Vay nóng Homecredit

Truyện:Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70 - Chương 127

Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
Trọn bộ 209 chương
Chương 127
Nguồn gốc của ngọc bội
0.00
(0 votes)


Chương (1-209)

Siêu sale Lazada


Trình Dao Dao nói: "Tôi chỉ muốn anh chăm sóc anh ấy một chút, đừng để anh ấy chịu khổ."

"..." Trong lòng phó đội trưởng tính toán. Chỗ phiếu lương thực này phải đến 50kg, đầu năm nay làm gì có ai có thể từ chối lương thực chứ? Hắn cắn răng ôm chồng phiếu lương thực vào ngực: "Được!"

Dù sao hắn đã nhận lá vàng của Tạ Chiêu, bây giờ còn sợ chỗ phiếu lương này sao? Còng tay của Tạ Chiêu cũng được hắn động chạm vào, cùng lắm là lúc không có người để ý, hắn sẽ cho cậu ta uống ít nước, nới lỏng còng tay, không có gì khó làm lắm.

Trình Dao Dao dặn đi dặn lại, phó đội trưởng đưa cô ra cổng sau đó quay lại văn phòng, nhóm đại đội trưởng đã về.

Đại đội trưởng hỏi: "Thằng nhóc kia an phận không?"

Phó đội trưởng vội nói: "An phận! Tôi còng tay cậu ta lại theo lời ngài nói nhưng xương cốt cậu ta cứng rắn, không chịu nói câu nào."

Đại đội trưởng uống một hớp trà, phó đội trưởng đốt thuốc lá cho ông, hắn hỏi dò: "Thằng nhóc kia ở nông thôn đến, chuyện dầu cua không liên quan đến cậu ta đâu. Thật sự phải tra khảo cậu ta sao?"

"Ai bảo cậu ta chọc vào đám tổ tông kia chứ? Chính miệng cháu trai cục trưởng Lục nói đấy."

Đại đội trưởng thổi nước trà uống thêm một hớp: "Đi thôi, đi chào hỏi thằng nhóc kia."

Phó đội trưởng vội vàng giữ ông lại: "Ngàu bận rộn cả ngày, nghỉ ngơi một lát đi, loại chuyện này cứ để tôi làm là được rồi."

Đại đội trưởng ngậm điếu thuốc cười nói: "Được, hiếm khi cậu chịu khó như thế."

Phó đội trưởng gọi người của mình đi vào trong nhà kho. Trong kho hàng nhanh chóng truyền đến tiếng đấm đá ầm ầm, còn kèm theo cả tiếng kêu.

Hơn nửa này, phó đội trưởng thở hồng hộc chạy ra, đại đội trưởng thoáng nhìn phía sau hắn, hai tay Tạ Chiêu vẫn bị còng ở sau lưng, hắn cúi thấp đầu, cả người dính đầy dấu chân.

Đại đội trưởng hỏi: "Sao rồi?"

Phó đội trưởng nói: "Đừng nói nữa, xương cốt thằng nhóc này quá cứng, đánh một lúc lâu cũng không khai cái gì cả!"

"Không khai? Không khai tôi cũng phải làm cậu ta khai bằng được! Tiếp tục chào hỏi cậu ta đi!"

Phó đội trưởng lau mồ hôi: "Nghỉ một lát đã, chào hỏi thằng nhóc này một lần nữa chắc mất nửa cái mạng."

"Ai bảo cậu ta không may, động vào người không nên động."

Trình Dao Dao đi ra khỏi đội tra xét, cô gọi xe đi thẳng đến nhà sản xuất phim. Đạo diễn Vinh cho cô địa chỉ, đây là lần đầu tiên cô đến đây. Nhà sản xuất phim nhỏ hơn so với tưởng tượng, nhìn giống như một ngôi trường. Đạo diễn Vinh là người có cấp bậc cao, không phải ai muốn gặp thì gặp, may mà mặt Trình Dao Dao chính là giấy thông hành, người gác cổng phá lệ giúp cô thông báo.

