Em muốn ở nhà anh
← Ch.034 | Ch.036 → |
Editor: Trâu lười
Cây kim ngân tươi mới rửa sạch, bỏ vào trong nồi nước lạnh, để lửa nhỏ nấu trong nửa tiếng, lại thêm hai muôi đường cát, quấy đều cho tan sau đó bỏ cánh hoa và bã ra, đặt trong chum nước cho mát.
Đêm hè, ánh trăng như nước, ngồi trong sân hóng mát uống trà, khỏi nói dễ chịu bao nhiêu.
Tạ Tam giúp Trình Dao Dao hái rất nhiều cây kim ngân, sau khi nấu xong nhóm thanh niên trí thức mỗi người một bát. Gần đây Trình Dao Dao không xuống bếp, mọi người đều nhớ nước thanh mai cô nấu. Lúc này mọi người bê bát cây kim ngân nhỏ, quý trọng uống từng ngụm nhỏ, chỉ cảm thấy thời tiết nóng nực tiêu tan.
Trong viện đêm nay mát mẻ, tất cả mọi người ngồi giữa sân hóng mát, nhóm nam thanh niên trí thức ngồi xổm ở cửa ra vào hút thuốc, chỉ không thấy bóng dáng Trình Nặc Nặc, không biết chui đi đâu.
Cơm tối nay lại rất khó ăn, đám người tôi một lời anh một lời oán trách, Trình Nặc Nặc cũng chỉ cúi đầu, không biết có phải ảo giác của Trình Dao Dao hay không, luôn cảm thấy da cô ta trở nên xám xịt, ánh mắt cũng âm trầm. Cơm nước xong xuôi liền cùng Thẩm Yến một trước một sau biến mất.
Hàn Nhân và Trình Dao Dao ngồi tựa lưng vào nhau, nhìn nước kim ngân trong tay: "Quá ngon, đầu óc của cô làm sao lớn lên vậy? Sao có thể nghĩ ra đồ uống tốt như vậy?"
Trương Hiểu Phong ngồi cạnh cầm cái quạt quạt mát cũng cười nói: "Dao Dao thật biết hưởng thụ."
"Yên tâm đi, tôi uống một hớp cũng không thiếu các cô." Tóc Trình Dao Dao dài rối tung trên ghế, uống từng ngụm nhỏ nước kim ngân.
Đáng tiếc không có mật ong, nước cây kim ngân thêm mật ong sẽ ngon hơn.
Hàn Nhân thở dài: "Nhưng hai ngày nữa chúng ta sẽ chuyển ký túc xá. Cô nói chúng ta cuối cùng sẽ ở nhà ai?
Bí thư chi bộ thôn và Lâm Đại Phú đã tới hỏi thăm. Lộ ra ý tứ để nhóm thanh niên trí thức chuẩn bị sẵn sàng sớm, nếu có quen biết tốt với thôn dân, có thể thương lượng với họ để vào ở, nếu không thì chờ cuối tuần trực tiếp phân chia.
Quan hệ của Hàn Nhân và Trình Dao Dao mới tốt, mấy ngày nữa lại phải tách ra, trong lòng khó tránh khỏi không nỡ.
Trình Dao Dao cũng có chút không nỡ, dù sao ở thế giới này, ngoại trừ Tạ Tam có tình cảm sâu nhất với cô thì còn có Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong.
Hàn Nhân bỗng nhiên nói: "Không bằng chúng ta vào ở cùng một nhà đi, hai người chen một cái giường cũng tốt."
Trình Dao Dao mập mờ cho qua, hai người có tình cảm, ở với nhau lâu dài cũng sẽ xuất hiện xung đột, mà Trình Dao Dao quen một người. Càng quan trọng hơn là, cô hiện tại nhất định phải vào nhà Tạ Tam ở. Tạ Tam còn không nhả ra đâu, lại mang theo Hàn Nhân, khả năng trực tiếp là không.
