← Ch.100 | Ch.102 → |
Chỉ là Thịnh Quyết không dám lên tiếng, thứ nhất là đêm đã khuya, không tiện kinh động đến người không liên quan, thứ hai là hắn không dám chắc Nhạc Xương Hầu có đang cca ca giữ bảo bối nữ nhi của mình hay không, nhỡ đâu bản thân bị bắt gặp tại trận, chẳng phải sẽ có chút xấu xử sao?
"Hai người các ngươi trước đừng chèo thuyền nữa, cùng bản vương đáp lại nàng ấy." Thịnh Quyết suy bụng ta ra bụng người, sợ nàng không chú ý đến lời đáp của mình, bèn ra lệnh cho hai thuộc hạ cùng mình đáp lại nàng.
Nhưng đáp lại thế nào đây?
Thịnh Quyết đang buồn rầu, đột nhiên nghe thấy sau tai vang lên một trận gió hỗn loạn, hắn quay đầu lại, bỗng thấy hai ám vệ phía sau đồng loạt vung tay, động tác vô cùng khoa trương, giống như đang nhảy múa đồng bóng.
Thịnh Quyết: "..."
Hai người bọn họ nhảy lên, còn rất đều nhau nữa.
Dung Bách ra sức vung tay, vừa thở hổn hển vừa nói: "Vương gia! Mau nhìn, Giang cô nương đang nhìn ngài kìa."
Thịnh Quyết ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Giang Lạc Dao chống cằm nhìn mình.
Hắn nghĩ nghĩ, rồi cũng giơ tay lên, chào nàng một cái.
Giang Lạc Dao lập tức không nhịn được cười.
Lúc Thịnh Quyết vào cửa, thấy hạ nhân trước cửa Hoa Vũ Các đều đã ngã xuống.
"Hai người các ngươi làm?" Thịnh Quyết quay đầu lại, hỏi, "Nơi gần nước, đánh ngất người ta phơi sương cả một đêm, ngày mai bị cảm lạnh thì phải làm sao."
Dung Bách:???
Tiêu Thanh:???
Không phải chứ? Hai người bọn họ không nghe nhầm đấy chứ?
Vương gia nhà bọn họ thế mà lại quan tâm đến những chi tiết này sao?
Chẳng lẽ Vương gia nhà bọn họ không phải là loại người g. i. ế. c người còn chê m. á. u bẩn giày sao? Sao hôm nay bảo hai người bọn họ đi làm việc, thế mà lại quản cả những việc vụn vặt này?
Chỉ là đánh ngất mấy hạ nhân thôi, lại không g. i. ế. c chết, sao còn phải đặc biệt nhắc đến?
Tiêu Thanh và Dung Bách nhìn nhau, hiểu ra - Vương gia rất có thể rất để ý vị Giang cô nương kia ở trên lầu, cho nên hạ nhân bên cạnh Giang cô nương cũng được chăm sóc, sẽ không bị thương, tránh để Giang cô nương biết được rồi đau lòng.
Tiêu Thanh và Dung Bách rất nhanh đã kéo tất cả những người bên ngoài vào trong phòng, sau đó "chu đáo" lật từ trong tủ ra một ít quần áo tránh rét đắp cho bọn họ.
"Lần sau chú ý một chút, đừng làm bị thương người bên cạnh nàng ấy, nếu lỡ làm bị thương, thì nói là các ngươi không quen biết bản vương." Thịnh Quyết vừa đi lên lầu, vừa hạ giọng nói, "Hai người các ngươi bảo vệ nàng ấy cho tốt, nhưng lúc g. i. ế. c người đừng dọa nàng ấy, nếu kinh động đến nàng ấy, thì xách đầu về gặp bản vương."
Tiêu Thanhvà Dung Bách vội vàng đáp ứng.
Thịnh Quyết đột nhiên dừng lại: "Hai người các ngươi lẽ nào còn muốn đi theo bản vương lên lầu?"
Tiêu Thanh: "..."
Dung Bách: "..."
Hai người bọn họ lập tức ý thức được điều gì đó, vội vàng lui ra sau rời đi, tiếp tục bay người đến bên cửa sổ cca ca gác.
