm dâu tây có thể ra quả ngay lập tức thì ném ra sau đầu, ngược lại Tạ Chiêu lại say mê cái lều. Tạ Chiêu nghiên cứu cái gì cũng cực kỳ chăm chú, ngày nào hắn cũng ra vườn xem rau xanh có nảy mầm hay không, đáng tiếc không có chút động tĩnh nào, chỉ có cà chua nảy mầm nhưng được hai ngày thì chết rét.
Tạ Chiêu làm lại một lần nữa, hắn trồng hạt giống mới.
Trình Dao Dao thấy hắn mất ăn mất ngủ, cô vắt hết óc nhớ lại những kiến thức liên quan đến nhà kính trồng rau. Trình Dao Dao dùng biện pháp trồng hoa của ông ngoại, cho hạt giống vào trong vỏ trứng gà, sau khi nảy mầm thì trồng xuống đất, lần này nhóm rau xanh chịu đựng được rồi.
Ở đời sau, nhà kính trồng được rất nhiều loại rau bốn mùa, nhưng mọi người lại không thích rau quả trong nhà kính nữa, họ muốn chạy theo các loại rau quả trồng bằng phương pháp tự nhiên. Ở niên đại này, lều ni lông là một phương pháp gieo trồng cực kỳ sáng tạo.
Hơn nửa năm nay Tạ Chiêu đi qua rất nhiều nơi, thành phố lớn nhất là phương Bắc, trong ngày mùa đông gần như không có rau quả để ăn, họ dựa vào khoai tây và rau cải trắng sống qua ngày. Khí hậu ở thôn Điềm Thủy ấm áp, ngày mùa đông cũng có mấy loại rau quả ăn được. Nếu có thể làm lều ni lông trồng rau trong mùa đông, lợi ích và ý nghĩa không thể đếm được.
Thật ra Trình Dao Dao không nghĩ xa như vậy. Cô thấy cuối cùng Tạ Chiêu cũng giãn lông mày, cô lập tức cao hứng.
Hôm nay, Tạ Chiêu mang một túi bông to từ trong huyện về. Bà Tạ mở ra xem, bà vui mừng nói: "Là bông mới, cháu sờ thử đi, rất mềm!"
Bông bây giờ là cây công nghiệp, trêи đất nhà ai trồng bông thì bị coi là cái đuôi của chủ nghĩa tư bản. Trong thôn có một số người lén trồng, nhưng còn lâu mới đủ làm chăn bông. Người trong thôn đều dùng chăn bông mấy chục năm, cuối năm tháo ra thay một ít bông mới, sau đó làm tơi bông để dùng tiếp.
Một túi bông tầm 10 cân, bây giờ không phải thời điểm thu hoạch bông, không biết Tạ Chiêu lấy ở đâu ra.
Ga giường và vỏ chăn đã may xong, chỉ còn chờ bông mới thôi. Bà Tạ trải một mảnh vải lên mặt bàn, Trình Dao Dao và Tạ Phi kéo căng bốn góc, sau đó để bông lên trêи, chuẩn bị lót bông.
Bà Tạ là người có tay nghề lót bông. Từng lớp bông được ép chặt dính sát vào nhau, một cái chăn bông nhỏ vừa nhẹ vừa mềm dần dần hình thành. Trong phòng sợi bông bay tán loạn rơi hết vào tóc và người. Cường Cường kêu meo meo, nó nhảy lên vồ mấy sợi bông, sau đó còn muốn nhảy lên chăn bông.
Trình Dao Dao đang bận không cản nó được, cô kêu lên: "Tạ Chiêu, anh bắt Cường Cường lại đi!"
Bà Tạ nói: "Đừng, nó lại cào Chiêu ca nhi đấy."
Tạ Phi đành phải lấy một ít bông cũ may một cái đệm cho Cường Cường, đệm nhỏ vừa xinh vừa ấm. Cường Cường rất thích, nó không náo loạn nữa mà ngậm cái đệm nhỏ vung vẩy điên cuồng.
Tạ Phi tủi thân nói: "Cái đệm không dùng như vậy..."
Bà Tạ cười nói: "Đừng quan tâm mấy thứ này, cháu làm quần áo cho mình trước đi để đến lúc đi làm mặc."
"Bà yên tâm đi ạ, cháu sẽ làm xong hai bộ quần áo nhanh thôi." Tạ Phi tự tin nói.
Tạ Phi đi theo bà Tạ học may vá, từ nhỏ cô đã không thể ra cửa nên thường thêu thùa may vá giết thời gian, cô cũng là người chăm chỉ, chăn bông còn chưa làm xong, một cái áo khoác mới đã xuất hiện trong tay Tạ Phi.
Trình Dao Dao cảm thán: "Tiểu Phi, em lợi hại quá đi, cái áo này được may tỉ mỉ hơn cả máy móc đó! »
Tạ Phi vuốt cổ thẹn thùng nói: «Không tốt như vậy đâu. Nếu có máy khâu thì tốt, đến trưa em có thể làm xong 3 cái! »
Tạ Chiêu nói: « Anh mua cho em. »
Mắt Tạ Phi sáng lên. Bà Tạ đập Tạ Chiêu: «Máy khâu đắt lắm! Lãng phí tiền làm gì? Chúng ta cũng không mở tiệm may. »
Tạ Chiêu nói: « Tiểu Phi thích. »
Bà Tạ trừng mắt nhìn Tạ Phi, Tạ Phi vội vàng lắc đầu: «Máy khâu đắt quá, em... em không cần. »
Trình Dao Dao nói giúp: "Tiểu Phi cực kỳ có thiên phú với quần áo, mua một cái máy khâu cũng thuận tiện hơn! Hơn nữa tiền cũng không phải là vấn đề... »
Trình Dao Dao còn chưa nói xong thì nhận được ánh mắt của Tạ Chiêu, cô vội vàng ngậm miệng.