Trình Dao Dao rót một bình nước kim ngân mang cho Tạ Tam, lần này không thêm linh tuyền —- cô thật sự sợ Tạ Tam mất máu quá nhiều. Ngoài ra còn có một bình thanh mai khô, thêm gần nửa chén linh tuyền, lá sen vì thế ồn ào náo loạn đến nửa đêm.
Trình Dao Dao bị nó khóc phiền, cầm ấm nước Tạ Tam uống qua, do dự một chút, uống cạn chút còn lại. Lá sen thỏa mãn run lên, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Thật phiền... Trình Dao Dao rúc vào trong chăn, nhịn không được sờ môi. Cô phát hiện, so với việc tiếp xúc tay chân với Tạ Tam, trao đổi dịch càng có thể thu hoạch đầy đủ dương khí. Nhưng cô không thể mỗi ngày đi uống nước của Tạ Tam giống như đồ biến thái được!
Trình Dao Dao còn chưa kịp lấy nước ngân châm và thanh mai khô ra, ngược lại Tạ Tam tặng cô một món quà trước.
Một cái gối đầu nhỏ.
Bàn tay Tạ Tam rộng lớn, ngón tay thon dài thô ráp, lại có thể bện được cái gối nhỏ đẹp như vậy. Hai đầu hình bầu dục hơi vểnh lên, từng dây tre được mài mịn nhẵn, bóng loáng, chạm tay vào mát lạnh, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương gương mặt mềm mại của Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao yêu thích không buông tay ôm lấy, còn đem mặt cọ xát vào, bên trên còn lưu ljai mùi của Tạ Tam: "Thật đẹp, em rất thích cái này!"
Lúc đầu gối tre làm thương mặt Trình Dao Dao, bây giờ Trình Dao Dao đi ngủ đều phải kiểm tra cẩn thận một lần mới dám nằm xuống, có bóng ma trong lòng rồi.
"..." Cái gối tre này là tự tay mình bện, mắt thấy gương mặt mềm mại của Trình Dao Dao cọ lên giống như...
Tạ Tam không được tự nhiên rời mắt đi chỗ khác, tối hôm qua lại làm một đêm mơ, sáng sớm giặt đệm giường còn bị bà nội bắt gặp. Tạ Tam xấu hổ vô cùng.
Tạ Tam che giấu cúi đầu, lấy một đống quả đào trong giỏ lớn ra. Mấy quả đào nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, vỏ màu xanh, phần nhọn màu đỏ.
Trình Dao Dao vừa nhìn liền biết đào này là đào dại, mùi vị chua ngọt, hết lần này tới lần khác nói: "Quả này nhìn rất chua."
Tạ Tam nói: "Không chua."
"Thật sao?" Trình Dao Dao tới gần nhìn, một tay giả bộ như vô ý cọ vào cánh tay cường tráng của Tạ Tam.
... Cọ vào khoảng trống.
Phía sau Tạ Tam như mọc mắt, bỗng nhiên né tránh, còn lùi về sau hai bước.
Trình Dao Dao trộm dương khí không được, còn bị Tạm Tam phòng bị giống như phòng trộm, ủy khuất bẹp miệng.
Bộ dáng tội nghiệp của cô làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp không thuộc về nơi hoang vu hẻo lánh, làm cho người ta cảm thấy ủy khuất cô.
Môi Tạ Tam giật giật, lại không biết nên nói gì.
Trình Dao Dao nhạy cảm vô cùng, cảm giác Tạ Tam buông lỏng, lập tức giống mèo con lật cái bụng ra, được đà lấn tới làm nũng: "Trời nóng quá, lúc trời tối ở ký túc xá vừa nóng vừa chán, còn bị nhiều muỗi đốt, anh nhìn tay của em này, bị muỗi đốt."
Trình Dao Dao nói vén tay áo lên, cánh tay trắng nõn như ngó sen bỗng nhiên rơi vào trong mắt Tạ Tam. Tạ Tam giống như bị bỏng lập tức chuyển mắt.