"Đi vào đi, đạo diễn Vinh ở trong văn phòng." Người gác cổng nhìn mặt cô nói: "Cô là diễn viên nữ mới đến sao?"

Đạo diễn Vinh vui vẻ tiếp đãi Trình Dao Dao ở trong phòng làm việc, ông tự mình pha trà cho cô: "Cô ở Thượng Hải mà còn chưa qua chỗ tôi bao giờ đâu. Tý nữa tôi cho cô xem mấy cảnh quay, hiệu quả rất tốt!"

Trình Dao Dao không có tâm tư trò chuyện, cô nói luôn vào điểm chính: "Đạo diễn, ông quen người đội tra xét không? Tạ Chiêu bị bắt rồi!"

"Cái gì?" Đạo diễn Vinh nghiêm mặt, ông đưa chén trà cho Trình Dao Dao: "Đừng vội, cô nói từ từ xem nào."

Trình Dao Dao vội vàng nói hết mọi chuyện cho ông nghe: "Dầu cua là do tôi làm, không liên quan đến Tạ Chiêu."

Đạo diễn Vinh suy nghĩ một lúc: "Cô đừng vội, Tạ Chiêu mới đến Thượng Hải được mấy ngày, việc này lại không liên quan đến cậu ta. Tạ Chiêu đắc tội với người nào không?"

Trình Dao Dao nhớ ra: "Có! Là một nhóm con ông cháu cha! » Hôm qua vừa chạm phải đám người Từ Nam Phương, hôm nay Tạ Chiêu bị bắt đi luôn, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!

Đạo diễn Vinh cười nói: « Biết là nguyên nhân gì thì dễ làm rồi. Đúng lúc tối nay tôi ăn cơm với nhóm lãnh đạo cục công an, trong bữa ăn tôi sẽ nói với ông ấy, tôi vẫn có chút mặt mũi này. »

Trình Dao Dao nín khóc mỉm cười: "Cảm ơn đạo diễn!"

Đạo diễn Vinh có ý riêng nói: «Cô định lấy gì cảm ơn tôi? »

Trình Dao Dao giả ngu: "Tôi cho ngài 2 bình dầu cua đặc chế!"

Đạo diễn Vinh bị sặc, ông nhìn cô lắc đầu: « Cô đừng nhắc lại chuyện dầu cua này nữa. Bây giờ Tạ Chiêu nhận tội thay cô, nếu cô bịt bắt, mặt mũi cũng mất hết. »

Trình Dao Dao nhận được lời cam đoan của đạo diễn Vinh thì buông lỏng, cô lại chạy đến nhà chị Dương. Đúng lúc Mạnh Thư ở đây, Trình Dao Dao nói chuyện đội tra xét điều tra bọn họ, Mạnh Thư sợ hãi.

Chị Dương bình tĩnh: «Khách của chúng ta đều là người có mặt mũi, đội tra xét không dám đến chỗ này đâu. »

Nhưng dầu cua trêи thị trưởng không đảm bảo được. Trình Dao Dao và Mạnh Thư bàn bạc, quyết định không bán dầu cua nữa, họ giữ lại dầu cua để chị Dương bán cho khách quen. Đội tra xét không dám động đến những vị khách này. Chỉ tiếc hai ngày cuối năm là thời điểm náo nhiệt nhất, họ bị mất một số tiền lớn, Mạnh Thư đau lòng, nghiến răng nghiến lợi chửi mấy người nhàn hạ không đi bắt người xấu mà bắt những người cực khổ bán chút đồ này.

Bây giờ Trình Dao Dao không quan tâm tới tiền, cô chỉ cần Tạ Chiêu bình an, cô nguyện ý không bán dầu cua nữa.

Trình Dao Dao kéo lê thân thể mệt mỏi về nhà thì gặp một cơn sóng to gió lớn khác.

« Dao Dao, cả ngày hôm nay con chạy đi đâu vậy? » Trình Chinh đợi cô lâu rồi, ông vừa thấy Trình Dao Dao về lập tức trách móc.

Trình Dao Dao nhìn Ngụy Thục Quyên cười trêи nỗi đau của người khác và Trình Nặc Nặc không có biểu hiện gì: "Vào phòng sách nói chuyện."