Thịnh Quyết một mình lên lầu, hắn không mặc bất kỳ đai lưng hay những thứ tượng trưng cho thân phận nào mà ngày thường hay đeo, giống như chỉ là đang ở trong cung của mình vào lúc nửa đêm, chỉ mặc y phục rộng rãi mềm mại, cùng lắm là khoác thêm một chiếc áo khoác ngoài.
Hắn và Giang Lạc Dao vừa gặp mặt, liền thấy nàng bước nhanhvề phía mình.
Càng đi càng nhanh...
Mấy bước cuối cùng, gần như là lao vào vòng tay hắn.
Thịnh Quyết dang rộng vòng tay đón nàng, mỹ nhân thơm ngát ấp vào lòng, chóp mũi toàn là mùi hương dễ chịu.
"Trên người bản vương toàn là hơi lạnh mang theo từ lúc qua hồ, đừng để bị cảm lạnh." Thịnh Quyết tuy nói vậy, nhưng vẫn ôm chặt nàng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng mảnh mai xinh đẹp của nàng, "Đừng sợ, đừng sợ."
Hắn nghĩ, nàng hôm nay thấy mình g. i. ế. c người, thế mà còn nguyện ý chủ động đến ôm mình, phải thích đến mức nào mới có thể làm đến bước này?
Trong lòng nàng, nhất định là có để ý đến mình.
Thịnh Quyết vô cùng tin tưởng điều này.
Giang Lạc Dao lau nước mắt, tủi thân nói: "Vương gia, ta thấy khó chịu trong lòng."
"Sao lại thế." Thịnh Quyết giật mình, nắm lấy vai nàng, cúi người nhìn nàng kỹ càng, "Là bị dọa thành thế này sao?"
Lông mi nàng còn vương giọt nước mắt, cả người yếu ớt như chạm vào là vỡ, gương mặt tinh xảo tái nhợt đi nhiều, đôi môi căng mọng luôn mím chặt, như đang cố kìm nén sự sợ hãi.
Thịnh Quyết vội vàng dịu dàng dỗ dành: "Là lỗi của bản vương, nàng đánh ta đi."
Giang Lạc Dao nghi hoặc ngẩng đầu, không hiểu lắm: "Vì sao?"
Thịnh Quyết buột miệng nói: "Bởi vì..."
Không đúng.
Chờ đã.
Nàng thế mà không biết sao? Nàng lại hỏi mình tại sao?
Thịnh Quyết mơ hồ ngửi thấy mùi hiểu lầm trong đó, hắn vừa định nói ra, bỗng nhiên im lặng một cách kỳ lạ, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, đổi cách nói khác.
"Bởi vì bản vương đến muộn, bản vương nên đến gặp nàng sớm hơn, dù sao nơi này ngày thường cũng không có người ở, ban đêm cũng khá đáng sợ." Thịnh Quyết quả quyết không nhắc đến chuyện mình xử lý thích khách, "Không sao, hiện tại bản vương đã đến rồi, nàng cứ yên tâm, sẽ không có ai dám bắt nạt nàng đâu."
Tuy hắn không biết nàng sợ hãi vì sao, nhưng may mắn là nàng không trách móc mình, có lẽ nàng hôm nay không nhìn rõ mặt mình, chỉ là bị cảnh tượng m. á. u me đó dọa sợ.
Hoặc cũng có thể, nàng cùng lắm chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng đa số nữ nhi đều không chịu được cảnh tượng m. á. u chảy thành sông này, lúc vô tình nhìn thấy lần đầu tiên, thì nên quay trở lại trong xe ngựa, không nên nhìn ra ngoài nữa.
Thịnh Quyết nghĩ vậy, bỗng cảm thấy có thể hiểu được.
Dù sao nàng cũng không biết đó là hắn, vậy hắn nhất định sẽ không thừa nhận, đợi đến khi trời sáng, sẽ lập tức phong tỏa tin tức, không để nàng nghe thấy sự thật nữa.
← Ch. 100 | Ch. 102 → |