Xác ve
← Ch.048 | Ch.050 → |
Editor: Trâu lười
Trình Dao Dao chạy ra mở cửa, tốn sức rút cái chốt ra. Sau lưng bỗng nhiên duỗi ra một cái tay, vững vàng giữ cái chốt cửa rút ra để dựa vào sau cửa.
Trình Dao Dao không nghĩ nhiều, kéo cửa ra.
"Chị Dao Dao!" Âm thanh hai đứa nhỏ đồng loạt vang lên, sau đó giống như bị hù dọa, cùng nhau hít một hơi khí lạnh, hoảng sợ nhìn sau lưng Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao không nghĩ nhiều, cười nói: "Minh Minh, Cẩu Đản, sao hôm nay các em đến sơm vậy?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Minh trắng bệch, run rẩy nhìn chằm chằm Tạ Tam mặt lạnh sau lưng Trình Dao Dao, sắp khóc đến nơi: "Em...Em..."
Tạ Tam: "..."
Trình Dao Dao quay đầu nhìn Tạ Tam cười nói: "Đây là Cẩu Đản và Minh Minh, bọn nhỏ giúp em lấy cỏ heo."
"Bọn nó?" Sát khí xung quanh Tạ Tam rút khi, nổi lên tia cổ quái.
"Đúng vậy!" Trình Dao Dao cười với hai đứa Minh Minh: "Cẩu Đản, Minh Minh, đây là Tạ Tam, các em biết chứ?"
Tạ Tam gật gật đầu với hai đứa bé, quay người trở về phòng. Thấy thân ảnh Tạ Tam biến mất ở cửa ra vào, hai đứa bé bình tĩnh lại, cao hứng nói với Trình Dao Dao: "Chúng em đi tìm xác ve ở mảnh rừng cây, buổi sáng đặc biệt nhiều! Chị có muốn đến không?"
Trình Dao Dao nói: "Chị còn có chút chuyện. Chị ăn cơm trưa xong lại đi tìm các em."
"Vậy được rồi." Cẩu Đản và Minh Minh xách giỏ cho Trình Dao Dao: "Cỏ heo em giúp chị lấy đây."
Trình Dao Dao nói: "Hai em chờ chị chút!"
Trình Dao Dao chạy vào bếp, lấy ve sầu và thanh mai khô hôm qua làm xong đưa cho Cẩu Đản: "Đây là ve sầu hôm qua các em bắt, chị đã xào qua, các em mang đến chia ra với nhóm bạn nhỏ. Đây là thanh mai khô."
"Oa!" Mắt Cẩu Đản mở lớn, cách hộp cơm có thể ngửi thấy mùi dầu đó.
Minh Minh có chút xấu hổ: "Mẹ em nói không thể ăn đồ của người khác."
"Đây là ve sầu các em bắt được, không tính là đồ của người khác nha." Trình Dao Dao cười tủm tỉm nói: "Các em còn giúp chị lấy cỏ heo, giúp chị nhặt xác ve, đúng không?"
"Chị Dao Dao nói đúng!" Cẩu Đản vô điều kiện ủng hộ lời Trình Dao Dao, lôi kéo Minh Minh không kịp chờ muốn đi tìm đồng bọn ăn: "Chị Dao Dao, bọn em đi đây, buổi chiều chị đến sớm một chút nhé!"
Tạ Tam thay quần áo làm việc ra, vẻ mặt cổ quái nhìn Trình Dao Dao: "Đây chính là... thủ hạ của em?"
"Đúng vậy!" Hai tay Trình Dao Dao chống ở eo nhỏ, cô cùng oai phong: "Bọn nhỏ giúp em lấy cỏ heo, lấy xác ve, còn bắt thật nhiều ve sầu đó!"
Tạ Tam nhịn xuống xúc động muốn xoa bóp gò má cô, nhấc giỏ lên: "Đi thôi."
Trình Dao Dao kỳ quái: "Đi đâu?"
Tạ Tam nắm cổ tay cô, không cần suy nghĩ đẩy cửa đi ra ngoài: "Lấy xác ve, bắt ve sầu."
Lúc này trời vẫn còn sớm, mặt trời chưa hoàn toàn mọc lên, không khí trên núi mát mẻ, thơm ngát, hít sâu một hơi là mùi hoa sơn chi thơm ngọt. Trình Dao Dao đi theo Tạ Tam đến sườn núi nhỏ bên trên, lẩm bẩm không vui.
Đã nói bọn nhỏ Cẩu Đản sẽ giúp mình làm việc, Tạ Tam còn nhất định lôi kéo cô ra ngoài.