Trình Chinh không nói gì đi theo Trình Dao Dao vào phòng sách, sau đó khóa cửa lại.

Hai bố con ngồi đối diện nhau cách bàn đọc sách, Trình Dao Dao khoanh tay trước ngực, khóe môi hơi nhếch lên, vẻ mặt lạnh lùng.

Trình Chinh nhìn cô, rõ ràng hai người chỉ cách nhau một cái bàn nhưng ông lại cảm thấy hai người cách nhau rất xa.

« Dao Dao, con... »

Trình Dao Dao cắt ngang lời ông: "Con biết bố muốn nói gì, con sẽ không chia tay với Tạ Chiêu, đời này con chỉ cần một một mình anh ấy thôi."

Trình Chinh lạnh mặt cả buổi chiều, nhưng con gái mình lại thích ăn mềm không ăn cứng, ông nói: «Dao Dao, hôm nay bố thấy Tạ Chiêu, cuối cùng bố cũng hiểu vì sao con lại thích cậu ta. Bất luận là bề ngoài hay cách ăn nói, cậu ta thật sự là một người trẻ tuổi xuất sắc. Nhưng con còn trẻ, con không thể chỉ nhìn bề ngoài một người mà phải nhìn cả nhân cách của người đó nữa. Tạ Chiêu xuất thân là địa chủ, điểm này không quan trọng, nhưng cậu ta lại đầu cơ trục lợi trêи chợ đen! Bây giờ tình thế rất nghiêm trọng, con nghĩ lại xem, nếu hôm nay bố không ở đấy, đội tra xét động vào con thì làm sao bây giờ? Nếu một ngày con kết hôn cùng cậu ta, nhưng cậu ta lại vì chuyện này mà bị bắt vào tù thì con làm thế nào? »

« Con là người bán dầu cua. » Trình Dao Dao nói.

Bố Trình đang chuẩn bị nói tiếp một trận thì lập tức bị chặn lại, ông hỏi: "Con nói gì cơ? »

Trình Dao Dao nói từng chữ: "Con nói, con là người bán dầu cua trêи chợ đen, người bán dầu cua là con, Tạ Chiêu chỉ nhận tội thay con thôi."

« Không, không thể nào! » Sau vài giây sững sờ, Trình Chinh kiên quyết phủ nhận: « Con không thể vì Tạ Chiêu mà nhận hết tội lên người mình được, bố còn không hiểu rõ con sao? Từ nhỏ đến lớn có lúc nào con thiếu tiền? Tại sao phải làm chuyện mạo hiểm như vậy? »

Trình Dao Dao bật cười: "Vậy bố thật sự không hiểu rõ con rồi. Con thiếu tiền đó, vừa xuống nông thôn con không hiểu gì nên tiêu hết sạch tiền, trong nhà cũng không gửi tiền cho con, con cần tiền mua lương thực, mua quà tặng cho cán bộ thôn. Con cần tiền... »

Nghe Trình Dao Dao nói lại nợ cũ, trong lòng Trình Chinh chua xót, ông chật vật nói: «Dao Dao, lúc đầu là bố có lỗi với con, nhưng sau đó bố gửi tiền cho con rồi mà! »

« Bố có thể gửi tiền cho con, nhưng bố có thể giúp con làm việc nhà nông không? » Trình Dao Dao nhìn thẳng vào mắt ông: "Bố có biết cuộc sống nông thôn khổ như nào không? Trêи núi có lợn rừng, trong ruộng có đỉa, trong đất có rắn. Ngày nào con cũng phải đi bộ 4, 5km đến ruộng đậu nành, con còn không cầm nổi cái cuốc. Con ở nông thôn bao lâu, Tạ Chiêu làm giúp con tất cả mọi việc. »

Trình Chinh tháo kính mắt lau nước mắt bên trêи: «Bố biết cuộc sống ở nông thôn rất khổ, Tạ Chiêu giúp con, bố nguyện ý đền bù cho cậu ta. Cậu ta nhận tội thay con, bố sẽ tìm quan hệ cứu cậu ta ra. Chờ cậu ta ra rồi, nếu cậu ta muốn tiền, muốn thi đại học, bố sẽ giúp cậu ta! Nhưng bố không thể trơ mắt nhìn con đem hạnh phúc cả đời mình đền bù cho cậu ta được! »

