← Ch.01 | Ch.03 → |
Dùng xong điểm tâm, Tưởng thị đi tìm tiểu đạo cô mà bà quen để ôn chuyện, Tưởng Hoài Chu dẫn hai vị biểu muội đi ngắm cảnh trí xung quanh, dáng người hắn cao lớn, mặc một thân áo trắng trông phong lưu phóng khoáng vô cùng. Tạ Lan Kiều chỉ lớn hơn Tạ Lan Âm một tuổi nhưng đã cao hơn Lan Âm nửa cái đầu, một thân trường bào màu xanh ngọc trên người khiến trông nàng càng giống một tiểu công tử mi thanh mục tú*. Tạ Lan Âm diện váy dài, trên mặt điểm chút hương phấn đi giữa hai người họ trông lại càng xinh đẹp hơn. Nhân lúc trấn Nhạc Cung còn chưa có nhiều du khách, Tạ Lan Âm tạm tháo mũ mạng xuống đưa cho Anh Ca, cực kì thích thú thưởng thức cảnh trí tú lệ xung quanh.
*thanh thoát xinh đẹp
Đáng tiếc, ở Hàng Châu nàng cũng chỉ đến nhà tỷ muội làm khách là nhiều nhất, thân thể yếu đuối nên chưa đi được bao lâu mà lòng bàn chân đã mất cảm giác. Đang định làm nũng kêu mệt thì thấy tỷ tỷ vừa đứng bên cạnh bỗng chạy vụt đến điện Dược vương ở phía trước, Tạ Lan Âm không muốn phá hỏng hứng thú dạo chơi của tỷ tỷ nên lặng lẽ chịu đựng, chỉ là nàng không ngừng thở ra hít vào, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dần đỏ ửng.
"Mệt không Lan Âm?" Tạ Lan Kiều hiểu rõ thân thể kim chi ngọc diệp* của muội muội, vì muốn nàng đi thêm mấy bước rèn luyện thân thể nên mới giả vờ như không biết, tự mình dạo quanh điện Dược vương xong, cảm thấy không sai biệt lắm mới săn sóc hỏi.
*cành vàng lá ngọc
Tạ Lan Âm đang muốn mở miệng, nghe tỷ tỷ nói vậy, liền vội vàng gật đầu, đôi mắt hoa đào trong veo như nước khẽ nhìn tỷ tỷ, "Muội không đi nổi nữa..."
"Bên kia là lầu Ngọc Tỉnh, chúng ta qua đó nghỉ thôi", Tưởng Hoài Chu chỉ về phía tiểu lâu nhỏ ngay chính giữa con đường: "Giếng ngọc ở ngay trong đó".
Lầu Ngọc Tỉnh là một trong những danh cảnh của trấn Nhạc Cung, lầu hai có thể ngồi uống trà nghỉ ngơi, Tạ Lan Âm lập tức đồng ý, chỉ cần nhanh chóng được ngồi nghỉ, nơi nào nàng cũng nguyện ý đi.
Có mục tiêu, bước chân nàng liền nhanh hơn, Tạ Lan Kiều nhìn bóng dáng mảnh mai của muội muội, lắc đầu bật cười, nhận lấy mũ mạo trong tay Anh Ca, tự tay đội lên đầu muội muội, "Trong lầu có thể có khách nam". Muội muội dung mạo quá mức xuất chúng, ở nơi này giống như vưu vật* hiếm có, Tạ Lan Kiều quả thực không muốn để người ngoài trông thấy.
*người ưu tú, vật quý lạ (thường chỉ người con gái đẹp tuyệt sắc)
Cách màn lụa trắng mỏng, nhìn dung mạo thanh tú xinh đẹp của nhị tỷ đang thuần thục giúp nàng chỉnh trang, Tạ Lan Âm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, "Tỷ tỷ đối với ta thật tốt".
"Muội là muội muội của ta, ta không tốt với muội thì còn tốt với ai đây?". Buộc chắc dây đeo nhỏ xong, Tạ Lan Kiều lại đưa tay chỉnh lại mạng che trên mũ cho muội muội.