Trình Dao Dao nói: "Thật! Còn có con rệp, đêm qua con rệp rơi vào tóc Lưu Mẫn Hà, làm chúng em cả đêm náo loạn ngủ không ngon."
Những điều riêng tư này không nên nói ra. Tạ Tam không biết nên trả lời cô thế nào, cổ họng thô ráp nói: "Tôi lấy lá ngải cứu cho cô xông hơi."
Trình Dao Dao lẩm bẩm: "Vô dụng, em còn mua nhang muỗi, con muỗi ở nông thôn quá độc, căn bản xông không có tác dụng."
Tạ Tam lại không lên tiếng. Trình Dao Dao nói nhăng nói cuội nửa ngày, Tạ Tam sửng sốt nhất định không tiếp nhận.
Trình Dao Dao không làm gì được, mệt mỏi ngậm miệng, đi thẳng vào vấn đề: "Em muốn ở nhà anh."
Toàn thân Tạ Tam nhảy dựng lên, một nửa đào rơi xuống đất, dính đầy bùn đất.
"Ai nha, đào của em! Anh làm gì vậy? Giống như gặp quỷ vậy!" Trình Dao Dao đau lòng nhìn những quả đào nhỏ xiêu vẹo kia, vừa rồi ghét nó chính là cô, lúc này lại đau lòng.
Trình Dao Dao líu lo giải thích: "Chỗ thanh niên trí thức chúng em sau khi mưa to liền bị sập mấy chỗ. Đại đội trưởng nói vì an toàn, chúng em trước tiên cần phải vào ở nhà thôn dân. Ở thôn này em chỉ quen người một nhà anh, anh nói một chút, em đến nhà ai thì tốt?"
Trình Dao Dao đem bóng da đá tới. Câu nói vừa rồi của Trình Dao Dao khiến trong đầu Tạ Tam lập tức hiện ra rất nhiều ý nghĩ không nên có, lúc này vẫn không yên tĩnh, hơi thở chấn động.
Bỗng nhiên thấy mắt gió của Trình Dao Dao liếc tới, Tạ Tam chuyển mắt, khó khăn phun ra một câu: "Tôi không biết."
"Người ta thật lòng hỏi anh, anh ngược lại tốt rồi, không biết!" Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Trình Dao Dao lập tức xị xuống, nhặt quả đào rơi dưới đất ném vào đầu Tạ Tam.
Tạ Tam cũng không quay đầu lại, đưa tay tiếp được. Sau đó ngồi xổm xuống, nhặt từng quả đào rơi dưới đất lên, bỏ vào vạt áo ôm lấy.
Những quả đào này đều nhóm đào ở trong núi sâu lấy sớm nhất, vừa ngọt vừa giòn, Trình Dao Dao không cần, hắn có thể mang về nhà cho em gái ăn.
Trình Dao Dao ôm cánh tay, tức giận ngồi ở đằng kia chờ Tạ Tam nhận rõ sai lầm của mình, nửa ngày không nghe thấy hắn mở miệng, quay đầu lại phát hiện Tạ Tam đang nhặt đào kia.
Trình Dao Dao càng giận không có chỗ phát giận, cô bỗng nhiên nhảy dựng lên chỉ vào Tạ Tam nói: "Không ở thì không ở, làm như em rất thích tòa nhà địa chủ của anh vậy?"
Bỗng nhiên Tạ Tam giương mắt, bên trong đôi mắt hẹp dài hiện lên ánh sáng như dã thú hung ác, dưới mí mắt có một vết đỏ như máu, cơ bắp kéo căng, bộ dáng bị chọc giận.
Trong lòng Trình Dao Dao giật mình, bộ dáng này của Tạ Tam rất đáng sợ, gần như một giây sau Tạ Ba sẽ bổ nhào tới, cắn đứt cổ họng cô.
Ngắn ngủi mà yên lặng dài dằng dặc, Tạ Tam cuối cùng chẳng làm gì, hắn rũ mắt, nhặt từng quả đào lên, đứng dậy.