Bà Tạ giống như không nhìn thấy ánh mắt của hai người, cô vừa nhét bông vừa tính toán: «Bà nghe thím Ngân Quế nói, máy khâu rẻ nhất bây giờ cũng tầm 300, nhà mình lại không có phiếu máy khâu, việc này phải thêm một số tiền lớn hơn. Hơn nữa Tiểu Phi sắp vào xưởng may rồi, mua máy khâu để trong nhà cũng bụi bẩn. Có tiền nhàn rỗi không bằng mua hai con lợn con về nuôi. »
Trình Dao Dao là người đầu tiên đồng ý: "Được ạ!" Lợn con trắng bóc, Trình Dao Dao vừa nghĩ đến đã thích rồi.
Tạ Chiêu bất đắc dĩ nhìn cô, hắn nói với bà Tạ: « Chăn heo rất vất vả. »
Bà Tạ nói: « Vất vả cái gì! Bây giờ trong nhà ăn no mặc ấm, bà ở trong nhà suốt ngày không có việc làm, nuôi hai con lợn tính là gì chứ? »
Tạ Phi cũng không đồng ý: «Cháu vào huyện, anh trai phải đi làm, bà nội ở nhà một mình chăn gà chăn vịt, bây giờ lại chăn lợn nữa sao chịu nổi. »
Trình Dao Dao nói: "Còn có chị mà!"
Ba người đồng thời nhìn cô. Trình Dao Dao tức giận nói: "Em cũng biết làm việc mà!"
Tạ Chiêu nói: « Nấu đồ ăn cho lợn, dọn phân lợn, thay đổi rơm rạ trong chuồng lợn, ... Em làm được không? »
Tạ Phi bổ sung: « Đến mùa hè, chuồng lợn rất thối, còn có ruồi muỗi. »
Trình Dao Dao lập tức bày tỏ thịt lợn ở trong huyện ăn rất ngon.
Bà Tạ không lay chuyển được Tạ Chiêu, bà nói lan man: «Bây giờ nhà chúng ta có rất nhiều rau xanh, ăn không hết có thể cho lợn ăn. Phân lợn có thể đổi được tầm 100 phân, cuối năm mổ lợn bán cho đại đổi có thể lời một ít tiền. »
Trình Dao Dao nói: « Nhà mình có một con lợn rồi. »
Bà Tạ giật mình: « Lợn ở đâu? »
Trình Dao Dao chỉ sân trước, Cường Cường kéo cái đệm đặt dưới nắng, sau đó nằm lên trêи ngủ say, tròn vo một cục không phải lợn sao.
Dưới sự phản đối của ba người, kế hoạch nuôi lợn của bà Tạ chết non, bà đành phải dời sự chú ý lên đám gà con. Bây giờ một ngày có thể nhặt được 20 quả trứng gà, trứng gà nhiều không ăn hết, bà Tạ muốn ấp gà con. Dù sao trong nhà có gà trống và gà mái rồi, ấp trứng không phải là chuyện khó khăn gì.
Trong thôn lại yên lặng nhấc lên một đợt sóng nuôi lợn mới. Lợn con năm nay rất rẻ, một con chỉ tốn 2 mao tiền, có rất nhiều người ôm lợn con về nuôi. Nuôi heo và nuôi gà là hai con đường kiếm tiền quan trọng của người nông dân.
Hôm nay Trình Dao Dao và Tạ Chiêu ra sau núi đào rau dương xỉ, vừa đi đến chân núi đã thấy bà Lâm vừa xách một bó cỏ cho lợn vừa dẫn một đứa bé trai đi đến, sau lưng còn có một đứa bé gái lảo đào đi theo, trêи lưng bé gái cõng một giỏ cỏ cho lợn.
Bà Lâm thấy Trình Dao Dao thì trợn trừng mắt, nhưng bà sợ Tạ Chiêu nên không dám nói gì, bà oán trách bé gái: «Còn không đi nhanh lên, lợn con trong nhà mà đói bụng xem tao lột da mày không! »
Bé gái run rẩy, rõ ràng không đi nổi nữa nhưng vẫn phải kéo lê cái giỏ nặng trịch.
Trình Dao Dao không nhìn nổi: «Đứa lớn như thế thì không xách, bà lại để một đứa bé xách đồ nặng như vậy sao? »
« Đây là cháu trai tao, mày quản được sao! » Bà Lâm chống nạnh.
Tạ Chiêu lạnh lùng nhìn bà, bà Lâm nuốt nước miếng, khí thế lập tức giảm xuống. Tạ Chiêu nói: «Sắc mặt cô bé không tốt. »
Trình Dao Dao cẩn thận nhìn, cô bé kia chảy đầy mồ hôi lạnh, đôi môi trắng bệch, vừa nhìn liền thấy không bình thường. Bà Lâm bĩu môi không lo lắng, ngón tay khô gầy véo bé gái: «Đồ lười biếng, lại muốn giả chết! »
Bé gái hét lên, bỗng nhiên bé che ngực dựa vào giỏ trượt xuống.
← Ch. 137 | Ch. 139 → |