Hai đi không lâu thì tới một rừng cây. Một mảnh rừng cây vừa cao vừa thẳng, trong rừng vô cùng râm mát. Nắng sớm giống như sợi tơ chiếu xuống khu rừng, giống bức tranh Bắc Âu động lòng người.
(Bắc Âu: Miền Bắc Châu Âu, bao gồm các nước Đan Mạch, Na-uy, Thuỵ điển, Phần lan, Băng đảo)
"Ở đây có ve sầu sao?" Trình Dao Dao đi tới một cây hoàng liên nhìn kỹ, trên cành cây có mấy cái xác ve, nhưng xác ve đều ở trên cao: "Cao quá, em không với tới!"
Tạ Tam không vội lấy xác ve, hắn lấy một cuộn băng dán ở trong giỏ ra, quấn lên thân cây.
Trình Dao Dao tò mò lại gần, cuộn băng dán vừa nhìn đã biết dùng qua rồi, vô cùng bẩn, dính đầy mảnh gỗ vụn, không còn dính được nữa. Tạ Tam quấn băng dán quanh thân cây cách mặt đất hơn 1m, thắt chặt lại.
Trình Dao Dao hiếu kỳ nói: "Anh đang làm gì vậy?"
Tạ Tam nhanh nhẹn quấn mấy gốc cây liên tiếp: "Quấn băng dán lên, ve sầu không bò lên nổi, ngày mai đến lấy xác ve là được."
"Ý kiến hay!" Trình Dao Dao sùng bái nhìn Tạ Tam: "Anh thật thông minh!"
Trình Dao Dao cầm băng dán, quấn mấy chỗ trên cành cây với Tạ Tam.
Ve sầu sẽ chui ra khỏi mặt đất leo lên cây vào ban đêm. Khi ve sầu thấy băng dán bóng loáng, chỉ có thể dừng lại ở vị trí băng dán thoát xác, sáng ngày thứ hai đến chỉ cần nhặt xác ve là được.
Còn không thì ve sầu sẽ tận lực leo lên chỗ cao trên cây, bọn nhỏ muốn nhặt xác ve, phải trèo cây hoặc tự làm công cụ lấy xác ve xuống, tốn thời gian tốn sức, còn dễ làm xác ve vỡ vụn, bán không được giá cao.
Thấy Tạ Tam làm quen việc, Trình Dao Dao hiếu kỳ nói: "Trước kia anh cũng đi nhặt xác ve bán lấy tiền phải không?
"Để kiếm tiền, anh đã làm mọi thứ." Trên tay Tạ Tam không ngừng quấn băng dán, thuận miệng trả lời.
Tạ Tam bình tĩnh trả lời, nhưng Trình Dao Dao nghe được lại cảm thấy chua xót. Tạ Tam từ nhỏ đến lớn đã trải qua thế nào?"
Trình Dao Dao nhích lại gần Tạ Tam, nói khẽ: "Em nhặt được rất nhiều xác ve, tích góp có thể bán lấy tiền, mua thịt cho anh ăn."
Đôi môi lạnh nhạt của Tạ Tam cong lên, nói: "Được. Chờ anh học lái xe về, mỗi ngày nhặt giúp em."
Dừng một chút, lại nói: "Cũng giúp em làm việc."
"Có bọn nhỏ làm việc giúp em rồi." Trình Dao Dao lấy xác ve trên cành cây, cẩn thận để vào hộp.
Một ánh mắt không thể xem nhẹ rơi trên mặt, Trình Dao Dao ngẩng đầu, đối mắt với tròng mắt hẹp dài đen nhánh của Tạ Tam. Mặt Tạ Tam không có cảm xúc, nhưng Trình Dao Dao nhìn ra được, hắn không vui.
Trình Dao Dao cố ý nói: "Làm gì vậy? Trừng em?"
"..." Tạ Tam quay đầu, đưa tay, lấy xác ve trên cao xuống, lại đi đến thân cây khác tim xác ve.
Trình Dao Dao cắn môi, hơn nửa ngày vẫn không nhịn được cười ra tiếng, một bàn tay nhỏ nhắn sờ má: "Ăn giấm của trẻ con, xấu hổ."
"..." Tạ Tam nhìn xung quanh không có ai, bỗng nhiên đi tới kéo Trình Dao Dao vào trong ngực.
Thân hình của hắn cao lớn, cánh tay rắn chắc, siết vòng eo nhỏ nhắn mềm mại làm Trình Dao Dao ngửa ra sau.
