Vay nóng Homecredit

Truyện:Mỹ Nhân Ốm Yếu - Chương 02

Mỹ Nhân Ốm Yếu
Trọn bộ 10 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


"Thương thiếu gia, ngài lại bị thương!" Trong vườn trồng trọt hẻo lánh, tiểu cô nương trong mắt có lo lắng, tự động lấy ra thuốc trị thương trong lòng giúp bôi thuốc lên tất cả vết thương to nhỏ trên người nam hài nằm trong bụi hoa. Từ sau khi quen biết Thương thiếu gia, nàng đã có thói quen mang theo thuốc trong người.

Mở mắt nhìn nàng một cái, nam hài lặng im không nói, tuy vậy vẫn mặc nàng bôi thuốc trên người mình, thỉnh thoảng còn phối hợp lật người, nâng tay, để nàng tiện xử lý vết thương.

Hắn im lặng, tiểu cô nương cũng không quan tâm, tự ý giúp hắn bôi thuốc, cái miệng nhỏ nhắn đầy khó hiểu."Vì sao môn chủ đánh thiếu gia đến đầy người thương tích thế? Như vậy rất đau, không phải sao?" Nghĩ đến nếu bản thân hai ba ngày liền có vết thương mới, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại tới, trên người cả năm đều đau nhức, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhịn không được co lại.

Khi nàng ở trong bếp giúp thái rau, không cẩn thận bị một vết thương nho nhỏ ở tay, nàng đã đau mấy ngày a! Vết thương trên người Thương thiếu gia không biết lớn hơn nàng bao nhiêu lần, đau đớn khẳng định nhiều hơn nàng thật nhiều thật nhiều.

"Nghĩa phụ là huấn luyện ta, dạy ta võ công." Cuối cùng, nam hài thản nhiên lên tiếng.

"Học võ công nhất định phải biến thành toàn thân thương tích sao?" Tiểu cô nương buồn bực."Diễm Dao tiểu thư cũng học võ công, nhưng mà, từ trước tới giờ môn chủ chưa từng làm tiểu thư bị thương a!"

Nam hài nghe vậy lại trầm mặc, vẻ mặt lạnh như băng.

Thấy thế, tiểu cô nương có chút sợ hãi, lo lắng có phải mình nói sai rồi hay không."Thương thiếu gia, ngài tức giận sao?"

Lắc đầu, nam hài chuyển đề tài, khuôn mặt lạnh lùng mơ hồ có một tia bất mãn."Vì sao gọi ta Thương thiếu gia? Trước kia ngươi đều kêu tên ta."

"À......" Bôi thuốc xong, vẻ mặt vô tội ngồi bên cạnh hắn, tiểu cô nương đếm đếm ngón tay mình thấp giọng trả lời.

"Đại nương ở phòng bếp lần trước sau khi nghe chúng ta nói chuyện, bà trách ta nói Thương thiếu gia là nghĩa tử của môn chủ, là chủ tử địa vị cao cao tại thượng, A Tô chỉ là hạ nhân giúp rửa rau trong bếp, không thể không có tôn ti gọi thẳng tên ngài, phải kêu ngài là Thương thiếu gia mới được......"

Chủ tử? Khóe miệng nam hài đột nhiên nhếch lên một nụ cười châm biếm. So với người bên ngoài, hắn cùng môn chủ chẳng qua chỉ hơn một cái danh nghĩa phụ tử mà thôi.

Trên thực chất, hắn nhiều nhất chỉ là nô tài được huấn luyện để thành sát thủ đẳng cấp trong tương lai bán mạng cho nghĩa phụ, cùng nàng có gì khác nhau?

"Về sau ngươi cứ gọi tên ta, đừng quan tâm đại nương trong bếp nói gì." Nam hài hừ nói, không thích nghe nàng gọi hắn là cái gì Thương thiếu gia.

"Không được! Đại nương sẽ mắng......" Tiểu cô nương rất khó xử.

"Vậy về sau trước mặt người khác ngươi vẫn gọi ta là Thương thiếu gia, khi chỉ có hai người chúng ta, phải sửa lại gọi tên ta." Không muốn nàng bị chỉ trích, lui một bước suy nghĩ phương pháp đẹp cả đôi đường.

