Nấm tre đổi chuột
← Ch.009 | Ch.011 → |
EDITOR: TRÂU LƯỜI
Mật rắn và máu rắn đều là vật đại bổ, Tạ Tam quanh năm ra vào rừng sâu núi thẳm đi săn, mỗi lần bắt được rắn đều mổ mật rắn tại chỗ, uống máu rắn. Đáng tiếc hôm nay rắn cắt thành hai đoạn, máu rắn đã sớm chảy khô.
Hôm qua cũng giống như vậy, hai trăm cân lợn rừng máu đã khô, nếu không sẽ mập.
Đều bởi cô gái nũng nịu trước mặt này. Tạ Tam cúi đầu, đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao nhìn chằm chằm môi mình, ngay thẳng lớn mật, hoàn toàn không biết tránh hiềm nghi như nào.
Mật rắn mới cho cô, là chính cô không muốn ăn. Tạ Tam lau máu rắn ở khóe môi, đem giỏ của mình cởi xuống đặt trên mặt đất, bỏ đi hái được một lá diệp tử lớn, đem xác rắn bọc lại.
Trình Dao Dao thoáng nhìn xác rắn kia, vội vàng thu ánh mắt lại. Cô xuất phát từ hiếu kì nhìn sang giỏ của Tạ Ba, lập tức thẳng mắt.
Tràn đầy hơn nửa giỏ nấm gà, nấm vi khuẩn khô, nấm đầu khỉ! Những loại nấm này vừa ngon lại khó tìm, các loại nấm tạp Trương Hiểu Phong các nàng nhặt không thể so nổi. Trình Dao Dao trông mà thèm với lấy giỏ, hít thật sâu một hơi mùi nấm.
*Nấm gà
Mùi thơm của nấm gà không người có thể địch lại, một đũa có thể ăn với một bát cơm trắng đầy! Nấm đầu khỉ giá cao chót vót rất thưa thớt, là thuốc trị bệnh bao tử. Nấm vi khuẩn khô xấu xí, làm được mùi vị thịt bò khô, mỗi lần đưa ra thị trường Trình Dao Dao đều không tiếc số tiền lớn đặt hàng.
Trong sách, Tạ Tam là thợ săn, thường thường lên rừng sâu núi thẳm, tổng có thể tim được nhiều thịt rừng trân quý. Bàn tay vàng này thật sự làm người đỏ mắt.
Tạ Tam lần này không để ý ánh mắt chăm chú trông mong của Trình Dao Dao. Cô gái trong thành phố yếu ớt, ghét bỏ mật rắn, tự nhiên cũng ghét bỏ những dã vật này. Hắn muốn nhấc giỏ lên, lại bị đè xuống.
Tay Trình Dao Dao đè lại bên trên giỏ, ánh mắt sốt ruột: "Những nấm này anh từ đâu tìm được vậy?"
Tạ Tam nói: "Phía sau núi."
Trình Dao Dao hôm qua ở phía sau núi suýt thì mất mạng, nghe vậy lập tức từ bỏ ý định tự đi tìm nấm. Cô dùng đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm Tạ Tam nửa ngày, vẻ mặt đối phương bình tĩnh, giống như gỗ.
Mặt Trình Dao Dao hớn hở ám chỉ: "Khụ khụ, con rắn vừa rồi, tôi cũng có phần."
Tạ Tam chậm rãi nhấc lên một bên lông mày sắc bén, nhìn cô: "Ồ?"
"Như thế nào không phải? Nếu không có tôi, anh làm sao bắt được con rắn này." Trình Dao Dao thấy Tạ Tam không nhận nợ, dưới tình thế cấp bách mồm miệng lanh lợi: "Mặt rắn kia anh đã ăn hết, còn thịt rắn cung phải ba, bốn cân đâu!"
Mật rắn là chính cô không muốn ăn. Tạ Tam nghĩ đến, cũng không phản bác, đem bao lá cây trong tay đưa tới.
Trình Dao Dao bị dọa suýt chút lại nhảy dựng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ghét bỏ: "Không không không... Tôi không muốn thịt rắn, anh lấy ra đi!"
Tạ Tam duỗi tay lơ lửng giữa trời, nhéo lông mày nhìn cô, giống như đang nhìn một con thỏ trắng nhỏ bé không muốn bị bắt nhưng nhất định phải nhảy nhót ở trước mặt hắn: "Vậy cô muốn cái gì?"
Lông mày Tạ Tam hẹp dài, khuôn mặt lạnh nhạt, nhéo lông mày nhìn cực kỳ hung hãn. Trình Dao Dao có chút sợ hãi, nhưng lại không nỡ những cây nấm hiếm thấy này.
Cô đột nhiên can đảm, bám lấy cái giỏ nói: "Những cây nấm này của anh chia cho tôi một... một chút xíu, tôi dùng nấm tre đổi với anh."
