Sư tử Hà Đông rống!
← Ch.151 | Ch.153 → |
Trên đường lớn Ẩn Thành, người đến người đi tấp nập, một nữ tử xinh đẹp mỹ lệ dắt theo một con ngựa trắng đứng ở trước mặt một tửu lâu, do dự một chút, đem ngựa giao cho tiểu nhị ra nghênh đón, nhấc chân bước vào tửu lâu. Nàng vừa vào tửu lâu, trong tửu lâu liền vang ra tiếng xuýt xoa không ngừng. Nữ tử xinh đẹp mỹ lệ như vậy cũng không thấy nhiều, những người nhìn đều cảm thấy tâm mình thật ngứa, nhất là đôi mắt phượng câu của nữ tử ấy, thật làm cho người chảy nước miếng.
Tựa như nữ tử đối với những ánh nhìn như vậy rất quen thuộc do thường xuyên chạm phải, bên môi nàng treo nụ cười thản nhiên, thong thả đi lên lầu hai, tư thái thướt tha xinh đẹp này, nếu được ôm vào ngực không biết hồn phách sẽ bay đến tận đâu!
Nữ tử chọn một góc an tĩnh ở lầu hai ngồi xuống. Tiểu nhị ân cần chạy đến trước bàn, cầm lấy khăn lau xoa xoa bàn, trên mặt bàn căn bản không tồn tại chút hạt bụi nào.
"Cô nương cần gì?"
Nữ tử xinh đẹp nhếch đôi mắt phượng, sóng mắt lưu chuyển, làm cho tiểu nhị bỗng chốc giật mình sững sờ trong giây lát, sau đó lấy lại tinh thần, lúng túng cười gượng.
"Tiểu nhị ca, ta muốn hỏi ngươi một nơi."
Nói xong, bàn tay trắng nõn thon thon như biễu diễn ảo thuật, móc ra một thỏi bạc trắng đặt lên bàn.
Tiểu nhị ngây ngô cười, khách khí nói: "Cô nương có việc cứ việc nói, không cần khách khí như thế."
Nữ tử gật đầu, mắt phượng mỉm cười, "Xin hỏi Tiểu nhị ca làm thế nào để lên Phi Long Sơn?"
Phi Long Sơn?
Trên mặt tiểu nhị hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh lại gương ra nụ cười ngây ngô, vẻ kinh ngạc trong nháy mắt ấy, thật giống như là ảo giác của người nhìn thấy.
"Có thể mạn phép hỏi cô nương lên Phi Long Sơn là muốn thăm bạn hay là vì công việc hay không?"
"Thăm bạn."
Nữ tử nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
Tiểu nhị nhẹ"À" một tiếng, lại nói, "Ra khỏi tửu lâu, đi hướng Tây năm sáu dặm đường là đến dưới chân núi Phi Long. Cô nương không biết, núi Phi Long này chính là một nơi rất đẹp, nghe nói trên núi bốn mùa đều như mùa xuân, cảnh đẹp như tranh vẽ. Cô nương đi tới Ẩn Thành nhất định phải đến núi Phi Long ngắm một chút."
Giọng điệu nhiệt tình, làm cho nữ tử cười khe khẽ, tiểu nhị này thật đúng là nhiệt tình quá rồi.
"Cám ơn tiểu nhị ca, phiền ngươi mang lên cho ta những món ăn đặc sắc nơi này của các ngươi."
Ăn xong nàng cũng có thể nhanh chóng lên núi.
Tiểu nhị gật đầu nói, "Xin cô nương chờ một chút, thức ăn lập tức tới ngay."
Nói xong liền lui xuống.
Mắt phượng nữ tử mỉm cười, nhìn bóng lưng tiểu nhị rời đi, ngón tay mảnh khảnh nhẹ gõ mặt bàn.
Tửu lâu này hiệu suất không tệ, không để cho nàng chờ lâu, một bàn thức ăn có đầy đủ sắc màu, hương vị liền được bày lên.
Nữ tử nhẹ vén ống tay áo, giơ đũa bạc lên, gắp một miếng cá kho, há đôi môi hồng chúm chím nho nhỏ, đặt vào trong miệng, tao nhã lập lại nhiều lần. Thỉnh thoảng gật đầu, ừ, thức ăn tửu lâu này cũng không tệ lắm.
Nàng vừa tinh tế thưởng thức, vừa suy nghĩ. Đột nhiên, một chiếc quạt giấy đè lại đôi đũa bạc trong tay nàng. Mắt phượng khẽ ngước lên, một nam tử cao to đang đứng trước mắt nàng lồ lộ, hắn tiêu sái nhìn nàng, tay cầm chiếc quạt giấy, giả bộ tạo ra bộ dáng phong nhã, mà chiếc quạt giấy ấy đang đặt ở trên đũa bạc của nàng.