"Được!" Đã có cách giải quyết, tiểu cô nương mỉm cười, vui vẻ cực kỳ.

********

Dù sao cũng là tháng sáu Tây hồ, phong cảnh thật không giống bốn mùa.

Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng. *

(Lá sen xanh biếc liền trời thẳm, nắng chiếu hoa sen lạ sắc hồng. )

Ven bờ Tây Hồ xinh đẹp rực rỡ, liễu rũ như bông, thuyền nhỏ nhẹ lướt, sơn quang thủy sắc thanh tú lóng lánh cả một hồ, thi từ của bao nhiêu giai nhân danh sĩ càng trang điểm cho nó kiều diễm động lòng người.

Ngày hè, sau giờ Ngọ mưa to tầm tã, lá hoa rì rầm náo động, thiên hình vạn trạng uyển chuyển múa cùng mưa bụi. Ven hồ, tửu lâu buôn bán thịnh vượng, rất nhiều khách nhân ùa vào trú mưa, trong lúc nhất thời tiếng động ầm ỹ náo nhiệt vô cùng, tiếng tiểu nhị la to rồi lên xuống loay hoay vô cùng.

Trong lúc mưa lất phất, cánh cửa sổ lầu hai của một tửu lâu nào đó lộ ra hai bàn tay, một ngăm đen, một trắng nhỏ.

"Mưa Tây Hồ." Kéo cánh tay trắng thuần nhỏ bé vươn ngoài cửa sổ đón mưa, đôi mắt đen thẫm của Huyền Thương không rời khỏi nụ cười trên mặt nàng. Đối với việc nàng vì mắt mù mà không thể thưởng thức cảnh đẹp, từ trong đáy lòng hắn có thật sâu thương tiếc, chỉ có thể dùng mọi cách khác để nàng cảm nhận.

"A......" Môi nở nụ cười, phát hiện mưa trong veo đã đầy lòng bàn tay, nàng thật cẩn thận rút tay về, môi áp xuống uống nước mưa lạnh lẽo trong tay, lập tức cười càng thêm vui vẻ."Có mùi hoa sen!"

Biết là vừa rồi mình mới hình dung cảnh trí hoa sen nở rộ xinh đẹp đầy hồ cho nàng nghe mới khiến nàng có ảo giác lãng mạn này, nếu không, mưa thiên hạ không phải đều giống nhau sao, làm gì có chuyện mưa Tây Hồ còn có mùi hoa sen chứ?

Song, Huyền Thương cũng không hắt nước lạnh vào mặt nàng, chỉ không tiếng động khẽ nhếch môi, cẩn thận múc một muỗng cơm bát bửu đưa vào trong miệng nàng."Ăn chút cơm bát bửu lá sen, khẳng định so với mưa của nàng còn thơm hơn."

Nghe vậy, A Tô biết hắn là cố ý phụ họa lời nói ngu ngố của mình, trong lòng không khỏi cảm động, nhưng vẫn có chút thẹn thùng đỏ mặt."Muội tự ăn được, huynh đừng đút muội." Nam nhân này quả thực coi nàng là trẻ con, đặc biệt chiếu cố nàng.

"Ừm." Nhẹ ừm một tiếng xem như trả lời, tuy rằng không đút nàng, nhưng động tác giúp nàng chia thức ăn lại không hề ngừng.

Lẳng lặng ăn mỹ vị trong bát hắn không ngừng gắp vào, một hồi lâu sau, hai người đều đã ăn no, khi đang uống trà nóng, hai đại hán mang theo đao kiếm ngồi vào bàn cách vách, vừa thấy đã biết là nhân sĩ giang hồ, vừa mới ngồi xuống, tiếng thô to không chút che giấu đã vang lên -

"Hừ! Ta nói 'Câu Hồn Tu La' kia nhất định đã đến chỗ Diêm Vương lão gia báo danh!" Đại hán mặt chữ quốc (Chữ quốc:国) rót một chén rượu lớn, vừa uống vừa nói với đồng bạn những đại sự gần đây phát sinh trên giang hồ.