Trình Dao Dao vốn muốn nói chia một nửa, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Tam, lập tức sợ hãi đổi giọng thành một chút xíu, còn đem một nắm nấm tre trong tay đưa lên.
Tay Tạ Tam lớn nhận lấy nấm tre, Trình Dao Dao mới lộ ra nụ cười mừng rỡ, liền bị một câu của Tạ Tam đánh nát: "Đây là cô đưa cho tôi."
"..." Trình Dao Dao trợn tròn mắt, hắn không phải nói không muốn sao?!
Trình Dao Dao nhìn nhìn cái giỏ của mình, trống rỗng, chỉ có mấy cây tổ yến tre đáng thương. Giỏ Tạ Tam ngược lại đầy đồ, bây giờ còn thêm một nắm nấm tre.
Một chút cũng không có tinh thần chia sẻ! Nàng muốn ríu rít!
Trình Dao Dao lại không dám cùng Tạ Tam lý luận, tức giận kéo giỏ không đi đến một bên. Cô hiện tại không dám đi tới gần cây tre, chỉ ở trên đất trống tìm kiếm, hái được hai cây nấm tạp ném vào bên trong giỏ không.
Cô gái nũng nịu ngồi xổm trên mặt đất, giống con mèo con bị ủy khuất, đầu cúi xuống ỉu xìu.
Tạ Tam nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nhấc giỏ của mình đến gần phía trên giỏ không của Trình Dao Dao đổ vào. Rầm rầm, nấm rơi vào bên trong giỏ của Trình Dao Dao, trong nháy mắt lấp đầy hơn phân nửa.
Trình Dao Dao nghe được tiếng vang, nhìn lại, không dám tin ngẩng đầu nhìn Tạ Tam một chút: "Thật sự cho tôi?"
Tạ Tam chỉ nói: "Cô có thể đi về rồi. Trong rừng nguy hiểm, cô không nên một mình tới."
"Tôi cùng thanh niên trí thức khác cùng đi." Trình Dao Dao chỉ lo mừng khấp khởi lật nấm bên trong xem, ngoại trừ nấm đầu khỉ, nấm vi khuẩn khô cùng nấm gà, còn có nấm moscela và nấm thông, tất cả là tâm ý không nói ra của Tạ Tam: "Cảm ơn, tôi về làm nấm gà, chia anh một bình nha."
Giọng điệu nói chuyện của cô gái trong thành phố mềm mại, âm cuối có một sự chuyển hướng đáng yêu, ngây thơ, làm cho người không nhịn dược muốn thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô.
Tạ Tam đem giỏ xếp lại lần nữa, ngữ khí lạnh lùng: "Không nên cùng tôi có quan hệ, đối với cô và tôi đều tốt."
"Thế nhưng mà..." Trình Dao Dao nhìn về phía Tạ Tam, bị sắc mặt lãnh đạm của hắn đánh bại, bẹp miệng không nói thêm gì nữa.
Tạ Tam cũng không để ý tới ánh mắt của Trình Dao Dao, tự mình ở trong rừng hái nấm. Giỏ của hắn rỗng hơn phân nửa, lại hái một chút bổ sung. Trình Dao Dao cũng không đi hái, hết lần này đến lần khác dính sát bên người Tạ Tam, nhắm mắt theo đuôi.
Tìm được cơ hội chạm vào Tạ Ba, đem ký ức bù đắp.
Nhưng Tạ Tam cực kỳ tỉnh táo, tay Trình Dao Dao mới vươn ra, hắn lập tức quay đầu lặng lẽ nhìn cô. Trình Dao Dao theo nửa ngày, ngón tay cô ngay cả nửa mảnh vạt áo của hắn đều đụng không đến, đành phải đi theo hắn hái nấm.
Kinh nghiệm Tạ Tam già dặn, tổng có thể tìm thấy nấm. Phạm vi sinh trưởng của nấm là một vòng tròn, Trình Dao Dao đi theo cũng có thể nhặt được một chút ở phụ cận. Tạ Ba nhìn cô, cô liền vô tội bẹp miệng: "Tôi sợ rắn."
Tạ Tam nghe vậy không có lên tiếng, thật cũng không xua đuổi cô nữa.
Hai người tìm trong chốc lát, Tạ Tam bỗng nhiên đi tới chỗ gốc cây tre to Trình Dao Dao vừa ngồi xổm. Cây tre này to chừng miệng bát, lộ ra rễ tre trên mặt đất, đã chết héo hơn phân nửa.
Trình Dao Dao tức giận, vẫn lên tiếng nhắc nhở hắn: "Anh phải cẩn thận, bên trên cây tre có rắn nha."