Tiếng nói chàng trai mang theo chút khàn và tự giễu: "Tôi biết tôi là đồ chó con nhà địa chủ, ở nhà địa chủ, cũng không nhọc quý nhân cô giẫm chân đạp lên."
Giọng nói này, lạnh lùng không mang theo cảm xúc, giống như trở về thời điểm nhận biết ban đầu.
Lúc câu nói kia thốt ra, Trình Dao Dao liền biết mình nói sai.
Linh hồn của cô đến cùng là từ hiện tại tới, cũng không thể hiểu rõ cái danh hiệu địa chủ này đối với Tạ Tam mà nói là tội lỗi khắc ở trên người không thể xóa nhòa, là nhục nhã hơn 20 năm và kém hơn người một bậc, cũng là vết thương trên người nhà hắn không thể xóa nhòa.
Trong sách nói về nhà Tạ Tam, mở miệng ngậm miệng đều là từ gia đình địa chủ, Trình Dao Dao nổi nóng thuận miệng liền phun ra.
"Em... Em không phải, em không có ý tứ kia..." Trong lòng Trình Dao Dao hoảng hốt, lắp bắp tiến lên một bước.
Tạ Tam lại tránh như rắn độc, lách người tránh cái tay Trình Dao Dao duỗi ra: "Về sau cũng đừng lôi kéo tôi, cô là con gái, dính líu quan hề với đồ chó con nhà địa chủ này, danh tiếng của cô sẽ không tốt."
"Sao anh lại nói như vậy!" Trình Dao Dao bị thái độ lạnh nhạt của hắn làm mũi chua chua, hai giọt nước mắt lạch cạch rơi xuống. Đây không phải là khóc để làm nũng, ngay cả chính cô cũng không kịp chuẩn bị...
Sắc mặt Tạ Tam cũng biến đổi, nắm đấm mới nâng lên lại rũ xuống ở trên người, bị hắn hung hăng nắm chặt, ép buộc mình không nhìn Trình Dao Dao rơi nước mắt. Khàn giọng nói: "Cô đừng khóc, bị người ta nhìn thấy, còn tưởng tôi làm gì cô."
Trình Dao Dao khóc lớn tiếng hơn: "Chính là anh, vốn dĩ chính là anh! Anh sao phải giả bộ phủi sạch quan hệ với em, em mới nói sai một câu mà thôi! Lần đầu gặp mặt anh dùng dây thừng trói heo trói em, em nói gì sao?"
Trình Dao Dao một bên khóc, một bên giậm chân, nước mắt từng viên lớn rơi xuống.
Muốn nói con gái khóc, Tạ Tam không phải chưa gặp qua. Trong thôn đã từng có mấy cô gái có thân phận đồ chó con nhà địa chủ không sợ hắn, quấn chặt lấy hắn, Tạ Tam chỉ cảm thấy bực bội, nhìn cũng không nhìn một chút, tự mình bỏ đi.
Trình Dao Dao ngang ngược yếu ớt như thế, hắn rõ ràng phải chán ghét, trên đùi lại như bị cái gì ngăn trở, một bước cũng không động được. Âm thanh Tạ Tam lạnh lùng nói: "Không phải lời gì cũng có thể tùy tiện nói."
"Lần cuối cùng tôi nói với cô, giữa chúng ta kém nhau quá xa, tôi mặc kệ cô có tâm tư gì, về sau đừng... quá thân cận với tôi. Tiểu Phi còn nhỏ, sẽ quấn lấy cô, tôi sẽ báo em ấy. Cũng xin cô... Về sau không cần tới tìm tôi nữa."
Trình Dao Dao đang khóc, lúc này bị từng câu nói liên tiếp của Tạ Tam làm giật mình, nước mắt đều quên rơi, mở to đôi mắt ngập nước trừng Tạ Tam.
Đôi mắt lạnh lùng chứa nước giống như dã thứ làm Tạ Tam hoảng hốt, hắn tàn nhẫn nói xong liền đi, vạt áo lại bị cái gì kéo lại.
