← Ch.14 | Ch.16 → |
Một tia sáng xẹt qua chân trời, ánh sáng xanh trắng chiếu vào khiến cả căn phòng sáng trong, chiếu ra từng khuôn mặt kinh ngạc.
Xa xa truyền đến tiếng sấm đùng đoàng, trong phòng yên tĩnh như chết đi, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của Lý ma ma, cứ như trong cổ họng có chứa một cái còi, tiếng thở hồng hộc khiến trong lòng người ta phát run.
Tô lão phu nhân tức đến mức cả người run rẩy, đôi môi run cầm cập nói: "Khinh người quá đáng, bỏ đá xuống giếng, Từ gia căn bản không xem Tô gia ra gì! Chuyện này không thể coi như là kết thúc được, Tô gia ta không thể để người ta ức hiếp như vậy, kêu người chuẩn bị xe, bà lão này muốn lý luận với bọn họ cho ra lẽ!"
Tô Thượng Hòa vừa dậm chân vừa thở dài: "Đi cái gì mà đi? Người còn chạy đi tìm sự nhục nhã? Con đã nói chuyện này không tránh được đâu, người xem người xem, Từ gia có người trong cung, chắc chắn là nghe được tin trước rồi nên mới vội vàng rũ sạch quan hệ với đại ca!"
Tô lão phu nhân ngây người, lời của con trai nhỏ nghe không xuôi tai, thế nhưng không phải không có lý. Không có lửa làm sao có khói, Từ gia đột nhiên trở mặt, chẳng lẽ tình thế lần này thật sự không ổn?
Bà ấy nhìn về phía Tô Thượng Thanh: "Con thấy thế nào?"
Tô Thượng Thanh đi vài bước rồi ngồi ở trên ghế, vừa xoa đầu gối vừa cười khổ nói: "Nói con là thân tộc cũ của phế thái tử chỉ là giả dối không có thật, con cũng chỉ tiếp tế cho vài bằng hữu sa sút. Chuyện này có thể lớn hay nhỏ thì phải xem thái độ của Hoàng thượng, có điều việc con quả thật không hề nghĩ đến chuyện Từ gia sẽ từ hôn."
"Hoàng thượng còn không đề cập đến việc kết tội sổ con của ông, Từ gia cẩn thận quá mức rồi!"
Sắc mặt Mạnh thị tái mét, ôm lấy Tô Mị khóc nói: "Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy chứ... Bọn họ hại khổ Niếp Niếp rồi, sau này con làm sao mà tìm được phu quân? Niếp Niếp, Niếp Niếp đáng thương của ta."
Ngoài cửa vang lên tiếng của Tô Viện: "Đại tỷ tỷ cứ cau có với Từ công tử, to tiếng sai khiến huynh ấy như tên sai vặt, lại không biết lấy lòng Từ phu nhân, còn đi đấu khẩu với cháu gái của người ta, rơi vào tình cảnh này cũng không có gì để oán giận cả."
Lý ma ma thở gấp, không thể thay đổi việc nhị lão gia vẫn còn ở đây, lông mày dựng thẳng lên rồi quát: "Đều là tiểu thư Tô gia, đại tiểu thư bị từ hôn, nhị tiểu thư thì mặt mũi sáng sủa? Còn ở đây cười trên sự đau khổ của người khác, không những kiến thức hạn hẹp thiếu hiểu biết, con người cũng vừa ngu ngốc vừa xấu xa!"
Trong phòng nhất thời trở nên ồn ào.
Trong lúc ầm ĩ, Tô Mị chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ được, tất cả âm thanh đều đi xa, sự tối tăm không bờ bến đó lại vây quanh nàng.
Kiếp trước cũng giống như vậy, Từ gia đột nhiên từ hôn, ngày hôm sau Tô gia bị tịch biên... Nhưng hôm nay mới là mùng mười tháng bảy!
Tô Mị biết mình không thể tiếp tục chậm trễ, phải lập tức đi tìm Tấn Vương.
Nàng vùng ra khỏi vòng tay của Mạnh thị, vén rèm xông ra ngoài trong sự kinh ngạc của mọi người.
Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tô Viện hưng phấn đến mắt cũng sáng lên, cười toe toét: "Nhanh chóng chạy đi quỳ trước cửa Từ gia, có lẽ với tấm lòng vàng của Từ phu nhân sẽ cho ngươi bước vào cửa, Vương Lan Nhi mới là người thích hợp... ngươi không được may mắn lắm rồi nhỉ!"