Ánh mắt Trình Dao Dao khẽ run, gương mặt đỏ ửng, nhìn chằm chằm Tạ Tam không nói gì. Tạ Tam nhìn đôi môi đỏ như hoa hồng của cô, chân thành nói: "Em đợi anh. Chờ anh về, anh sẽ giúp em làm việc."
"Anh sẽ kiếm tiền, không để em chịu khổ."
"Anh sẽ yêu thương em."
Một câu nối tiếp một câu, tiếng nói kiên định càng ngày càng thấp, câu cuối cùng dán vào bên tai Trình Dao Dao. Hơi thở nóng hổi ngay bên tai Trình Dao Dao, vành tai nhỏ nhắn trắng mềm ửng đỏ dưới ánh chăm chú của hắn, nhìn vô cùng ngon miệng, làm cho người muốn ngậm vào nếm thử.
Hai chân Trình Dao Dao muốn nhũn ra, nắm lấy vạt áo Tạ Tam, nhỏ giọng nói: "Những người kia chỉ là đứa nhỏ nha..."
"Đứa nhỏ cũng không được." Tạ Tam không chút do dự.
Trình Dao Dao thấy hầu kết của Tạ Tam nhúc nhích, hô hấp trở nên gấp rút.
Lá sen lại bắt đầu không yên. Trình Dao Dao nghĩ, nếu không tại sao cô lại muốn Tạ Tam hôn mình?
Nhưng đến cuối cùng Tạ Tam cũng không hôn cô.
Tạ Tam làm việc gì cũng vừa nhanh vừa tốt, một lát sau đã nhặt được đầy một hộp xác ve, lại bắt đầu bắt ve sầu.
Thời gian bắt ve sầu tốt nhất là buổi tối, nhưng ánh nắng mặt trời không chiếu vào rừng cây này, ve sầu không thấy ánh mặt trời, cũng tranh nhau chen lấn chui lên mặt đất.
Xung quanh rễ cây trên mặt đất có rất nhiều lỗ rỗng, có lớn có nhỏ. Một con ve sầu sẽ đào mấy cái động, Tạ Tam có rất nhiều kinh nghiệm, đào một cái lỗ rất chuẩn.
Trình Dao Dao khóc thút thít nhìn những con ve sầu kia, thực sự cô không muốn ve sầu một chút nào! Nhưng thấy Tạ Tam không biểu hiện gì, trong mắt lại lộ thần sắc muốn hiến vật quý, cô cũng chỉ đành hào phóng khen ngợi và nở nụ cười ngọt ngào.
Tạ Tam được cổ vũ càng hăng hái, bắt được một giỏ ve sầu còn chưa đủ, còn muốn tiếp tục đào tiếp.
Trình Dao Dao vội nói: "Lâu lắm không ăn nấm rồi, em muốn ăn nấm."
"Được." Tạ Tam không nói hai lời, lúc này mới đậy nắp giỏ ve sầu lại: "Bên trong kia có một mảnh nấm gà tung, anh đi hái chút."
Trình Dao Dao muốn đi theo, Tạ Tam lại nói: "Bên trong có rất nhiều muỗi. Em chờ ở đây, ngoan chút, đừng chạy lung tung. Có việc gọi anh."
"Em sẽ không chạy loạn, em cũng không phải lần đầu tiên hái nấm!" Trình Dao Dao nâng cằm nhỏ lên.
Tạ Tam không tin, nhìn cô một cái, lúc này mới mang giỏ vào sâu trong rừng.
Trình Dao Dao một mình lắc lư trong rừng, tìm xác ve trên cây. Một vùng xác ve chưa bị ai nhặt qua, Trình Dao Dao tự mình ngo ngoe cũng nhặt được 2, 3 lạng. Bận rộn như vậy hết một ngày, cũng có thể kiếm được 1 đồng tiền, có lời hơn làm việc ngoài ruộng nhiều.
Trình Dao Dao đang tìm xác ve, bên ngoài rừng bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, nghe thanh âm giống như một nam một nữ.
"A Yến, anh chờ em với, em không đi nổi nữa..."
Trong đầu Trình Dao Dao hiện ra 4 chữ: Oan gia ngõ hẹp.
Trình Nặc Nặc vẫn nói giọng nũng nịu e sợ như vậy, tiếng nói không biết vì sao lại có chút thô ráp, giống như rất lâu rồi không uống nước, nghe không hài hòa chút nào.
Thẩm Yến cũng cho rằng như vậy, giọng nói không kiên nhẫn: "Vừa rồi nhiều người trong ruộng như vậy, em nhất định phải gọi anh ra, để người khác nhìn thấy nói chúng ta thế nào!"