"Sao lại nói vậy?" Đại hán mày rậm vội vàng tra hỏi, tin tức có chút không thông.

"Huynh đệ, ngươi chẳng biết gì cả!" Chắc chắc lưỡi, đại hán mặt chữ quốc bộ dạng giang hồ vạn sự thông (biết rõ mọi chuyện trên giang hồ) đắc ý, lớn tiếng nói đại sự oanh động mấy ngày trước đây mình nghe được."Nghe nói Huyền Cực Môn hạ lệnh truy sát, thề phải lấy được thủ cấp của hữu hộ pháp 'Câu Hồn Tu La' đã phản môn vào tay, thậm chí còn có lời đồn, bất luận người nào, chỉ cần đem đầu của 'Câu Hồn Tu La' đưa tới Huyền Cực Môn, có thể được thưởng vạn lượng hoàng kim."

"Việc này thật thú vị! Sát thủ đứng đầu bị đuổi giết, tổ chức sát thủ chuyên thu tiền ủy thác giết người lại đưa ra tiền thưởng treo giải thưởng nhờ võ lâm nhân sĩ giúp bọn họ giết người, thật đúng là giang hồ nhất đại kì sự (Chuyện kì lạ nhất trên giang hồ)!" Đại hán mày rậm nhịn không được cười nhạo ra tiếng.

"Còn không phải sao!" Đại hán mặt chữ quốc gật đầu phụ họa, miệng còn hước cười chế nhạo."Có điều giá trị của 'Câu Hồn Tu La' thật đúng là cao, không biết Huyền Cực Môn trước kia có tiếp nhận việc 'làm ăn' có giá cao như vậy hay không?"

"Tiền thưởng khổng lồ như thế, còn sợ không có nhân sĩ hắc bạch lưỡng đạo tham lam, gia nhập hàng ngũ đuổi giết hay sao? Hơn nữa cũng có không ít kẻ quan cao chức trọng, võ lâm danh sĩ chết dưới tay 'Câu Hồn Tu La', kẻ thù không kể hết, người người đều chờ báo thù rửa hận a!

"Ta thấy sát thủ đứng đầu hai tay dính đầy máu tanh này chỉ sợ tương lai rất khó khăn, đầu trên cổ khó giữ được chỉ là vấn đề sớm muộn." Đại hán mày rậm rung đùi đắc ý nói, cũng không xem trọng tương lai mỗ sát thủ sẽ có bao nhiêu tươi đẹp!

Dù sao lúc trước 'Câu Hồn Tu La' mặc dù bị nhân sĩ bạch đạo thống hận, muốn giết cho thống khoái, nhưng vì hành tung khó lường hơn nữa còn có "Huyền Cực Môn" thần bí kỳ dị, không phải người trong môn không biết hang ổ ở chỗ nào làm chỗ dựa, tạo điều kiện cho hắn sau khi hoàn thành nhiệm vụ tu dưỡng, không bị kẻ thù đuổi giết quấy nhiễu.

Nhưng hôm nay ngay cả người trong nhà cũng muốn diệt hắn, dưới sự đuổi giết của hắc bạch lưỡng đạo, thiên hạ há còn có chỗ cho hắn dung thân?

Nghe vậy, đại hán mặt chữ quốc cười giễu, vẻ mặt không đồng ý."Việc này rất khó nói! Ngươi nghĩ lại xem, ngoại trừ Huyền Cực Môn, còn có người nào biết rõ 'Câu Hồn Tu La' họ gì tên gì, diện mạo như thế nào? Không có, đúng không? Hắn đi về như điện, thủ pháp giết người đặc thù là một kiếm đâm thẳng vào tim, ngoại trừ người chết dưới tay hắn cùng người đối mặt đánh nhau với hắn, còn có ai biết diện mạo thật của hắn? Ngay cả ngoại hiệu 'Câu Hồn Tu La' này cũng là do người trong giang hồ rảnh rỗi giúp hắn đặt ra!