Trình Dao Dao thở dài, cô nói: « Bố cảm thấy mạng con gái mình có thể dùng tiền để suy xét sao? »

Cả người Trình Chinh chấn động: « Dao Dao, con có ý gì? »

Trình Dao Dao nói: « Con suýt nữa bị lợn rừng giẫm chết, là Tạ Chiêu đã cứu con. Con bị rắn cắn, cũng là Tạ Chiêu cứu con. Con bị hủy mặt, suýt nữa sốt cao chết ở ký túc xá, cũng là Tạ Chiêu cứu con...Tạ Chiêu đã cứu con 3 lần, cái này có thể dùng tiền để suy xét sao? »

« Sao lại thế? » Trình Chinh nghẹn ngào nói: « Dao Dao, sao con lại đụng phải lợn rừng? Hủy mặt và sốt cao là chuyện gì? Mặt của con... »

Ánh mắt Trình Chinh nhìn lên gương mặt Trình Dao Dao, trêи đó không có một vết thương nhỏ nào. Trình Dao Dao sờ mặt mình cười lạnh nói: « Đương nhiên là nhờ con gái nhỏ yêu quý của bố ban tặng rồi. »

« Không thể nào! Nặc Nặc ngoan ngoãn như vậy... » Trình Chinh kiên quyết phủ định sau đó mới ý thức được mình nói sai, ông ngập ngừng nói: «Dao Dao, nhất định là có hiểu lầm gì trong đó. Mặc dù Nặc Nặc và Thẩm Yến... Cuối cùng hai đứa vẫn là chị em ruột, làm sao con bé hại con được? Lúc trước con cũng không nói với bố. »

Lòng Trình Chinh loạn như ma, ông cứ ngồi lẩm bẩm. Trình Nặc Nặc ở trong mặt ông là một cô con gái ngoan ngoãn hiếu thuận, trong lòng ông tin tưởng Trình Nặc Nặc sẽ không làm ra chuyện hại tính mạng của Trình Dao Dao. Nhưng... Chuyện của Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc hiện ra trong đầu, ông nhớ lại lúc trước Trình Nặc Nặc luôn vô tư đi theo Trình Dao Dao và Thẩm Yến ra ngoài, bỗng nhiên Trình Chinh rùng mình.

Trình Dao Dao sớm biết như thế, cô cười lạnh: «Con biết bố không tin mà, con nói cho bố có tác dụng gì? Dù sao con đã nói rõ mọi chuyện cho bố biết rồi, dù bố đồng ý hay không, cả đời con chỉ có một mình Tạ Chiêu mà thôi. »

Trình Dao Dao nói xong câu này, không đợi bố Trình trả lời xoay người ra ngoài. Vừa mở cửa lập tức chạm mặt Ngụy Thục Quyên.

Ngụy Thục Quyên vội vàng đứng thẳng người, bà thấy dáng vẻ Trình Dao Dao và Trình Chinh không đàm phán thành công thì mừng thầm: «Trời ạ, có chuyện gì chúng ta không nghe được nha, còn phải đóng cửa nói. »

« Bà câm miệng cho tôi! » Trình Dao Dao nhẫn nhịn cả ngày lập tức bùng nổ, cô chỉ vào mũi Ngụy Thục Quyên nói: « Bà đừng gây chuyện với tôi! Trước kia tôi không nói chẳng qua là sợ bẩn miệng mình thôi, bà có tin tôi sẽ nói hết chuyện của bà và con gái bà cho mọi người biết không hả?"

"Cô... Tôi có việc gì không thể nói ra ngoài chứ! Chính cô và thằng nhóc nông dân kia làm ra một số chuyện cả thôn đều biết, bây giờ bố cô cũng biết, cô nghĩ cô có thể lừa được ai! Cô còn..." Ngụy Thục Quyên chột dạ nói lắp ba lắp bắp.