Trình Nặc Nặc buồn bã nói: "A Yến, từ lúc chuyển ký túc xá đến giờ, anh vẫn luôn tránh em. Có phải anh không cần em nữa? Hay là... Anh còn đang giận em?"
Thẩm Yến im lặng một lúc, nói: "Em đừng nghĩ nhiều như vậy. Gia đình em mới dọn đến đối với em thế nào?"
"A Yến, hôm đó không phải em cố ý. Hôm đó em thật sự đau lòng mới làm anh bị thương." Trình Nặc Nặc không để ý câu hỏi của Thẩm Yến, giọng nói buồn bã giải thích: "Em vẫn luôn hối hận, nhìn vết thương trên mặt anh, em còn đau lòng hơn việc mình bị thương..."
"Nặc Nặc." Giọng nói của Thẩm Yến hơi dao động, mâu thuẫn nói: "Anh cảm thấy em thay đổi rất nhiều."
"Anh cảm thấy em biến dạng rồi?" Giọng nói Trình Nặc Nặc bỗng nhiên kích động.
"Không phải." Thẩm Yến vội nói: "Là tính tình của em. Trước kia em dịu dàng hiền lành nhất, nhưng bây giờ... Nặc Nặc em đừng như vậy!"
Thanh âm quần áo ma sát, lúc Thẩm Yến mở miệng, giọng nói thở gấp, hòa hoãn rất nhiều: "Em đừng như vậy... Anh muốn em nói rõ ràng ra..."
"A Yến, em đã là người của anh." Giọng nói của Trình Nặc Nặc mềm mại chảy ra nước kết hợp với thanh âm thô ráp vô cùng không hài hòa: « Chúng ta... »
Két một tiếng, nhánh cây dưới chân bị giẫm gãy, thanh âm trong rừng cây vô cùng chói tai.
« Ai? » Một đôi dã uyên ương bị dọa, lập tức tách ra. Thẩm Yến cố nén bối rối, quát lớn: « Ra đây! »
Trình Dao Dao do dự một chút, Thẩm Yến đã chạy vào, liếc mắt thấy Trình Dao Dao đứng dưới tàng cây. Cô mặc áo màu hồng, da trắng môi đỏ, dịu dàng đứng dưới tàng cây, ánh sáng chiếu vào tóc cô, giống như đồ sứ trơn bóng.
Thần sắc tức giận trên mặt Thẩm Yến lập tức biến thành bối rối, cà lăm nói: « Dao Dao? Cô... Sao cô ở đây? »
« Chị?! » Trình Nặc Nặc cũng chạy tới, mặt tràn đầy hoảng hốt nhìn cô.
Trình Dao Dao giấu hộp xác ve ở sau lưng, nhướn mày ghét bỏ nhìn bọn họ: "Vì sao tôi không thể ở đây?"
« Chị, chị...Chị nghe hết rồi? » Trình Nặc Nặc giống như muốn khóc.
Trình Dao Dao đảo qua mặt Trình Nặc Nặc, sững sờ. Gương mặt vốn trắng muốt của Trình Nặc Nặc giống như bị phơi khô vậy, mặc dù vẫn trắng, nhưng dùng mắt thường vẫn có thể thấy ố vàng thô ráp, đôi mắt cũng trở nên ảm đạm.
Trình Nặc Nặc hiểu rõ sự biến hóa trên gương mặt của mình, hiện tại vô cùng mẫn cảm với ánh mắt của người khác, một chút kinh ngạc của Trình Dao Dao giống như roi quất vào lòng tự ái của cô.
Sắc mặt Thẩm Yến cũng khó xử nhìn cô.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Trình Dao Dao đứng đối diện Trình Nặc Nặc, một người như minh châu rực rỡ, một người lại bị khô héo nhỏ gầy, cảm giác mơ hồ như bỏ lỡ cái gì làm Thẩm Yến bực bội.
Trình Nặc Nặc suýt nữa không duy trì được vẻ mặt vô tội, nói với Trình Dao Dao: « Chị Dao Dao, đây là lỗi của em, không liên quan đến A Yến, van xin chị đừng nói cho người khác biết. »
« Tôi không rảnh rỗi như cô. » Trình Dao Dao lạnh lùng nói.
Thẩm Yến nói: "Dao Dao sẽ không nói với người khác. Chúng ta đi thôi."
Trình Nặc Nặc lại không chịu. Tính tình Trình Dao Dao luôn luôn nóng nảy tùy tiện, không giữ được bí mật gì. Đã đụng tới Trình Dao Dao, không bằng thêm một mồi lửa, tốt nhất ồn ào làm mọi người đều biết... Nghĩ như vậy, Trình Nặc Nặc dứt khoát kéo tay Trình Dao Dao: "Chị Dao Dao, chị..."