Tưởng Hoài Chu phe phẩy quạt giấy tới gần, cố ý khụ khụ mấy tiếng, nghiêm mặt răn dạy: "Chú ý chút đi Lan Kiều, muội đang mặc nam trang đó, ở chỗ đông người để người ta nhìn thấy, lại nghĩ muội đang đùa giỡn con gái nhà lành cho coi".
"Có trêu ghẹo con gái nhà lành cũng là học ở huynh, đừng cho là bọn muội không biết gì". Tạ Lan Kiều lùi về phía sau hai bước, học bộ dạng mẫu thân răn dạy biểu ca, "Huynh đã mười tám tuổi rồi, bớt phóng túng lại đi, ngoan ngoãn cưới một cô nương tốt về nhà mới là việc đúng đắn, ít ra ngoài câu tam đáp tứ..."
Một câu kia còn chưa nói xong, đã bị Tưởng Hoài Chu dùng quạt giấy gõ vào trán một cái, Tạ Lan Kiều bị đau kêu hừ hừ lập tức muốn lấy cây quạt của mình ra đánh trả. Tạ Lan Âm vui vẻ đứng bên cạnh xem náo nhiệt, trông thấy tỷ tỷ sắp bị biểu ca gõ thêm cái nữa, nàng lập tức nũng nịu uy hiếp: "Tam biểu ca lại bắt nạt tỷ tỷ nữa, ta sẽ mách mợ đó!"
"Chỉ suốt ngày mách lẻo", Tưởng Hoài Chu xoay người gõ nàng một cái, "Không muốn dùng hương cao của ta nữa hả?".
"Muốn chứ!". Tạ Lan Âm cực kì đúng lý hợp tình cười khẽ.
Ba huynh muội vừa cười vừa nói, đùa giỡn ầm ỹ tới tận trước cửa lầu Ngọc Tỉnh.
Lầu này chia làm hai tầng, ngay giữa tầng một chính là giếng Ngọc, nước sâu không thấy đáy, phản chiếu vài tia sáng yếu ớt.
Tạ Lan Âm ghé vào bên thành giếng nhìn ngó một lát, lập tức hiếu kì quay sang hỏi biểu ca, "Nghe đồn lúc Kim Tiên công chúa em gái của Huyền Tông đế gội đầu ở nơi này có vô ý làm rơi một cây trâm ngọc, sau lại tìm thấy nó ở trong con suối dưới chân núi Ngọc Tuyền cho nên người ta mới gọi là suối Ngọc, giếng Ngọc. Hai nơi này thật sự thông nhau sao? Hay là do người ta nói nhảm thôi?"
"Ta chưa thử qua, làm sao biết được?" Tưởng Hoài Chu vừa đặt thùng nước xuống, liền gọi hai biểu muội tới uống nước tự tay hắn lấy.
Tạ Lan Âm không hài lòng, định hỏi thăm tiểu nhị gần đó, nhưng trong đầu vừa xẹt qua một ý tưởng liền lẳng lặng tháo chiếc khuyên tai mã não màu đỏ bên tai trái xuống, nhìn trái nhìn phải, thừa dịp không có ai chú ý liền thả xuống giếng.
Nàng tưởng đã che giấu tốt, ai ngờ khuyên tai vừa rơi xuống nước lập tức phát ra tiếng vang nhỏ, Tạ Lan Kiều và Tưởng Hoài Chu bên này đều nghe thấy, Tưởng Hoài Chu thì không sao cả nhưng Tạ Lan Kiều giận đến mức nhéo cánh tay muội muội, "Cái đồ hư hỏng nhà muội... Có phải là muội thừa tiền quá mức rồi hay không?".
Tạ Lan Kiều nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ, không muốn để người ngoài biết đó là khuyên tai của muội muội, để tránh sau bị người khác nhặt được lại rước lấy phiền toái.