Tô Mị giơ tay lên tát nàng ta một cái, vừa vang dội vừa dứt khoát, nửa bên mặt của Tô Viện sưng to lên.
"Ngươi dám đánh ta!" Tô Viện không làm nữa, giương nanh múa vuốt muốn xé xác Tô Mị.
Lý ma ma chạy lên, ôm lấy Tô Viện từ phía sau, siết chặt lấy cánh tay nàng ta, mặc cho nàng ta làm ầm ĩ thế nào cũng không buông tay.
Tôn thị nắm lấy tay áo của Tô Thượng Hòa khóc lớn, liên tục hét lên rằng không sống nổi nữa. Tô Thượng Hòa lớn miệng đòi chia nhà, lão phu nhân liên tục quát bảo ngưng lại cũng không có tác dụng.
Trong lúc hỗn loạn, không ai chú ý thì Tô Mị đã lặng lẽ rời đi.
Bầu trời vang lên một tiếng sấm như bị nổ tung ra, rung động đến nóc nhà vang vọng tiếng rì rào, sấm chớp từng trận từng trận, tiếp đó là tiếng gió rít, mưa lớn rơi như trút nước, chẳng mấy chốc Kinh thành đã biến thành một thế giới hỗn độn.
Trên đường của ngoại thành Kinh thành, một chiếc xe ngựa liều lĩnh chạy như bay về phía trước.
Trận mưa này đến nhanh đi nhanh, lúc tờ mờ sáng ngày hôm sau đã chuyển thành mưa phùn, róc rách mà đánh vào lá chuối trong đình viện.
"Ngươi nói ai đến?" Phúc ma ma bị đánh thức từ trong mộng, còn có chút hoảng hốt, hồi lâu mới tỉnh táo lại: "Tô đại tiểu thư... kỳ lạ thật, một cô nương như nàng ta chạy từ nơi xa xôi đến đây làm gì."
Nha hoàn Thiện Thủy đáp: "Nàng ta chỉ nói có chuyện quan trọng muốn tìm Vương gia, cái khác thì một mực không nói."
Phúc ma ma hỏi: "Ải ma ma nói thế nào?"
"Ải ma ma muốn đuổi nàng ta đi trước, sau đó lại kêu nô tỳ gọi trở về, nói là để hỏi ý của người."
"Vị lão tỷ tỷ này, chỉ biết đẩy những việc hóc búa cho ta." Phúc ma ma bất lực lắc đầu một cái, dặn dò nói: "Dẫn nàng ta xuống nghỉ ngơi một chút, trận mưa lớn như hôm qua, nếu không phải chuyện quan trọng thì nàng ta sẽ không đến đây. Lần đầu gặp vị tiểu thư này ta đã cảm thấy không đơn giản, cứ cảm thấy nàng ta là có mục đích, aiz, sớm biết vậy đã không dùng hương liệu của nàng ta rồi."
Sắc trời hơi sáng lên, lúc này vẫn còn sớm, Phúc ma ma đợi hai khắc mới đến phòng ngủ của Tấn vương, vừa hầu hạ chủ nhân rửa mặt vừa hỏi hắn có gặp hay không.
Tiêu Dịch vô cùng bất ngờ, nhưng lại không hề do dự: "Mời nàng ấy đến phòng khách phía Tây ngồi, ta sẽ đến ngay. Hỏi nàng ấy có dùng cơm hay không, căn dặn phòng bếp làm vài món cháo và bánh trái."
Hắn liếc nhìn bộ trường bào màu đen trong tay nội thị một cái: "Đổi cái áo choàng Vũ Quá Thiên Thanh, dùng mão ngọc."
Thay y phục xong, lại treo bên eo một cái túi thơm màu xanh sẫm, bên trong đó đựng hương đắng mà Tô Mị điều chế.
Đợi mọi thứ đã chính đốn xong xuôi, khi đến phòng khách phía Tây thì bầu trời đã hoàn toàn trong xanh.
Tiêu Dịch nhìn thoáng qua thì đã thấy vẻ khác thường của Tô Mị.
Mười mấy ngày không gặp, nàng ốm đi rất nhiều, nhợt nhạt yếu ớt, khuôn mặt vốn dĩ mềm mại nhưng bây giờ hai gò má đã hóp vào. Nàng búi tóc một cách rời rạc, vài sợi tóc mái dán chặt vào trán, đầu tóc rơi lộp bộp như nước chảy.
Nàng không có mang guốc gỗ, đôi giày thêu trên chân dính đầy nước bùn.
Lần đầu hắn nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác đến như vậy của nàng, vẻ mặt cũng hoảng hốt bất an, trông như chú nai nhỏ bị rơi vào bẫy.
