Truyện:Một Tấc Thời Gian - Chương 45

Một Tấc Thời Gian
Trọn bộ 49 chương
Chương 45
0.00
(0 votes)


Chương (1-49)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Linqq

Bởi vì quá nhiều người, hai người không tỉ mỉ đi dạo như lần trước nữa, chỉ cưỡi trong chốc lát liền lập tức trở về quán trọ.

Vẫn là quán trọ lần trước kia.

Chử Trì Tô lại nói, lần đầu tiên anh ôm cô ngủ ở đây, tuy cái gì cũng không có làm, nhưng vẫn rất nhớ, tiện đường đến đây liền có chút hoài niệm.

Trường An: "..."

Bây giờ mỗi ngày anh đều ôm cô ngủ, cho nên... Thật sự hoài niệm cái gì?

Hoài niệm khi đó chỉ có thể ôm không thể ăn... Sao?

...

Hai người vốn không có ý định ở tại Tây Tạng lâu, bởi vì đoán chừng về sau sẽ còn quay lại, liền quyết định thừa dịp hiếm khi có tuần trăng mật mà đi thêm nơi khác.

Cho nên đã đặt vé máy bay sáng sớm hôm sau.

Buổi tối, Trường An thành công kiềm chế tâm tư muốn làm xong việc chưa làm được lúc trước của Chử Trì Tô - bởi vì thật sự quá mệt mỏi, ngày mai lại phải lên máy bay thật sớm.

Chử Trì Tô buồn cười, ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn mấy cái.

Anh vốn là đùa cô, mấy ngày nay đều rất mệt, hiếm khi có cơ hội có thể nghỉ ngơi sớm, vẫn nên nhường cô mấy hôm, nếu không cứ như vậy mệt mỏi rã rời trong tuần trăng mật cũng không tốt.

Về tâm tư muốn viên mãn... Về sau còn có rất nhiều cơ hội.

Không vội.

***

Điểm đến thứ hai là Paris.

Là thành phố mà dường như tất cả những người yêu nhau đều muốn đến hưởng tuần trăng mật một lần, Trường An và Chử Trì Tô cũng lựa chọn địa điểm này.

Dù sao cũng là tuần trăng mật mà, vẫn nên lãng mạn một chút chứ.

Paris được xưng là thành phố lãng mạn, tuyệt đối không phải là hư danh.

Trường An vừa xuống máy bay liền cảm thụ sâu sắc Paris là một thủ đô lãng mạn mà tôn nghiêm.

Đứng ở chỗ này, thật giống như cả người đều chìm trong hương thơm của hoa hồng, khắp nơi đều là hơi thở ngọt ngào.

Bên đường khắp nơi đều có thể thấy được các cặp đôi đang hôn nhau, hoặc dịu dàng hoặc nhiệt liệt, nhưng đều giống nhau mà quên mình cùng tùy ý.

Trường An nhìn thấy, đột nhiên cảm thấy cứ như vậy trước công chúng, hôn người mình yêu trên con đường người đến người đi, thật là một loại trải nghiệm không tệ.

Có cảm giác cả thế gian đều tỉnh, chỉ có mình ta say.

Dường như ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, cũng cảm giác có người vẫn luôn vòng tay quanh eo cô, đột nhiên cánh tay dùng lực, Trường An bị kéo quay qua chỗ khác.

Không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, sao vậy?

Người kia lại đột nhiên đổ ập xuống hôn, miệng há mở, trực tiếp ngậm lấy môi dưới của cô đồng thời mút lấy.

Đầu lưỡi xông vào, ấm áp lưu luyến, một đường công thành đoạt đất, không chút lưu tình nào...

Hiển nhiên, lúc nãy người bên cạnh cũng có cùng suy nghĩ với cô.

...

Người kia hôn càng ngày càng sâu, Trường An dứt khoát nhắm mắt lại, ôm lấy anh, tiếp nhận lấy tất cả nhiệt tình của anh.

Dường như xung quanh đều không còn tồn tại, Trường An chỉ nghe được nhịp tim đập cuồng nhiệt của chính mình, thình thịch, lại thình thịch.

Trái tim trong lồng ngực cùng một nhịp đập với anh.

...

Thật lâu sau, rốt cuộc anh mới buông cô ra, môi ma sát với môi cô, chống lên trán cô, giọng nói nặng nề cười: "Cảm giác coi như không tệ."

Trường An bị anh nói mặt đỏ bừng, liếc nhìn anh một cái, nhịn không được cười rộ lên.