Sức nàng không nhỏ chút nào, Tạ Lan Âm bị nhéo đến mức phải kêu khẽ, biết bản thân phạm lỗi trước nên nàng không dám già mồm với tỷ tỷ, lại sợ tỷ tỷ bóp một cái vẫn chưa hết giận, bèn nhanh chân chạy về phía lầu. Tạ Lan Kiều lập tức xoay người đuổi theo Lan Âm. Nếu là thứ khác có lẽ nàng đã không tức đến vậy, nhưng lúc tháng chạp muội muội nhõng nhẽo đòi nàng chiếc khuyên này bằng được, bởi vì có người tranh mua nên nàng phải trả thêm mấy chục lạng bạc mới mua được nó, hôm nay lại thấy muội muội không chút bận tâm vứt bỏ như thế, nếu nàng không giáo huấn nó một trận có phải sau này tiểu nha đầu này sẽ càng hoang phí hơn không?
Hai vị biểu muội này cứ ở cùng nhau là y như rằng lại ồn ào, Tưởng Hoài Chu thấy cũng không thể trách, đành thấp giọng phân phó gã sai vặt Trường An xuống dưới chân núi Ngọc Tuyền tìm kiếm.
Bên kia Tạ Lan Âm đang đứng thở hổn hển liền phát hiện trên lầu đã có một bàn khách nhân, nàng cảm thấy cực kì may mắn, lập tức bước nhanh đến ngồi gần chỗ họ, không chút sợ hãi nhìn tỷ tỷ đang đuổi theo. Nàng không tin tỷ ấy sẽ động tay động chân trước mặt người ngoài.
Tạ Lan Kiều liếc mắt một cái cũng nhìn ra tâm tư giảo hoạt của muội muội, nàng quả thật không muốn tự mất mặt, đành hít sâu một hơi, thong dong đi đến ngồi đối diện muội muội, hung hăng ném một ánh mắt như dao găm về phía nó.
Tạ Lan Âm khe khẽ cười, đã tạm an toàn nên nàng tùy ý nhìn sang bàn khách nhân bên cạnh.
Lư Tuấn mặt không đổi sắc ngồi ngay ngắn, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như đao khắc, đối diện hắn, Cát Tiến đang len lén theo dõi vị khách mới tới nhưng bởi Tạ Lan Âm đang đội mũ che nên hắn không biết đối phương cũng đang nhìn về phía mình, lại liếc thêm mấy vòng trên người Tạ Lan Kiều mới thu hồi tầm mắt, đứng dậy bưng trà, nhân tiện hướng chủ tử khoa tay múa chân ra hiệu.
Hai người vừa đến đều là nữ.
Tiêu Nguyên thản nhiên liếc mắt nhìn hắn.
Cát Tiến hậm hực thu tay, lại sợ bị Lư Tuấn chê cười, khóe miệng khẽ nhếch lên nhưng trong lòng thì cực kì ảo não. Thật là, sao hắn lại quên chứ, tuy chủ tử đưa lưng về phía bên kia nhưng vừa rồi khi đôi tỷ muội này đi vào, chắc chắn ngài ấy đã quan sát qua, đâu cần hắn nhiều chuyện?
Tạ Lan Âm quan sát xong, rất nhanh thu hồi tầm mắt. Ba người phía trước, một người y phục tối màu nhưng hết sức đẹp đẽ, quý giá đang đưa lưng về phía mình, hai người còn lại dung mạo cũng không tầm thường, người mặt lạnh có chút giống phụ thân, hắn chắc biết chút công phu, còn một người trông lấm la lấm lét không thành thật, còn nhìn chằm chằm tỷ tỷ một lúc, chẳng lẽ hắn đã nhìn ra thân phận của tỷ tỷ?
Thật ra thì tỷ tỷ mặc nam trang để tiện làm việc, cũng không quan tâm người khác có nhìn ra hay không, lại càng không bận tâm đến chuyện người ngoài soi mói, bới móc.