"Một sát thủ thần bí đến cực điểm như vậy, ngoại trừ người trong Huyền Cực Môn biết rõ lai lịch của hắn, những người khác nào biết hắn là ai? Nói không chừng giờ phút này hắn đang ở bên người chúng ta, chúng ta cũng không biết đâu! Cho nên nói a, hắc bạch lưỡng đạo muốn lấy đầu của hắn, nói dễ hơn làm! Ta thấy hãy để cho Huyền Cực Môn tự đấu tranh nội bộ, chém giết đến một mất một còn, chúng ta phụ trách nghe một chút tin đồn, từ từ đợi xem trò hay này phát triển là đủ rồi!" Dứt lời, lại ừng ực ừng ực uống hết một chén lớn rượu mạnh.

"Nói như vậy cũng đúng......" Đại hán mày rậm cảm thấy bằng hữu nói cũng rất có đạo lý.

"Cho nên nói a......"

Đại hán mặt chữ quốc tiếp tục cao giọng khoác lác, giọng lớn như vậy không sợ người khác nghe thấy, phiêu lãng tiến vào trong tai Huyền Thương cùng A Tô ở bàn bên cạnh......

Không nghĩ tới môn chủ ngoan tuyệt như thế, thật sự muốn giết chết Huyền Thương...... A Tô vẻ mặt sợ hãi, tay nhỏ bé bất tri bất giác nắm chặt.

"A Tô!" Bỗng dưng, bàn tay ngăm đen đặt lên người nàng, nhìn thấu lo lắng của nàng, Huyền Thương thấp giọng kiên định cam đoan nói:

"Chúng ta sẽ không có việc gì!"

"A." Giật mình hoàn hồn, nàng vuốt trán, tay nhỏ bé nhẹ nhàng cầm tay hắn, cũng thấp giọng khẽ hỏi: "Thương thế của huynh......"

"Tốt lắm!" Biết nàng muốn hỏi cái gì, Huyền Thương rất nhanh trả lời, tiếng nói trầm thấp vững vàng, không còn chứng khí hư vì bị nội thương chưa lành của vài ngày trước.

Từ đêm đó sau khi thoát khỏi đuổi giết, bọn họ đến ở một khách điếm nhỏ không làm người khác chú ý chuyên tâm dưỡng thương. Sau khi liên tiếp mấy ngày vận công theo khẩu quyết mà nàng học thuộc, nội thương vốn trầm trọng rất nhanh liền hồi phục, làm cho người ta không thể không tò mò Tiết gia gia dạy nàng đến tột cùng là bí pháp nội công của môn phái nào, lại ảo diệu huyền bí đến như thế?

Đáng tiếc là, Tiết gia gia đã qua đời, không thể tra hỏi, mà A Tô vẻ mặt mờ mịt, chỉ nói: "Tiết gia gia cũng không nói cho muội biết đây là bí quyết nội công gì, ông dạy muội học, muội liền học!"

Tóm lại một câu, việc này đã xem như án chưa giải quyết, không đáng truy hỏi!

Dù sao nội thương của hắn hoàn toàn khỏi hẳn là hàng thật giá thật, cho nên sau khi thương thế lành liền mang theo nàng đi hít thở không khí, lại không đoán được sẽ ở tửu lâu nghe được việc hắn phản bội Huyền Cực Môn trên giang hồ truyền ra đã như lửa cháy lan trên đồng cỏ.

"Phải không? Vậy là tốt rồi!" Nghe vậy, nàng cảm thấy yên tâm, sau khi nghiêng tai lắng nghe, cánh môi hiện ra nụ cười."Hết mưa rồi!"

Ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy mưa to tầm tã đã ngừng, ở xa xa núi non trùng điệp xanh biếc tú lệ, sau cơn mưa vầng dương từ trong đám mây hiện ra, biểu thị sau giữa trưa thời tiết sẽ rất tốt, cánh môi mỏng của Huyền Thương không khỏi hơi cong lên...... Đây là tượng trưng cho bọn họ cuối cùng cũng thoát khỏi khói mù u ám, sắp có được cuộc sống tương lai tươi sáng, đúng không?

"Đi thôi!" Giúp nàng đứng dậy, vẻ mặt Huyền Thương đầy dịu dàng trầm tĩnh.

"Ừm." Mềm mại để hắn đỡ mình, cánh môi A Tô vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.