Trình Nặc Nặc đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: "Chị, chị và bố cãi nhau sao? Chị tức giận cứ nói em đi, đừng mắng mẹ em."

Trình Dao Dao nheo mắt nhìn cô chằm chằm. Da mặt vàng như nến của Trình Nặc Nặc run rẩy, cô làm như không có chuyện gì nói: "Chị, làm sao vậy?"

Trình Dao Dao không trả lời, cô lấy sợi dây đỏ buộc ngọc bội ảm đạm trêи cổ xuống.

"Chị làm gì vậy?" Trình Nặc Nặc giật mình, cô thấy ngọc bội bị Trình Dao Dao bóp vỡ thành mấy mảnh.

Trình Dao Dao thấy Trình Nặc Nặc kϊƈɦ động thì hơi sợ. Trình Nặc Nặc ngoan ngoãn vừa rồi lập tức bùng nổ giống như bị điên đẩy Trình Dao Dao ra, cô ta cố gắng lấy lại ngọc bội nhưng ngọc bội giống như bụi phấn rơi xuống đất.

Trình Dao Dao không đề phòng bị sức lực của cô ta đẩy mạnh va vào cánh cửa, ngã xuống đất.

"Dao Dao!" Trình Chinh vội vàng chạy tới đỡ Trình Dao Dao, ông thấy Trình Nặc Nặc như bị điên nằm rạp trêи nền nhà ôm chặt mảnh vỡ của ngọc bội.

Ngọc bội ảm đạm đến cực điểm, nhét vào một đống ngọc bình thường bán 1 mao tiền cũng không ai muốn mua. Nhưng Trình Chinh lập tức nhận ra hoa văn trêи ngọc bội: "Đây không phải... không phải là di vật của mẹ Dao Dao sao? Sao lại ở chỗ của con? Còn biến thành dạng này!"

"Ngọc bội này là của tôi... là của tôi! » Trình Nặc Nặc lẩm bẩm, cô trợn tròn mắt nhặt từng mảnh vỡ lên, mảnh vỡ cứa vào tay cũng không quan tâm.

Trình Chinh nhặt mảnh vỡ bên chân lên, ông nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả hoa văn hình bông sen này, giọng nói của ông bình tĩnh trước khi mưa bão ập tới: «Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao ngọc bội của Dao Dao lại ở trêи người con? »

Ngụy Thục Quyên cũng sợ ngây người, bà nghe thấy lời này lập tức che giấu nói: «Sao có thể là đồ của mẹ Dao Dao được, đây là... đây là đồ tôi cho Nặc Nặc! »

Trình Dao Dao vào mở vali lấy một cái hộp nhỏ: «Con thấy cái hộp nhỏ này ở trong vali, lúc con thấy thì nó trỗng rỗng. »

« Đúng rồi. Đây là hộp đựng ngọc bội, là đồ mẹ con lưu lại. » Trình Chinh nhận cái hộp ông yêu quý như trân bảo: «Lúc trước con muốn xuống nông thôn, bố liền bỏ cái hộp này vào trong vali của con, lúc đầu bố định tìm cơ hội nói cho con biết... »

Trình Dao Dao nhíu mày, thể nào cô không biết nguồn gốc của cái hộp này.

Trình Nặc Nặc liều mạng cướp mảnh ngọc bội trong tay Trình Chinh: « Đó là của con! »

Trình Chinh tát một phát lên mặt cô, ông quát to: « Sao con dám trộm cái này hả? »

Cái tát kia làm khóe miệng Trình Nặc Nặc chảy máu, Ngụy Thục Quyên gào khóc chạy lên đấm vào ngực Trình Chinh: « Ông đánh chết hai mẹ con tôi đi! Ông là đồ không có lương tâm, chỉ vì một mảnh đá vụn liên muốn giết hai mẹ con tôi! »

Bình thường Trình Chinh sợ bộ dáng người đàn bà chanh chua này nhất, nhưng tối nay ông lại nổi giận bừng bừng, ông mắng Ngụy Thục Quyên một trận.