Muốn rút đũa bạc về, nhưng nàng cảm giác được có một cỗ nội lực từ trên quạt giấy chậm rãi truyền đến. Trong lòng không khỏi cười lạnh, tên cặn bã này muốn làm gì? Đập phá sao? Hắn thật đúng là không có mắt.
Mắt phượng mang theo kiều mỵ, nhìn về phía nam tử, giọng nói mềm mại say đắm lòng người.
"Công tử muốn làm gì?"
Nam tử nghe giọng nói say lòng, tâm cũng mềm đi, không nhanh không chậm rút lại quạt giấy, mở ra, nhẹ nhàng quạt, cũng thể hiện được mấy phần phong nhã.
"Tại hạ chỉ là muốn ngồi cùng bàn với cô nương mà thôi."
Giọng nói trầm thấp dễ nghe.
Ánh mắt phượng của nữ tử xinh đẹp quét một vòng xung quanh, nhìn thấy còn có rất nhiều chỗ trống, khóe môi cong cong hiện lên nụ cười xinh đẹp.
"Công tử xin đến hãy đến bàn khác đi."
Hi vọng hắn có thể nghe hiểu ý của nàng, không nên chọc nàng nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
"Tại hạ cảm thấy cùng cô nương hợp ý, nếu có may mắn kết làm bằng hữu ——"
"Không có gì nữa, công tử xin cứ tự nhiên mà đi."
Hợp ý? Bình thủy tương phùng gì chớ, duyên gì chớ? Nàng không có hứng thú kết giao bằng hữu.
"Cô nương ——"
Nam tử còn muốn tiếp tục dây dưa, lại thấy nữ tử xinh đẹp trừng mắt phượng, đũa bạc trong tay phất một cái, một cái đùi gà hướng bay thẳng hướng vào mặt hắn.
"Ngươi có thôi hay không a? Lão nương không có thời gian để hao phí với ngươi!"
Nhanh như chớp, vang lên tiếng sư tử hà đông rống to.
Nam tử căn bản không kịp né tránh chiếc đùi gà ấy, lại nhìn thấy nữ tử xinh đẹp hiện nguyên hình, hắn như bừng tỉnh cơn mộng, hắn vẫn không hiểu một mỹ nhân làm sao lại có thể biến thành sư tử hung dữ?!
Đả kích quá lớn!
"Còn đứng ở chỗ này làm trở ngại lão nương ăn cơm sao? Có phải ngại một cái đùi gà không đủ hay không?"
Nữ tử chán ghét nói, nếu không mau đi thì hãy nhìn xem nàng làm thế nào để thu thập hắn.
"Ngươi, ngươi, ngươi!"
Rốt cục, hắn cũng phục hồi lại tinh thần, mộng đẹp trong lòng chợt tan biến, tức giận đến mức chỉ vào mũi nàng.
"Một nữ tử miệng đầy ô ngôn uế ngữ, còn thể thống gì?"
Tiên nữ trong mộng của hắn lại là một nữ tử thô lỗ, hắn thật là nhìn nhầm rồi, hắn nghĩ, Thẩm Thanh hắn trên giang hồ cũng là một nhân vật có máu mặt, mọi người tặng cho hắn danh hiệu "Ngọc diện thư sinh", những danh môn thiên kim, giang hồ nữ hiệp đều đuổi theo hắn, hắn cũng không thèm để ý đến chút nào, bây giờ, hắn đột nhiên coi trọng nữ tử này, không nghĩ tới nàng lại khiến hắn tức giận như vậy, đưa tay sờ mặt mình, bóng nhảy một mảnh, trong lòng hắn càng thêm tức giận.
"Ngươi là gì của lão nương? Miệng lão nương đầy ô ngôn uế ngữ gây trở ngại cho ngươi à?"
Nữ tử trừng mắt, đối với gã nam tử trước mặt càng thêm chán ghét, hắn có ý đồ bất chính đối với một nữ tử mới gặp gỡ lần đầu tiên, thì có chổ nào tốt hơn nàng đây? Chỉ cho phép quan phóng hỏa mà không cho phép dân đốt đèn sao? Thì ra, tên này chỉ là một ngụy quân tử mà thôi, lại nói nàng không ra thể thống gì, hắn với nàng ai kém hơn ai chứ!
"Thô lỗ không văn hóa! Hãy xem có nam nhân nào sẽ muốn ngươi không!"
Thẩm Thanh tức giận đến sắc mặt hóa xanh, lời nói không chút khách khí. Nữ nhân này!
"Í, không đúng rồi, lão nương ta đã sớm lập gia đình."
Nữ tử cười lạnh. Nam nhân này vừa nhìn thì đã khiến người khác bực bội.
Thẩm Thanh sững sờ, nàng lập gia đình? Tại sao không có chải búi tóc phụ nhân? Lửa trong lòng lại càng bùng lên.