Hắn quay đầu nhìn lại, một bàn tay trắng nõn chăm chú nắm lấy vạt áo cũ nát.
Thật không nghe lời, Tạ Tam nhíu lông mày.
"Em mắng anh địa chủ, không phải cố ý...Là bởi vì... Từ trước đến nay không cảm thấy xuất thân của anh với những người khác có gì khác nhau." Gương mặt Trình Dao Dao đỏ bừng, một bên khóc thút thít một bên cố gắng nói chuyện.
"Ông nội anh là địa chủ, có quan hệ gì với anh? Huống chi người trong thôn đều biết, thời điểm ông nội anh làm địa chủ, chưa từng chèn ép người khác, vẫn là người lương thiện nổi danh bốn phương tám hướng!"
"Em nói câu kia với anh, là vởi vì trong lòng em căn bản không cảm thấy xuất thân địa chủ có tội gì. Em..."
Tạ Tam thấp giọng trách mắng: "Đừng nói nữa!"
Trong lòng Tạ Tam đủ loại tâm tình phức tạp, kích động. Áp bức và căm phẫn 20 năm qua bị hắn gắt gao ép ở trong lòng, chưa từng chịu lấy vết thương gặp người. Lúc này những cái phòng ngự kia đều được câu nói của Trình Dao Dao làm tiêu tan, kịch động tìm kiếm lối ra.
Trình Dao Dao luống cuống tay chân, Tạ Tam chưa bao giờ hung dữ với cô, càng không dùng ánh mắt lạnh như băng như thế nhìn cô. Cô bất chấp mất mặt, vội vàng thổ lộ nói: "Em luôn luôn cảm thấy anh là người tốt nhất tốt nhất, tốt hơn bất kỳ người nào ở thôn Điềm Thủy. Thời kỳ này chẳng mấy sẽ là quá khứ, đến lúc đó cũng chẳng có cái gì mà hắc ngũ loại nữa, anh sẽ đứng cao hơn so với mọi người, hơn nữa ô..."
Miệng Trình Dao Dao bị bàn tay to lớn che lại, Tạ Tam để cô chống đỡ trên thân cây, lồng ngực cực nóng nhìn chăm chú cô, thấp giọng nói: "Không cho phép nói bậy!"
Cái niên đại này, xuất thân là nguồn gốc, bởi vì nó hoạch tội nhiều không kể xiết, cha con vợ chồng tiêu diệt vạch trần nhau, Trình Dao Dao chân thật cỡ nào mới dám nói chuyện như vậy cho mình nghe.
Hơi thở nồng đậm liên tục tuôn ra hòa tan vào cơ thể. Lá sen điên cuồng run lẩy bẩy, Trình Dao Dao còn muốn nói gì, nhưng rất nhanh bị mùi hương trên người Tạ Tam hấp dẫn.
Cô đã vài ngày không ở gần Tạ Tam như vậy, cô say mê hít một hơi thật sâu, thậm chí nhịn không được vụng trộm duỗi đầu lưỡi ra...
Bỗng nhiên Trình Dao Dao bị đẩy ra, suýt chút nữa ngã bay nhào xuống đất, vẫn là Tạ Tam nhanh tay xách cô lên, mới khuôn mặt xinh đẹp của Trình Dao Dao mới tránh khỏi thảm họa tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Lúc này Trình Dao Dao mới phản ứng được vừa rồi mình đã làm gì, một tay bịt miệng: "Không phải em!"
Lá sen dương dương đắc ý lung lay.
Mặt Tạ Tam đỏ bừng trừng mắt nhìn cô, dưới mí mắt đầy tia đỏ, hô hấp nặng nề. Hắn giấu cái tay kia ở phía sau, cảm xúc trong lòng phức tạp khó phân biệt. Không biết là do một phen vừa rồi của Trình Dao Dao hay là do cái liếm láp mới lạ khác thường mềm mại, ướt át kia.