Ba người náo loạn cả lên, Trình Dao Dao hơi kinh ngạc, một miếng ngọc bội có thể làm Trình Chinh kϊƈɦ động như vậy, xem ra mẹ của nguyên chủ ở trong lòng ông ấy rất có phân lượng. Nhưng có phân lượng thì thế nào, không phải vẫn để hai mẹ con Ngụy Thục Quyên ức hϊế͙p͙ nguyên chủ sao?

Trình Dao Dao kéo vali đã thu dọn xong đi thẳng ra ngoài. Cô không đến nhà nghỉ mà đến căn phòng nhỏ của Tạ Chiêu. Chăn gối được sắp xếp gọn gàng, xung quanh còn lưu lại mùi hương đặc biệt trêи người Tạ Chiêu.

Trình Dao Dao nằm cuộn lại trong chăn giống như Tạ Chiêu đang ôm mình. Cô nhắm mắt lại, hi vọng sau khi tỉnh dậy Tạ Chiêu sẽ xuất hiện ở trước mặt mình.

Nhưng đến tận ngày thứ ba, Tạ Chiêu vẫn chưa về. Trình Dao Dao đi tìm đạo diễn Vinh lần nữa. Mặt đạo diễn Vinh xấu hổ: « Dao Dao, chuyện này khó làm lắm. »

Trình Dao Dao đoán không sai, việc này do đám người Từ Nam Phương làm, nói chính xác là Vệ Cường mượn tên Từ Nam Phương làm.

Bắt Tạ Chiêu rất đơn giản, hắn là người từ tỉnh khác đến, tùy tiện sắp đặt tội danh mua bán nhỏ trêи chợ đen cho hắn không dễ dàng sao? Nhưng Vệ Cường muốn bắt vụ lớn để Tạ Chiêu không xoay người được. Thực ra còn có một nguyên nhân nữa — Lưu Duyệt là bạn gái của Vệ Cường, hai người đều nôn nóng. Nghe nói lúc trước ở đoàn làm phim, Lưu Duyệt bị Trình Dao Dao bắt nạt không ngóc đầu lên được, đương nhiên hắn muốn trả thù cho bạn gái. Trình Dao Dao hại bạn gái hắn, vậy hắn liền bẫy chết Tạ Chiêu!

Bên cạnh có người nói: «Cũng không có thù oán sâu xa gì, có cần làm đến mức này không? »

Vệ Cường cố chấp: «Mấy người cẩn thận quá rồi, xảy ra chuyện gì tôi ôm hết! »

Mọi người đều biết Vệ Mạnh chỉ là con của một chủ nhiệm nho nhỏ, không phải hắn chỉ dựa vào tên tuổi Từ Nam Phương làm mưa làm gió thôi sao? Nhưng thà đắc tội quân tử cũng không dám đắc tội tiểu nhân, mọi người không để ý nữa.

Thế là Vệ Cường tìm người của đội tra xét, có một câu nói của Lục Thanh Đường làm lệnh bài, đội tra xét không dám chểnh mảng. Ai ngờ có thể điều tra ra được một số chuyện không tầm thường!

Vệ Cường vui vẻ đi tìm Từ Nam Phương. Nhóm con ông cháu cha này không xuống nông thôn cũng không có công việc đàng hoàng, học cũng không xong, suốt ngày nhàn rỗi nhàm chán, không phải chơi bóng thì ngồi trong nhà nói nhảm.

Lục Thanh Đường ở trong một căn nhà nhỏ có ba phòng, một mình hắn ở đây, không có người lớn gò bó, gần đây đám người này thường đến nhà chơi. Phòng khách nhà Lục Thanh Đường rất rộng, trong phòng đặt một bộ ghế sofa bằng da nhập khẩu. Chưa nói đến vấn đề thẩm mỹ, căn nhà này phải trang hoàng thêm. Dĩ nhiên sẽ có người vội vàng chạy đến giúp hắn, sau khi lắp ráp tất cả nguyên vật liệu không tính phí tổn, căn nhà trở nên hoàn hảo.