Khi hai người tựa vào nhau đi ngang qua bàn bên cạnh để xuống lầu, đại hán mặt chữ quốc vẫn ba hoa đàm luận cuồn cuộn không dứt vang lên, cao hứng bừng bừng phát biểu quan điểm của mình về đại sự oanh động giang hồ "thủ cấp 'Câu Hồn Tu La' treo giải thưởng vạn kim" này......

Mưa to qua đi, ánh mặt trời bắt đầu chiếu rọi, đám tiểu thương ven hồ thấy du khách trú mưa đều ra ngắm cảnh trí Tây Hồ tươi đẹp sau cơn mưa, lập tức lại chăm chỉ mở sạp, nhiệt tình mời chào, rất nhiều người dùng chút tiền này để nuôi sống một nhà già trẻ, cho nên trong lúc nhất thời, ven hồ có vẻ náo nhiệt dị thường.

Dựa vào nam nhân trầm tĩnh ít lời bên cạnh cẩn thận đỡ, A Tô mặc dù mù, nhưng vẫn có thể an toàn đi trong đám người náo nhiệt, hoàn toàn không bị người bên ngoài va chạm.

"Thương, có thể chứ?" Tai nghe tiếng người ồn ào quanh mình, nàng bỗng nhiên tung ra câu hỏi rất kì lạ.

"Cái gì?" Hiển nhiên, cho dù Huyền Thương hiểu biết nàng rất sâu cũng không hiểu ý nghĩa, cúi đầu hỏi lại thiên hạ trong lòng.

"Chúng ta có thể không chút nào che giấu mà hiện thân như vậy sao?" Huyền Cực Môn hiện đang truy tra tung tích bọn họ, bọn họ nên tìm một chỗ trốn mới đúng, sao có thể nhàn hạ thoải mái ở Tây Hồ Hàng Châu náo nhiệt ngắm cảnh? Không sợ bị tìm được sao? A Tô trong lòng khó hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc.

"Không sao! Mấy ngày nay chúng ta ẩn nấp ở khách điếm dưỡng thương, những người đó không tìm thấy tung tích chúng ta, khẳng định sẽ nghĩ rằng chúng ta đã rời khỏi Giang Nam, đuổi theo hướng khác!" Huyền Thương quá rõ phương thức làm việc của những người trong Huyền Cực Môn, nhàn nhạt giải thích cho nàng.

"Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, phải không?" Rốt cục cũng hiểu ra, nàng nhịn không được cười khẽ.

"Phải." Thấp giọng hưởng ứng, đáy lòng Huyền Thương cũng rất rõ ràng đối phương một khi truy không ra tung tích bọn họ, khẳng định sẽ phát hiện khác thường, rồi quay lại tìm kiếm từ đầu, cho nên Giang Nam này cũng không phải nơi có thể ở lâu, song, hắn cũng khôn ngoan mà không nói ra để khiến nàng lo lắng.

"Huynh nói, chúng ta có cần phải mai danh ẩn tích, đổi tên, để né tránh 'Huyền Cực Môn' truy tung?" Nghĩ nghĩ, nàng lại có câu hỏi.

"Nàng sẽ quen gọi ta bằng tên khác?" Huyền Thương nhíu mày hỏi lại.

Thói quen của con người rất khó sửa! Gọi tên nhiều năm như vậy, theo tính tình đơn thuần của nàng, khẳng định hai ba câu liền để lộ, vô tình mà bật gọi lên tên thật của hắn.

Nghĩ đến phải muốn dùng tên khác gọi hắn, A Tô cảm thấy không được tự nhiên, không thể tưởng tượng dùng một cái tên xa lạ để khoác vào người hắn. Từ khi có trí nhớ tới nay, hắn đã tên "Huyền Thương", cũng cảm thấy tên này thích hợp nhất với hắn.

"Muội, muội nghĩ muội có thể sẽ không quen!" Thở dài thừa nhận. Nếu thật muốn làm như vậy, nói không chừng nàng hai ba câu nói sẽ phá tan.