"Tam biểu ca, ta muốn uống trà hoa quế, ở đây có không?" Thấy Tưởng Hoài Chu đi đến, Tạ Lan Âm cất giọng hỏi.
Giọng nói trong trẻo yêu kiều vừa vang lên, Cát Tiến lập tức nhìn về phía chủ tử nhà mình, vừa nãy khi thấy cô nương này nói chuyện dưới lầu, tay chủ tử đang nâng ly trà có chút khựng lại, hiển nhiên là thích thanh âm này, bởi vậy hắn mới muốn giúp ngài ấy tìm ra chủ nhân của giọng nói.
Lúc này Tiêu Nguyên không biểu hiện ra chút khác thường nào, chỉ tinh tế thưởng trà, vừa buông chén liền hướng tầm mắt về phía phong cảnh xa xa ngoài cửa sổ.
"Có, hôm qua ta đã dặn bọn họ". Tưởng Hoài Chu hướng về phía Cát Tiến ở gần nhất khẽ gật đầu, sửa lại bộ dạng cà phơ cà phất trước mặt hai biểu muội thành dáng vẻ ôn nhuận khiêm tốn, đó là bộ dáng hắn thể hiện mỗi khi ra ngoài bàn chuyện làm ăn.
Cát Tiến khẽ quay đến mỉm cười.
Xã giao xong, Tưởng Hoài Chu lập tức chuyên tâm tiếp đãi hai vị biểu muội.
Bên này Cát Tiến thấy chủ tử cứ một chén lại một chén, không hề có ý định rời đi, không biết là chưa muốn đi hay là vẫn luyến tiếc thanh âm ngọt ngào hơn cả tiếng hót của chim hoàng oanh kia, hắn nhanh trí phân phó tiểu nhị dâng lên một bình trà mới.
Bọn họ không đi nhưng bên kia Tạ Lan Âm cảm thấy nghỉ ngơi đã đủ nên muốn tiếp tục dạo chơi.
Tưởng Hoài Chu, Tạ Lan Kiều cũng đứng lên.
Tạ Lan Âm đi bên phải tỷ tỷ, đang bước xuống lầu chợt có làn gió từ cửa sổ thổi tung một góc sa màn trên mũ của nàng, lộ ra chiếc cằm nhỏ trắng nõn tinh xảo, đôi môi đỏ mọng cùng chiếc khuyên tai mã não màu đỏ đang nhẹ nhàng lay động trên tai phải của nàng.
Gió lớn cứ thổi tung màn sa, Tạ Lan Âm đành nâng tay kéo nó xuống, oán giận cùng tỷ tỷ bước xuống lầu.
Người đi rồi, Tiêu Nguyên lặng lẽ thu hồi tầm mắt, ngồi thêm một lát liền đứng dậy: "Đi thôi".
Lư Tuấn kiệm lời, trầm mặc theo sát chủ tử, Cát Tiến nhớ lại mấy ly trà chủ tử uống thêm lúc nãy, vừa xuống lầu liền đề nghị: "Công tử, đây là lần đầu tiên chúng ta đến Hoa Sơn, hay ở đây thêm hai ngày?". Chủ tử không thích rượu cũng không thích mỹ nhân, chỉ có một ham thích duy nhất là âm thanh, ở thêm mấy ngày, có lẽ ngày mai có thể gặp lại cô nương kia chăng.
Tiêu Nguyên dường như không nghe thấy, chuyên chú rời đi.
Cát Tiến nhất thời hiểu được, hắn lại tự cho là mình thông minh.
Sáng sớm hôm sau, chủ tớ ba người liền rời núi bằng con đường bên suối Ngọc.
Cát Tiến đi đường hay ngó đông ngó tây, liền phát hiện ra bên bờ suối có một khối đá nhỏ phát ra sắc hồng, bị làn nước đẩy vào bờ đang trôi lững lờ. Cát Tiến thấy thú vị liền chạy tới, nhặt lên mới phát hiện đó là một chiếc khuyên tai, không khỏi thất vọng đem nó đưa cho Lư Tuấn, "Cho ngươi, tương lai tặng cho thê tử".