Trong phòng khách có đủ hơi ấm, mọi người cởi áo khoác, ngồi trêи ghế uống rượu hoặc cà phê nhà Lục Thanh Đường. Lục Thanh Đường mặc áo sơ mi trắng cầm chén trà, mỉm cười nghe đám người nói nhảm.

Vệ Cường đến cắt ngang câu chuyện nhảm nhí của đám người: « Mấy người đoán xem tôi tra được cái gì rồi? »

Từ Nam Phương mờ mịt hỏi: « Tra cái gì? »

« Tạ Chiêu đó, chính là người yêu ở quê của Trình Dao Dao! » Vệ Cường nói chuyện giống như nắm giữ bí mật quan trọng lắm vậy.

Từ Nam Phương quên chuyện kia lâu rồi, chuyện hôm đó là do Vệ Cường ném tiền vào người ta, hắn cũng thấy chướng mắt. Nghe Vệ Cường nói như vậy, hắn hỏi: « Có thể tra được cái gì, không phải là đầu cơ trục lợi sao? »

Vệ Cường không nhận được phản ứng trong dự liệu nên hơi thất vọng, hắn cố gắng nói: «Việc này khác đầu cơ trục lời bình thường. Mấy người có biết không, cậu ta không đầu cơ trục lợi dầu cua mà là... »

Vệ Cường kéo dài âm cuối, cuối cùng đám người cũng ngẩng đầu lên ồn ào suy đoán: « Ha ha, có thể là cái gì chứ? Cậu ta dám đầu cơ trục lợi vàng sao? »

« Anh đoán đúng rồi! » Vệ Cường vỗ đùi: « Không chỉ có vàng, lần này đến Thượng Hải, cậu ta còn dính vào việc mua bán vật liệu thép! Con số rất lớn! »

Vệ Cường vừa nói vừa giơ ngón tay biểu thị số lượng lên.

Đám người kinh ngạc: «Đ* mẹ, có phải thật không vậy? Một tên nông dân mà dám dính vào những vật này sao? »

Vệ Cường đắc ý: «Nhắc tới cũng đúng dịp. Đội tra xét vừa bắt được nhóm người buôn bán vàng ở Tô Châu, bọn họ liếc mắt lập tức nhận ra Tạ Chiêu, vì muốn giảm hình phạt nên khai hết chuyện lúc đầu ra. »

Những người khác nói: « Cậu giỏi thật đấy, thật sự có thể tra ra được. »

Vệ Cường xua tay: «Việc này còn phải nhờ anh Lục của chúng ta. Nếu không dựa vào mặt mũi của anh Lục, đội tra xét có thể nhanh chóng điều tra ra được sao. »

Mọi người đều quay sang nhìn Lục Thanh Đường, Lục Thanh Đường cười nhạt: « Tôi chỉ nói một câu với đội tra xét mà thôi, có thể tra ra được đó là bản lĩnh của đội tra xét. Bên kia có rượu, mọi người tự nhiên đi. »

Nhà Lục Thanh Đường có rất nhiều rượu Tây quý hiếm, còn có điểm tâm, đám người ồn ào đi qua uống rượu.

Chỉ có Từ Nam Phương dựa vào ghế sofa, hiếm khi hắn không tham gia náo nhiệt. Lục Thanh Đường nói: «Nam Phương, làm sao vậy? »

Từ Nam Phương gãi đầu: «Cảm thấy không có tí sức nào. Hơn nữa, nếu Trình Dao Dao biết chuyện này nhất định không để yên cho tôi. Hay tôi bảo Vệ Cường đừng tra xét nữa. »

Lục Thanh Đường cười nhạt, hắn nói nhỏ: «Đừng dính vào chuyện này, về sau cậu ta muốn thu tay cũng không thu tay lại được đâu. Tôi khuyên cậu tránh xa chuyện này ra, nước ở nơi này rất sâu, cậu đừng có mà tìm đường chết. »

Từ Nam Phương mờ mịt ngẩng đầu, Lục Thanh Đường không nói gì nữa. Hắn thổi nước trà, làn khói lượn quanh gương mặt đẹp trai tạo nên sự cao thâm khó dò.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-209)