"Cô thả tay tôi ra!" Trình Dao Dao còn nhớ rõ chuyện cô làm thương Thẩm Yến và Trương Hiểu Phong, vết sẹo trên mặt Thẩm Yến còn kia kìa!
Hai người lôi kéo, Thẩm Yến cũng không ngờ, không kịp ngăn lại, bỗng dưng truyền đến tiếng nói trầm thấp: "Dừng tay!"
Tạ Tam ném giỏ đi, trầm mặt nhanh chân đi tới, kéo Trình Dao Dao ra phía sau lưng bảo hộ.
Thanh niên mặc áo rách cao lớn rắn chắc, mặt mũi hung ác nham hiểm, dọa Trình Nặc Nặc lùi về sau một bước, cắn môi đáng thương nói: "Em... Em chỉ muốn nói chuyện với chị."
Tạ Tam cũng không nhìn cô ta, quay đầu lo lắng quan sát Trình Dao Dao.
"Em không sao." Trình Dao Dao lắc đâu.
Giọng nói Trình Dao Dao mềm mại, là kiểu Thẩm Yến quen thuộc nhất, cô đối với người thân cận nũng nịu. Một lọ giấm lập tức đổ ra, hắn cất giọng nói: "Dao Dao, sao cô lại ở một chỗ với tên hắc ngũ loại nhà địa chủ này?"
Cơ bắp Tạ Tam căng cứng, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Thẩm Yến, giống như báo sẵn vận sức chờ phát động.
Trình Dao Dao đứng trước người hắn, khóe môi trào phúng nhìn Thẩm Yến: "Tôi cũng phải hỏi anh một chút, anh và Trình Nặc Nặc chờ ở đây định làm gì?"
"..." Thẩm Yến bị giẫm vào chỗ đau, mặt đỏ tới mang tai nói không ra lời. Hóa ra Trình Dao Dao vừa rồi nghe thấy hết...
Trình Dao Dao lườm hắn, nói với Tạ Tam: "Anh Tạ Tam, cầm đồ lên, chúng ta về nhà thôi."
Tạ Tam nhấc giỏ lên, đi ra ngoài với Trình Dao Dao. Lúc đi qua Thẩm Yến, Thẩm Yến cố đứng ở chỗ ra vào không nhúc nhích, khiêu khích nhìn Tạ Tam.
Hắn nhìn một thân quần áo rách của Tạ Tam, lại nghĩ đến thân phận đồ chó con của hắn, không khỏi sinh ra cảm giác vô cùng phẫn nộ. Chỉ bằng hắn cũng xứng đi cạnh Trình Dao Dao?
Mặt Tạ Tam không biểu tình, thẳng tắp đi tới, bả vai rắn chắc cao lớn đâm vào hắn. Thẩm Yến chỉ cảm thấy bả vai mình như bị xe tải đâm phải, nửa bên vai tê dại, lảo đảo về sau mấy bước.
Trình Nặc Nặc cuống quít đỡ hắn: "A Yến, anh không sao chứ?"
Thẩm Yến đẩy tay Trình Nặc Nặc ra, thẹn quá tức giận mắng: "Đồ dã man! Dao Dao, cô tuyệt đối đừng ở gần loại người này! Hắn là hắc ngũ loại, đồ chó con! Cô xem lại thân phận của mình đi!"
Trình Dao Dao sóng vai với Tạ Tam, cũng không quay đầu lại đi xa.
Trên đường về, Trình Dao Dao líu ríu nói với Tạ Tam: "Hai người họ thật đáng ghét, suốt ngày làm trò, anh đừng nghe bọn họ sủa loạn."
Lại hỏi: "Anh tìm được nấm gì vậy? Cho em xem một chút."
Tạ Tam từ đầu đến cuối im lặng không nói, chỉ để cái gáy đối diện Trình Dao Dao.
Lúc đi đến ngõ nhỏ, lại gặp được người đi làm, Tạ Tam chủ động kéo xa khoảng cách với Trình Dao Dao. Hai người một trước một sau đi tới, bộ dáng như không liên quan gì đến nhau.
Rất nhiều người chào hỏi với Trình Dao Dao, Trình Dao Dao chậm lại nói hai câu với họ, nhìn lên phía trước, Tạ Tam đã đi xa không thấy bóng người.
Nụ cười trên mặt Trình Dao Dao cứng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Cãi nhau a ~
← Ch. 048 | Ch. 050 → |