Tiêu Dịch hất tay ra hiệu cho mọi người lui ra, hỏi: "Tìm ta có việc gì?"
Mấy ngày liền lo lắng sợ hãi không ngủ ngon được giấc nào, lại chạy cả một đêm, Tô Mị gần như sắp không chịu đựng được nữa, khàn giọng nói: "Mong Vương gia cứu Tô gia! Có người vạch tội phụ thân ta là thân tộc cũ của Phế thái tử, muốn chém đầu cả Tô gia."
Tiêu Dịch kinh ngạc, đẩy chén trà đến trước mặt nàng: "Tô đại nhân trước giờ không phân biệt được thị phi nên đi sai đường, cách nói này không thuyết phục."
"Xấu chính là ở chỗ phụ thân ta nhẹ dạ cả tin, từng giúp đỡ La gia, chỉ sợ bọn họ cắn vào điểm ấy không tha."
"Vụ án của La gia ta cũng biết, tuy rằng với đại ca... Phế thái tử qua lại thân thiết, nhưng không liên quan đến vụ án mưu phản. Cho dù Hoàng thượng muốn giết gà dọa khỉ, cũng sẽ không tịch biên Tô gia, nhiều lắm cũng chỉ phạt bổng giáng chức... Dù gì Tô đại nhân ở trong Nha Lâm cũng có danh tiếng nhất định, ta thấy ngươi đa nghi rồi."
Ý định ban đầu của hắn là muốn trấn an nàng, kết quả Tô Mị lầm tưởng hắn đang từ chối, trong lòng sốt ruột, những câu từ đã suy nghĩ trước bây giờ quên hết sạch, 'rầm' một tiếng nàng quỳ rạp xuống: "Ta không có nói chuyện giật gân, mong Vương gia cứu phụ mẫu của ta! Chỉ cần có thể khiến bọn họ sống sót, Tô Mị đồng ý làm bất cứ chuyện gì!"
Tiêu Dịch nhìn không được việc nàng quỳ xuống, nhỏ giọng quát lên: "Làm cái gì vậy, đứng dậy!"
Tô Mị thấp giọng khóc nức nở nói: "Ta không phải người vô liêm sỉ không biết chừng mực, nhưng ta hết cách rồi, thật sự hết cách rồi, chỉ có Vương gia có thể giúp ta."
Giọng của Tiêu Dịch tăng thêm một phần dịu dàng: "Ngươi đứng lên nói chuyện trước đi, ta đồng ý với ngươi."
"Thật sao?" Tô Mị vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, trong phút chốc hai mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, cả người trở nên có sức sống trở lại.
"Thật." Tiêu Dịch bị cảm xúc của nàng cảm hóa, khóe miệng không tự chủ được cũng cong lên theo, chậm rãi nói: "Ta phái người vào trong cung thăm dò, thuận tiện đưa ngươi về. Ngươi cũng thật liều lĩnh, một thân một mình chạy đến thôn trang của ta, không sợ truyền đến tai vị hôn phu của ngươi sao?"
Nói đến cuối cùng, đột nhiên có một chút cảm giác chua xót, thế mà Tô Mị không để ý, sự chú ý của nàng tập trung ở nửa câu đầu: "Hôm nay Vương gia hồi cung có được không? Ta sợ hoàng thượng sẽ trực tiếp tịch biên nhà ta, bây giờ, bây giờ chúng ta đi có được hay không?"
Tiêu Dịch lần nữa bị kinh ngạc, nhưng vẫn không chút do dự nói: "Được."
Tô Mị vui sướng đến phát rồ, nhất thời hí hửng, lại làm nũng giống như với phụ thân ngày thường, lắc lắc tay áo của Tiêu Dịch nói: "Vương gia ngươi thật tốt!"
Bên tai Tiêu Dịch ửng đỏ, nhẹ giọng nói: "Còn không mau đứng dậy."
Tô Mị vịn lấy cái bàn rồi chậm rãi đứng dậy.
Tà váy ướt một nửa, đôi chân thon dài, thẳng tắp lúc ẩn lúc hiện, gió mát thổi qua, cái eo nhỏ và phần mông muốn giấu cũng giấu không được.
Tiêu Dịch dời ánh mắt đi, đem cái chăn mỏng đắp trên đùi đưa cho nàng.
Lúc này Tô Mị mới phản ứng trở lại biết dáng vẻ của mình lúng túng biết bao nhiêu, đỏ mặt mà phủ cái chăn lên, thấp giọng nói: "Đa tạ ngài, tất cả mọi chuyện."