Tạ Tam không để ý, dùng sống đao cạo lá khô thật dày trên mặt đất, lộ ra rễ tre ở giữa một mảng lớn bùn đất ướt át. Tập trung nhìn lại, một đống bùn đất kia mới xuất hiện. Tạ Tam dùng sống đao chọc mấy lần, mặt đất liền lộ ra một cửa hang.
Trình Dao Dao tò mò tiến tới: "Đây là động chuột tre sao?"
Trình Dao Dao đứng rất gần, trên người cô có một cỗ mùi hương giống hoa đào tháng năm.
Mật rắn vừa rồi nuốt vào bắt đầu tác quái, dưới bụng phun lên nhiệt khí, Tạ Tam bỗng nhiên né tránh, đổi tư thế quỳ gối, quỳ một chân trên đất, cũng may quần rộng rãi, không đến mức xấu mặt.
Ngón tay Trình Dao Dao chỉ cách bả vai Tạ Tam một đường, lại bị hắn né tránh: "..."
Ngón tay thon dài của Tạ Tam đặt bên môi "Xuỵt" một tiếng, lập tức nắm chặt đao bổ củi, tập trung chuyên chú nhìn cái động kia.
Trình Dao Dao muốn nhìn hắn làm sao bắt chuột, cũng ngoan ngoãn không động loạn, mở to đôi mắt hoa đào chăm chú nhìn xem.
Tạ Tam dùng chuôi đao bổ củi thò vào trong động, trái phải gõ, mặt đất rất nhanh sụp xuống, xuất hiện một đầu đường hầm nho nhỏ, nối thẳng hướng cửa hang chuột tre.
Tạ Tam cúi người, cánh tay rắn chắc thon dài thẳng vươn vào trong động, lúc hoạt động, cơ bắp ở cánh tay lớn và bả vai chịu lực, đường cong cơ bắp liên miên chập trùng, mồ hôi nhấp nhô, có thể trực tiếp kéo vào phòng chụp ảnh chụp chân dung và thân thể đàn ông.
Trình Dao Dao không tự chủ được quan sát hắn, thẳng đến khi trong động bỗng nhiên truyền ra tiếng kêu chi chi, chuột tre cùng đường phát ra tiếng kêu thê lương, đem lực chú ý của Trình Dao Dao kéo trở về.
Thanh đao bổ củi của Tạ Tam chặn ngang cắm sâu vào trong bùn, ngăn chặn cửa hang. Năm ngón tay trái gỡ tầng đất ướt át ra, trong động lộ ra hai con chuột tre to mọng chen thành một đoàn. Một con lớn một con nhỏ, lớn chính là con Trình Dao Dao vừa mới nhìn rõ.
Chuột tre cùng đường, phát ra âm thanh chi chi chói tai, hung hãn muốn xông tới. Tạ Tam xuất thủ nhanh chóng, nắm cái đuôi chuột tre lật ngược lại, chuột tre mới còn hung ác lập tức trung thực.
Con chuột tre mập mạp nháy đôi mắt đậu xanh, nhìn mười phần giải trí. Trình Dao Dao nhịn không được cười lên.
Từ lúc cô đi vào thế giới này, đây là lần đầu tiên lộ ra nụ cưới thuần túy, đôi mắt hoa đào cong cong, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, làm cho người hận không thể đem cả thế giới đều chắp tay dâng lên.
Trình Dao Dao dùng cành tre trong tay đâm cái bụng chuột tre, chuột tre chi chi kêu lên: "Chơi thật vui, nó thật mập a, cho tôi chơi một chút được không?"
"Ừm." Tạ Tam liếc nhìn cô một cái, nắm cổ chuột tre, dùng sức vặn một cái, rắc một tiếng chuột tre liền không một tiếng động nữa.
Trình Dao Dao hít vào một hơi.
Tạ Tam làm theo đúng cách vặn gãy cổ chuột tre, xách ra. Hắn đem dây thừng buộc chuột tre lại một chỗ, lúc này mới lạnh nhạt quay đầu nhìn về phía bên người.
Không có một ai.
Tạ Tam giương mắt, chỉ thấy Trình Dao Dao kéo cái giỏ rón rén đi ra xa mấy mét, kêu lên: "Chờ một chút."
"A? Có... có chuyện gì?" Trình Dao Dao hết sức nuốt nước miếng một cái, ánh mắt loạn lên, ngữ khí nơm nớp lo sợ.
Tạ Tam đứng dậy, cầm con chuột tre mập kia đưa cho cô: "Cho cô."
Chuột tre gãy mất cổ, chết không nhắm mắt nhìn Trình Dao Dao: "!!!"
Tạ Tam hướng phía trước đưa, khó được nói nhiều một câu: "Cô không phải muốn sao? Chuột tre là cô tìm được trước, cho cô một con."
Nước mắt Trình Dao Dao xoay một vòng trong hốc mắt, lắp ba lắp bắp nói: "Không không không cần..."
← Ch. 009 | Ch. 011 → |