Trình Dao Dao hận không thể đập đầu chết, lại nghĩ xé nát lá sen. Cô vội vàng che giấu ngồi xổm xuống, nhặt quả đào. Mới nhặt được mấy quả, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Tạ Tam, giống như dã thú thở hổn hển trên đầu mình, nóng nực trên người được gió mát thổi đi, ngửi thấy mùi đặc biệt của Tạ Tam, lá sen vui mừng lay động, trêu đến trên người Trình Dao Dao bắt đầu mềm nhũn ra, theo bản năng cọ lên người Tạ Tam.
Trình Dao Dao ngừng thở, tức giận đứng lên nói: "Anh làm gì bày ra bộ dạng ngốc này? Vừa rồi là em... Là em không cẩn thận, trong lòng anh đang suy nghĩ mấy thứ bẩn thỉu gì vậy?"
Câu này vừa nói ra, sắc mặt Tạ Ba lập tức thay đổi, đỉnh đầu cơ hồ muốn bốc khói.
Trình Dao Dao chỉ thuận miệng oán giận hắn, bỗng nhiên thấy hắn một bộ tâm sự vị vạch trần, vô cùng xấu hổ, lập tức cũng choáng váng: "Anh anh anh... Anh đỏ mặt cái gì! Anh sẽ không thật sự suy nghĩ chứ!"
Đầu Tạ Tam giống như bốc khói, cơ bắp nhô lên, trừng mắt nhìn Trình Dao Dao: "Đừng nói nữa. Tôi không có..."
"Không có gì?" Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao chăm chú nhìn chằm chằm hắn, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt rối loạn, hồn nhiên không biết bộ dạng vừa thẹn vừa giận của bản thân chỉ làm đàn ông muốn chinh phục và phá hư.
Hôm qua nếm được vị ngọt ngào mềm mại gấp trăm lần trong mơ, để cho người thấy ngon miệng. Cô còn không biết sống chết hỏi đến cùng, muốn đòi hỏi một câu trả lời của hắn.
Tạ Tam bỗng nhiên tiến lên một bước, thân thể cao lớn bao phủ Trình Dao Dao lại bên trong, hơi thở thuộc về Tạ Tam đập vào mặt, dọa Trình Dao Dao lùi về phía sau dựa vào thân cây.
Lá sen cũng cảm giác được nguy hiểm, vèo một tiếng mất hút.
Nhịp tim Trình Dao Dao ngừng một nhịp, Tạ Tam thế này có chút... có chút dọa người. Cô cắn cắn đầu lưỡi, bày ra dáng điệu ngày thường hung dữ với hắn, ánh mắt lưu chuyển, nốt ruồi dưới mắt vô cùng xinh đẹp: "Anh...Anh muốn làm gì?"
Đôi mắt Tạ Tam đỏ ngầu, tiếng nói rất thấp, giống như mỗi chữ mỗi câu mỗi chữ chui qua hàm răng ra: "Tôi nghĩ dáng vẻ của em không mặc quần áo, cả đêm muốn. Em hài lòng sao? Còn muốn vào nhà tôi ở sao?"
Editor: Giải thích xuất thân của Tạ Tam thêm cho các độc giả: Trong thời kỳ đầu Cách mạng Văn hóa, dưới ảnh hưởng của khái niệm phả hệ, những đứa trẻ thuộc nhóm Năm Đen hoặc Bảy Đen bị phân biệt đối xử khi gia nhập Đảng Cộng sản và tham gia đảng, phân công tốt nghiệp, tuyển người, gia nhập quân đội, thúc đẩy tình yêu và hôn nhân. Sau khi cải cách và mở cửa của Trung Quốc, Cách mạng Văn hóa hoàn toàn bị phủ nhận, khái niệm nền tảng gia đình dần trở nên thờ ơ và thuật ngữ chính trị "Hắc ngũ loại" không còn được sử dụng.
← Ch. 034 | Ch. 036 → |