"Được rồi!" Cười khẽ, Huyền Thương thản nhiên nói: "Ta cũng không muốn dùng tên khác gọi nàng." Bởi vì sẽ làm cho hắn cảm thấy giống như đang kêu người xa lạ.

"Vậy......"

"Vậy làm theo câu châm ngôn của giang hồ đi, chúng ta liền tiếp tục 'Đi không đỏi tên, ngồi không đổi họ' đi!" Mỉm cười tiếp lời.

Hắn không muốn bởi vì "Huyền Cực Môn" mà thay đổi bất cứ chuyện gì của bọn họ, cho dù chỉ là tạm thời cũng không được.

Mỉm cười, biết suy nghĩ của hắn, nàng điểm nhẹ trán rồi nói sang chuyện khác."Sau này chúng ta sẽ đi đâu?" Thiên hạ to lớn, hắn có nghĩ tới muốn định cư ở đâu, nuôi nấng con bọn họ trưởng thành?

"Sau này à......" Nghĩ đến sau này, trong lòng hắn ấm áp, cười nhẹ nói: "Chúng ta tìm nơi thâm sơn u cốc ở lại, ta săn thú nuôi sống nàng cùng con, cuộc sống bình an, được không?"

"Làm thợ săn sao?" Trong đầu tưởng tượng thấy hắn săn bắn, nàng chăm sóc con cái cuộc sống bình an, A Tô nhất thời cười thỏa mãn lại dịu dàng."Tốt! Muội nghĩ huynh nhất định sẽ là thợ săn xuất sắc nhất."

Nghe vậy, hắn nhịn không được gắt gao đem nàng ôm vào ngực, trong lòng tràn đầy cảm động. Nữ tử quan trọng nhất sinh mệnh hắn, nữ tử luôn không oán trách đi theo hắn, hắn thật may mắn có thể có nàng làm bạn cả đời!

"Làm sao vậy?" Cảm nhận được hắn tràn ngập tình cảm ôm chặt, A Tô vươn tay vuốt ve khuôn mặt tuấn dật, cố ý trêu đùa, "Huynh lo lắng mình không trở thành thợ săn xuất sắc nhất, sợ làm mất mặt muội sao?"

"A Tô, nàng đây là đang trêu ta sao?" Vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

"Đúng vậy!" Chậc! Giọng điệu hắn làm gì phải chăm chú nghiêm túc như vậy chứ? Thật sự nghe không hiểu nàng đang trêu chọc hắn hay sao?

"Ta không muốn cười to, sẽ dọa đến người khác." Vẫn vô cùng nghiêm túc, đôi mắt đen sáng lại lóe ý cười. Trước kia khi ở Huyền Cực Môn, hắn ít cười, thỉnh thoảng cười to lại thường khiến người bên ngoài vẻ mặt kinh hoảng, nghĩ rằng hắn giận quá hóa cười muốn giết người.

"Phải không?" Tiếc hận thở dài, nàng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục."Chờ khi chỉ có hai người chúng ta, huynh lại cười cho muội nghe là được! Cho dù tiếng cười khó nghe, muội cũng tuyệt không ghét bỏ huynh."

Biết nàng cố ý làm hắn vui vẻ, Huyền Thương nhịn không được lắc đầu nhẹ nở nụ cười.

Nghe tiếng cười trầm thấp dễ nghe của hắn vang lên bên tai, A Tô mỉm cười, đang định nói thêm gì nữa, phương xa chợt bay tới tiếng sáo nhạc, nhất thời hấp dẫn lực chú ý dạt dào trong lòng nàng.

Thấy nàng tập trung chuyên chú lắng nghe, Huyền Thương nhìn về nơi phát ra tiếng nhạc, chỉ thấy giữa hồ có mấy chiếc thuyền hoa, tiếng đàn sáo ca múa đúng là từ thuyền hoa truyền đến.

"Là tiếng hát của ca kỹ trên thuyền hoa." Vì nàng mà giải thích.