Chất ngọc của chiếc khuyên không tồi, không biết là cô nương nhà giàu nào đánh rơi.
Lư Tuấn nhìn thứ trong lòng bàn tay hắn, không thèm tiếp nhận.
Thấy hắn không cần, Cát Tiến giữ cũng vô dụng, định ném trả về suối nhưng vừa vươn tay, món đồ trong tay đã bị người khác lấy mất.
"Công tử?", Cát Tiến kinh ngạc nhìn về phía chủ tử.
Tiêu Nguyên xoay xoay chiếc khuyên ngọc đỏ tươi trong tay, không nói một lời lập tức cất vào trong tay áo.
Lư Tuấn nhanh chóng đuổi kịp.
Cát Tiến sững sờ tại chỗ, không tin vào mắt mình, chủ tử của hắn là hoàng tử là vương gia đó, vì sao lại coi trọng một món đồ nhặt được vậy?
Nắng sớm mờ nhạt, chủ tớ ba người vừa rời đi không lâu, Trường An mới thở phì phò chạy tới, chăm chú tìm kiếm trong nước suối một hồi cũng không thấy liền trở về phục mệnh.
Tưởng gia có tiền, Tưởng thị cũng có tiền, tiền tài mấy phòng của Tạ gia có khi cũng không bằng số lẻ trong đồ cưới của bà cho nên nữ nhi ham chơi đánh mất khuyên tai, Tưởng thị căn bản cũng không để trong lòng, chỉ dặn con về sau không được nghịch ngợm như vậy, trang sức bên người nữ nhân nếu bị kẻ khác nhặt được sẽ không tốt.
"Nương con biết mà, nếu bên giếng có người lạ, con chắc chắn sẽ không thả nó xuống". Tạ Lan Âm ngoan ngoãn tựa vào người mẫu thân, giống như chim non mệt mỏi, nhẹ giọng thủ thỉ với bà: "Con chính là tò mò suối Ngọc với giếng Ngọc này có thực sự thông nhau hay không thôi, ai bảo Tam biểu ca không chịu nói cho con biết chứ?"
Tưởng Hoài Chu đang uống trà bên cạnh, nghe nàng nói vậy phụt luôn cả ngụm nước trong miệng: "Được lắm, còn dám đổ tội lên đầu ta hả, lần sau tới Tây An muội tìm người khác dẫn muội đi chơi đi, ta hầu hạ không nổi, tội lỗi gì cũng bị đổ hết lên đầu".
Trên người hắn dính nước, đang chật vật chỉnh đốn, Tạ Lan Âm nghiêng đầu cười cười, "Đại biểu ca vội vàng cưới vợ, Nhị biểu ca trầm tính không thích ra ngoài, ta không tìm huynh thì tìm ai, với lại Tam biểu ca kiến thức sâu rộng, nói chuyện khôi hài nên ta chỉ thích theo Tam biểu ca ngao du thôi".
Tưởng Hoài Chu khẽ hừ hừ: "Coi như mắt muội còn có chút tinh tường".
Tạ Lan Âm mới ồn ào hai câu, đỉnh đầu đã bị mẫu thân khẽ gõ, "Đi chơi một hai ngày là đã nghiền rồi, không được ngày nào cũng đi".
Dân chúng Thiểm Tây tương đối cởi mở, Tưởng thị trước đây không hề bị quản thúc, làm gì cũng được cha mẹ và huynh trưởng dung túng, cho nên dù nữ nhi ở Hàng Châu được dạy rất nhiều quy củ đúng chuẩn khuê tú nhà quan thì Tưởng thị cũng không quá hà khắc với các con, tuy ngoài miệng nói nhưng phần lớn đều ngầm dung túng.
Mâu thân đã lên tiếng, Tạ Lan Âm nhanh nhảu cam đoan sẽ không chạy loạn, nhưng trong lòng nàng nghĩ thế nào, ai ở đây cũng hiểu rõ.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |