← Ch.27 | Ch.29 → |
Kỹ năng nấu nướng của các đầu bếp trong phủ Tể tướng quả thật không tệ, cháo hải sản được nấu chín nhừ, tỏa hương thơm lừng khi được bưng lên từng bát riêng. Ngay cả Khuynh Linh không thích hải sản cũng cảm thấy mùi vị có lẽ sẽ rất ngon.
Còn có những chiếc bánh tôm chiên nhỏ, vừa bằng lòng bàn tay, bánh có nhiều tôm hơn bột được chiên giòn vàng ươm, vừa thơm vừa giòn.
Khi quản gia chia cháo cho mọi người, Khuynh Linh vẫn còn đang nghĩ mùi thơm này chắc sẽ khiến mình ăn được một chút, thì nhận ra bát cháo trước mặt mình là cháo thịt thái sợi nhỏ với rau xanh.
Khuynh Linh lập tức hiểu ra đây là sự sắp xếp của Lăng Diệc Trạch, xem ra y nhớ chuyện hôm qua nàng không ăn hải sản tại buổi tiệc nên đã đổi cháo cho nàng.
Khuynh Linh ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Diệc Trạch, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của y. Ánh mắt nàng cong lên, Khuynh Linh khẽ mỉm cười với y như một lời cảm ơn.
Lăng Diệc Trạch nhướn mày, y đương nhiên hiểu nụ cười của Khuynh Linh có ý nghĩa gì, y làm động tác chắp tay xin lỗi, thành công nhận được một cái lườm của Khuynh Linh.
Nhìn thấy điều này, y lại cảm thấy rất vui vẻ.
Lễ hội bắt đầu với nghi lễ cúng Hải Thần của Bắc Thương.
Hoàng đế và Hoàng hậu Bắc Thương ngồi trên chiếc kiệu được mười hai người khiêng đi phía trước, chiếc kiệu này không có mái che, chỉ là một khung đơn giản được phủ bằng một lớp lụa mỏng, mục đích là để cho dân chúng có thể nhìn thấy thánh thượng của mình.
Kiệu dọc đường nhận sự chú mục và lời chúc phúc của bá tánh, tiến về phía bờ biển nơi đã chuẩn bị sẵn lễ đài để cúng tế. Khuynh Linh và những người khác đi theo kiệu ra đến lễ đài bên bờ biển.
Lễ đài được làm từ gỗ đào đã nghe kinh Phật trong chùa suốt bốn mươi chín ngày, mỗi cột trụ và bậc thang đều khắc kinh văn, ở giữa là một lư hương bằng gỗ tử đàn mạ vàng.
Hoàng đế Bắc Thương dẫn theo Hoàng hậu bước từng bước lên lễ đài, đọc lời chúc phúc.
Mất gần một canh giờ, chỉ quanh quẩn những lời cầu mong thần biển phù hộ cho Bắc Thương, giữ cho mặt biển yên bình không nổi sóng lớn, phù hộ cho thuyền bè ra khơi an toàn, không bị sóng gió hay hải tặc quấy nhiễu.
Những lời chúc phúc này thực ra lễ hội ở quốc gia nào cũng tương tự nhau. Khuynh Linh và những người khác đứng ở hàng đầu tiên, lắng nghe hoàng đế Bắc Thương đọc lời cầu nguyện.
Từ lúc xuất phát đến bờ biển đã gần hết giờ Thìn, lúc này mặt trời đã lên cao.
Ánh nắng bên bờ biển vốn đã gay gắt và chói mắt, hôm nay nhiệt độ lại tăng lên đáng kể, Khuynh Linh đứng dưới nắng lâu cảm thấy tứ chi có phần tê dại, đầu bắt đầu choáng váng.
Nóng quá, trang sức trên đầu lại nặng, y phục cũng rườm rà. Hơi thở của nàng bắt đầu trở nên gấp gáp.
Ám Nhật và Ám Nguyệt vì thân phận nên chỉ có thể chờ đợi trong đám đông.
Ám Nguyệt tinh ý nhận ra cơ thể Khuynh Linh có vẻ không ổn, hơi lảo đảo, mới thúc Ám Nhật nói.
"Huynh à, hình như Vương gia không được khỏe lắm."
Ám Nhật gật đầu, lo lắng nhìn về phía hoàng đế Bắc Thương đang đọc lễ văn, sau đó lại nhìn Khuynh Linh.
Vương gia nhà hắn ta vốn đã chưa tỉnh ngủ, thể chất lại yếu, bây giờ trời nắng gắt thế này thì e rằng sẽ xảy ra chuyện mất.
Bỗng nhiên, vị tướng quân áo xanh đứng cạnh Khuynh Linh nửa bước tiến lại gần nàng, đỡ lấy cánh tay của Khuynh Linh.
Ám Nhật thở phào nhẹ nhõm, tạm thời không phải lo Khuynh Linh sẽ ngất xỉu trong lễ hội, bèn quay sang nói với Ám Nguyệt vài câu, Ám Nguyệt gật đầu rồi lặng lẽ rời khỏi hiện trường lễ tế.
← Ch. 27 | Ch. 29 → |