"Với ta... Không cần nói cám ơn." Giọng nói của Tiêu Dịch cũng rất nhỏ, vừa ra khỏi miệng liền bị gió thổi tan đi.
Rất nhanh, mệnh lệnh Tấn Vương gia lập tức hồi Kinh truyền xuống. Mặc dù người khác cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không dám nói này nói nọ, dù là Ải ma ma thì cũng chỉ cười rồi oán trách vài câu rằng Vương gia không biết quý trọng thân thể mà thôi.
Giữa ngày mặt trời lên cao, xe ngựa của Vương phủ dừng trước cửa Tô gia.
Ngoài cửa sổ xe là tiếng quét nước ào ào, không có tiếng khóc và tiếng kêu rên thảm thiết.
Ngón tay Tô Mị run run, lấy hết can đảm vài lên mới dám chầm chậm vén rèm xe lên.
Không khí trong lành sau cơn mưa bay vào trong, lướt nhẹ qua khuôn mặt nàng, không có mùi máu tanh.
Sự uể oải được quét đi sạch sành sanh, Tô Mị nhảy xuống xe ngựa, không để ý đến vệt nước đọng khắp nơi, lốp bốp mà giẫm vào nước rồi trực tiếp chạy vào trong nội viện, gần như làm tên gác cổng nhìn đến choàng váng.
Tô Mị trực tiếp đi tìm phụ thân, nàng không thể chờ đợi được nữa muốn nói với ông rằng Tấn Vương đã đồng ý giúp đỡ.
Trong sân im ắng, phụ thân không ở đó, Mạnh thị đang gối đầu trên gối ngay ngắn mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lý ma ma bưng bát thuốc đứng bên cạnh rơi lệ, nghe thấy Tô Mị đến, lại vừa tức giận vừa đau lòng nói: "Cả buổi tối đi đâu vậy? Đứa trẻ này, kêu người ta nói xem ngươi có gì tốt?"
Mạnh thị đột nhiên mở mắt: "Niếp Niếp!"
Tô Mị nhào vào người mẫu thân, rưng rưng cười nói: "Con đi tìm Tấn Vương, ngài đồng ý giúp phụ thân rồi, mẫu thân, Tô gia chúng ta được cứu rồi! Phụ thân đâu? Con đi nói với ông ấy."
Mạnh thị đau xót trong lòng, cúi đầu lau nước mắt: "Phụ thân con nửa đêm hôm qua đã bị người ta bắt đến Hình bộ, ngay cả tội danh cũng không nhắc đến..."
"Phu nhân muốn lấy ngân lượng đút lót, kết quả nhị phòng ngăn lại cứ đòi muốn chia nhà, tranh cãi một đêm, đến trời sáng mới phát hiện không thấy tiểu thư nữa, phu nhân liền ngất đi ngay tại chỗ." Lý ma ma lau nước mắt nói: "May mà người bình an trở về."
"Chia nhà, nhất định phải chia, bây giờ con sẽ đi tìm tổ mẫu, kêu nhị phòng cút ra ngoài!" Tô Mị càng nói càng tức, cắn răng nói: "Tấn Vương nói phụ thân nhiều nhất cũng chỉ là phạt bổng giáng chức, đợi đại phòng của chúng ta vượt qua được cửa ải khó khăn này, bọn họ đừng có không biết xấu hổ mà lại dính vào!"
"Niếp Niếp, con nói với Tấn Vương thế nào?" Mạnh thị lo lắng nhìn nữ nhi của mình: "Tại sao ngài ấy lại muốn giúp chúng ta?"
Tô Mị sửng sốt, nàng chỉ nghĩ đến vui mừng, còn chưa kịp ngẫm nghĩ kĩ.
Nàng lẩm bẩm nói: "Lúc đầu hình như ngài ấy cũng không tình nguyện lắm, sau đó... Con quỳ lạy, nói chỉ cần ngài cứu Tô gia, làm cái gì con cũng đồng ý, ngài ấy liền gật đầu, nhưng ngài ấy lại không nói cần con làm gì."
Mạnh thị biến sắc, chỉ cảm thấy càng thêm hoảng sợ.
Lúc này, Tiêu Dịch đang ngồi ở trước mặt Thừa Thuận đế, lấy ý đồ xử phạt Tô Thượng Thanh nói: "Không phân biệt được thị phi không có nghĩa là không ủng hộ Hoàng thượng, ông ta là thuần thần, tịch biên... mức phạt quá nặng!"
← Ch. 14 | Ch. 16 → |