"Cưới một bát phụ (người đàn bà chanh chua) như ngươi, nam nhân kia không phải là kẻ điên chính là kẻ ngu."
Hắn thật sự tức không chịu nổi.
"Bốp!"
"Loảng xoảng!"
Nữ tử vung một chưởng đập xuống bàn, cái bàn biến thành hai nữa, thức ăn đầy bàn xui xẻo rơi rầm rầm xuống đầy đất, khiến tất cả mọi người trong tửu lâu đều đổ dồn mắt nhìn về phía bên này.
Nữ tử "vụt" một cái đứng lên, lông mày dựng thẳng, mắt phượng hàm băng, trừng mắt nhìn Thẩm Thanh. Hắn nói nàng như thế nào cũng không sao, nhưng là hắn dám nói nam nhân của nàng, vậy thì phạm vào tối kỵ của nàng, mặc dù nam nhân nhà nàng là thành thật, nhưng là cũng không cho phép người khác nói cái gì.
"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Lão nương hôm nay không phát uy, ngươi vẫn đạp lên mặt mũi hả?"
Nói xong, vươn ra bàn tay trắng nõn thon dài, một trận tiếng vang bốp bốp thoáng chốc vang vọng cả tửu lâu.
Thân thủ nàng kia cực nhanh, làm cho người ta thấy mà hoa cả mắt. Mà Thẩm Thanh này cũng là không nhúc nhích ngoan ngoãn làm cho nàng đánh. Mấu chốt là hắn không ngoan cũng không được a, bởi vì huyệt đạo của hắn không biết từ lúc nào lại bị nữ nhân kia chế trụ. Dưới tình huống thân thể không nhúc nhích được, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn bị đánh a. Cho dù trong lòng tức giận, ở trước mặt mọi người bị một nữ tử bạt tai, hắn hiện tại cũng không có biện pháp giải khai huyệt đạo, phản kích trở về. Hắn thật không có nghĩ đến, hôm nay lại đụng phải nhân vật lợi hại, yêu nữ này đến tột cùng là lai lịch gì?
"Nữ tử thật hung hãn a!"
"Người nam nhân này cũng quá kém cỏi, lại bị nữ tử bạt tai, thật là nhục tư văn!"
"Hắn làm sao không tránh ra a?"
......
Trong tai nghe mọi người nghị luận rối rít, đáy lòng Thẩm Thanh dâng lên một cổ hận ý. Hắn nhất định phải cho yêu nữ này đẹp mắt.
Nàng kia trong lòng tức giận, liều mạng dùng sức đánh mặt nam tử trước mắt. Có một cái miệng thúi như vậy, sớm tát hỏng cũng tốt, tiết kiệm đến nơi nơi phun mùi hôi.
Nghĩ tới, liền càng đánh càng là nghiện, nàng hôm nay không đem hắn đem cái miệng này đánh hỏng không được.
Cho nên trong tửu lâu tiếng bốp bốp không ngừng, tiếng mọi người vây xem nghị luận rối rít cũng là càng lúc càng lớn.
"Tỷ!"
Tiếng gọi thanh tân dễ nghe truyền vào trong tai nữ tử đang nóng nảy. Nàng đột nhiên dừng lại động tác trong tay, nhìn về phía bóng dáng màu tím hướng nàng chạy tới, bộ dạng nhanh nhẹn này, làm cho mắt phượng băng hàn của nàng lộ ra ấm áp, khóe môi ngoan lệ cũng chuyển thành nụ cười thương yêu.
"Khả Nhi!"
Một chưởng đánh bay Thẩm Thanh đã bị nàng đánh cho nhìn không ra hình người, đi vào bước nhanh, ôm lấy người đang hướng nàng chạy nhanh tới. Trong miệng cũng là lải nhải trìu mến.
"Chạy nhanh như vậy làm gì? Tiểu Thiên không phải nói ngươi mang thai sao? Sao ngươi không an tĩnh một chút a."
Ngọc Phi Yên ôm lấy cổ của nàng, cười hì hì nói: "Mang thai cũng là có thể chạy a, tỷ làm sao ngươi lại ở chỗ này?"
Nữ tử quở mắng nàng một cái, quyến rũ động lòng người, "Còn không phải là bởi vì ngươi a."
Vì nàng?
Ngọc Phi Yên không rõ, nàng làm sao a?
Nữ tử nhẹ vỗ đầu nàng, tràn ngập oán khí nói, "Muội tử của ta đều bị người làm mang thai rồi, ta đây làm tỷ tỷ có thể bớt lo?"
Ngọc Phi Yên ngẩn ra, khẽ mỉm cười, thì ra là tỷ tỷ nhà nàng là bởi vì chuyện này a. Tỷ tỷ thương nàng xem ra đối với cách làm của nàng rất không đồng ý đâu.
← Ch. 151 | Ch. 153 → |