"Thì ra là thế!" Khuôn mặt nhỏ nhắn bừng sáng, nàng có vẻ vui sướng."Tiết gia gia từng nói, ca kỹ Tây Hồ không chỉ kiều mỵ động lòng người, ca nghệ lại càng phi phàm, khi ông còn trẻ ở chỗ này chung chạ không ít ngày đâu, khi ấy người là nhân vật phong lưu hàng đầu đó! Nghe lão nhân gia nói rất sống động, nhớ mãi không thôi, khiến muội cũng thật muốn xem thử có thật là như thế hay không!"

"Tiết gia gia đem lịch sử chơi bời trăng hoa lúc trẻ của mình nói cho nàng nghe?" Nghe vậy, Huyền Thương vẻ mặt quỷ dị, không dám tin lão nhân gia lại đem chuyện đi mua vui nói cho nàng nghe.

"Đúng vậy! Nói rất vui vẻ phấn chấn!" Nàng gật đầu cười nói.

"Lão nhân kia lại......" Lắc lắc đầu không nói gì, đột nhiên rất muốn đào hài cốt của lão nhân nào đó đã qua đời, trừng phạt ông tùy tiện 'đầu độc' nàng.

"Muội muốn đi!" Nhìn không thấy bất đắc dĩ của hắn, A Tô hưng phấn yêu cầu.

"Cái gì?" Mắt đẹp trừng, nghĩ rằng mình nghe lầm.

"Muội muốn đi!" Nhắc lại một lần, mỉm cười nói thêm."Đi thuyền hoa nghe ca kỹ xướng khúc."

"A Tô, nơi đó là chỗ để nam nhân tìm hoan mua vui." Tiếng nói gượng gạo hiếm thấy, Huyền Thương rất hiểu trên thuyền hoa tuyệt không chỉ là xướng khúc đơn giản như vậy! Ca kỹ cùng những người tự xưng là văn nhân mặc khách đùa cợt buông thả, cảnh tượng phóng túng, hành vi phóng đãng, hắn không muốn nàng bị dọa sợ.

"Muội biết!" Lại gật đầu, A Tô tự nhận không phải trẻ con vô tri, đương nhiên rất rõ ràng."Muội không định làm gì, chính là đi nghe hát một chút mà thôi! Tiết gia gia nói ca kỹ trên hồ tiếng ca uyển chuyển mềm mại đáng yêu sẽ làm người ta xương cốt tê dại như nhũn ra, sóng mắt tình tứ lưu chuyển sẽ câu dẫn người mất cả bán hồn, muội không nhìn thấy sóng mắt câu hồn, chỉ có thể nghe một chút tiếng ca xem có đúng như Tiết gia gia hình dung hay không."

Lại là Tiết gia gia! Có chút hối hận năm đó đem A Tô giao cho lão nhân gia, Huyền Thương thật lâu không biết nói gì.

"Không được sao?" Cả buổi không thấy hắn hưởng ứng, A Tô giấu không được thất vọng.

Biết nàng bản tính kỳ thật hoạt bát hồn nhiên, chỉ là sau khi hai mắt bị mù hành động không tiện, tính tình mới chậm rãi chuyển thành hơi trầm tĩnh, bản chất hoạt bát hiếu động vẫn giấu sâu trong đáy lòng, nghe Tiết gia gia miêu tả rất sống động, trong lòng tò mò muốn biết là chuyện thường! Nàng vì mắt mù đã mất đi nhiều lắm, hắn sao có thể coi nhẹ lời thỉnh cầu khó gặp của nàng? Không tiếng động than nhẹ, Huyền Thương cả đời này chỉ chịu khuất phục trước nàng.

"Đi! Nếu nàng thật muốn đi, ta đương nhiên sẽ đưa nàng đi." Dứt lời, ôm ngang người, chân vận lực bay vút ra giữa hồ, khinh công cao đến kinh người.

"Cám ơn!" Cánh tay nhỏ vòng lên cổ rắn chắc, vẻ thất vọng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã biến mất trong lồng ngực dày rộng, thoáng chốc cười đến sáng lạn như hoa, nhịn không được lại trêu chọc, "Thương, sóng mắt câu hồn huynh liền giúp muội xem đi!"

"Nàng rất hào phóng, nhỉ?" Lại kêu vị hôn phu nhà mình đi nhìn cô nương khác, không ăn giấm sao? Huyền Thương mặc dù mặt không chút thay đổi, lại cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

"Huynh là mắt của muội a! Đương nhiên phải cẩn thận nhìn, sau khi trở về khách điếm lại hình dung cho muội nghe......"

Nghe vậy ngực căng thẳng, Huyền Thương thở dài không nói, ánh mắt sắc bén nhanh chóng đảo qua, lập tức chọn một chiếc thuyền hoa điêu khắc tinh xảo tao nhã, không có nhiều quá khách làng chơi tìm hoan mua vui để đặt chân.

Nào biết mới buông A Tô, trong khoang thuyền đã truyền đến một trận cười trong trẻo -

"Thủy Tiên cô nương, cô có khách mới tới chơi kìa!"

"Làm sao có thể? Hôm nay thiếp chỉ chiêu đãi một mình Nam Cung công tử, hơn nữa thuyền cũng đã đi vào giữa hồ, sao có thể còn có người đến được? Nam Cung công tử đừng nói đùa!" Tiếng cười dịu dàng kiều mỵ nói gót, giọng nói mềm mại nhu tình như nước thấm đến tận xương.

Nghe vậy, Huyền Thương trong lòng rùng mình, không khỏi cảnh giác......

Xem ra, nam tử trong khoang thuyền không phải khách tìm hoan bình thường, là một người học võ bản lĩnh cao cường, nếu không sao có thể nhận thấy được động tĩnh ngoài khoang thuyền?

Hiển nhiên, A Tô cũng cảnh giác điểm này."Thương, chúng ta đi thôi!" Hiện nay, mỗi một người giang hồ đều tùy thời muốn lấy mạng Huyền Thương, nàng thầm nghĩ tránh càng xa càng tốt.

"Ừ." Có cùng suy nghĩ, khi hắn đang muốn ôm nàng rời khỏi thuyền hoa, nam tử trong khoang thuyền tựa hồ nghe được bọn họ nói chuyện, tiếng cười trong trẻo lại lan ra.

"Vị huynh đài này, nếu đến đây cần gì phải đi vội thế? Lên cùng thuyền chính là hữu duyên, sao không ở lại để kết giao bằng hữu? Còn nữa, Thủy Tiên cô nương khẳng định sẽ rất vui khi có tri âm muốn nghe nàng đánh đàn xướng khúc! Ta không nói sai chứ? Thủy Tiên cô nương?"

Lời nói cố tình giữ người khiến Huyền Thương hơi dừng chân, vẻ mặt thoáng chốc lạnh lùng như băng...... Nam tử trong khoang thuyền đến tột cùng là ai? Vì sao lại có gắng giữ hắn lại?

"Nam Cung công tử nói đúng." Tiếng cười lấy lòng thanh lại nổi lên, vội vàng sai tiểu nha hoàn."Tiểu Hồng, còn không mau đi nghênh đón khách quý."

Kiều ngữ chưa dứt, trong chớp mắt, khoang thuyền chui ra hai nha hoàn búi tóc khoảng mười ba, mười bốn tuổi, vẻ mặt cười uyển chuyển đứng trước mặt bọn họ."Hai vị khách quý, tiểu thư nhà ta cho mời!"

"Thương?" Lặng lẽ nắm quần áo hắn, A Tô có chút bất an.

Nếu đối phương nhiệt tình mời mọc, không nhận thành ra chột dạ, khiến người hoài nghi! Hơn nữa từ trong lời nói cũng không cảm nhận được địch ý, tựa hồ chỉ là rất hiếu khách mà thôi......

Quên đi! Cho dù cho dù thực sự có ác ý, chẳng lẽ "Câu Hồn Tu La" là nhân vật có thể để người ta muốn làm gì thì làm sao? Quan trọng nhất là, A Tô muốn nghe hát, hắn đương nhiên không muốn để nàng thất vọng!

Lạnh lùng cười, Huyền Thương quyết định tìm hiểu xem sao."A Tô, không phải nàng muốn nghe hát sao? Nếu người ta hiếu khách mời, chúng ta sao có thể phụ lòng tốt?"

Hừ! Đối phương là địch hay bạn, chốc lát liền biết ngay thôi!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)