Từ trước tới nay anh không thích làm những động tác thân mật ở bên ngoài, cho nên cô thật sự không nghĩ rằng anh lại làm như vậy.

Thế nhưng... Thật hạnh phúc mà...

Trong mắt tràn đầy hạnh phúc! Trong lòng cũng vậy, cảm giác ngọt ngào từ từ dâng lên, tưởng chừng nhanh chóng muốn trào ra.

Trong lòng rất vui... Thậm chí muốn cố nén ý cười để lườm anh một cái mà cũng không làm được.

Cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ tới, có một ngày, cô sẽ cảm thấy hạnh phúc đến mức này. Thật giống như... Dù lúc này trời có sập xuống thì cô cũng không sợ.

...

Chử Trì Tô nhìn cô, ý cười dần sâu hơn, hai tay duỗi ra, hoàn toàn ôm lấy cô, nhẹ nói: "Trường An, cho tới bây giờ, rốt cuộc anh mới có cảm giác chúng ta đang hưởng tuần trăng mật thực sự."

Nếu không cảm thấy hư ảo thì cũng là cảm giác... Toàn tâm toàn ý mong chờ nhiều năm, một khi đạt được thì không thể tin được.

Sợ là mơ.

Cho đến lúc nãy, bị nhiễm không khí xung quanh, nhịn không được ôm cô hôn trên đường, rốt cuộc trong lòng cũng cảm thấy chân thực: Cô là vợ của anh, anh và cô kết hôn, đang hưởng tuần trăng mật.

Một giây này, anh rõ ràng cảm nhận sâu sắc rằng, bọn họ thuộc về nhau.

Vẫn chỉ thuộc về nhau.

Đó là cảm giác hoàn toàn hạnh phúc và vui sướng, trong nháy mắt đó, dường như hoàn toàn chiếm trọn anh.

Không để ý tới lý trí, cũng không cần lý trí.

Anh chỉ cần biết, cô là anh.

...

Một tháng sau này, hai người lại dắt tay đi rất nhiều nơi, dường như là đi dạo hết hơn phân nửa Châu Âu.

Trong đó có hai nơi Trường An muốn đi.

Một là Barcelona, hai là La Mã.

Qua Barcelona hưởng tuần trăng mật thật ra không liên quan gì, chẳng qua Trường An luôn muốn tới đó, vừa vặn thừa dịp này thì đi xem một chút.

Chủ yếu là muốn đi xem công trình của hơn 160 năm trước, nhà thờ lớn đến nay còn chưa hoàn thành.

Lúc ấy Trường An nắm tay Chử Trì Tô, đứng trước tòa thánh đường này, nhìn hồi lâu mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Lang thang."

Chử Trì Tô cười, anh biết, cô tới nơi này còn có một nguyên nhân khác, cũng có liên quan tới nhà thờ lớn này.

Cũng là một từ.

- Chờ đợi.

Tòa thánh đường này dạy cho bọn họ sự tha thứ cùng kiên nhẫn cực kỳ lớn, giống như bọn họ, cùng chờ đợi hàng trăm hàng nghìn năm.

Từ sau khi hai người bên nhau, chờ đợi đối với Trường An mà nói, cũng là một từ ngữ cảm động cùng lãng mạn.

Anh biết. Bởi vì với anh mà nói, cũng như vậy.

Về phần La Mã, Trường An tỏ vẻ, đọc trong sách lịch sử quá nhiều, cho nên khó tránh khỏi tâm lý chiêm ngưỡng đối với thành phố này.

Dù sao, một thành phố có thể quang minh chính đại dùng từ vĩ đại để hình dung, thật sự không có nhiều.

Mà những công trình cùng thành tựu trước đó của La Mã hoàn toàn xứng đáng.

Tới một lần, nhìn một lần, cảm thụ một lần, cũng sẽ không tâm tâm niệm niệm giống như trước đó nữa.

Đáng thương cho bác sĩ Chử, hoàn toàn quên mình mà đi du hí với bà xã.

Buổi tối Trường An nói điều này với anh, anh cười khẽ, ôm cô nhìn bóng đêm huy hoàng của La Mã ngoài cửa sổ, nói: "Trước đó anh đã tới một lần, ấn tượng không tệ. Lúc ấy liền nghĩ về sau nếu như anh kết hôn, nhất định phải dẫn vợ anh tới một lần."

Trường An kinh ngạc, xoay lại ôm lấy cổ anh, hỏi: "Hả? Vì sao?"

Chử Trì Tô hôn cô một cái, mới cười nói: "Lúc ấy đúng lúc anh tới đây vào kỳ nghỉ của người La Mã, em có biết, người La Mã có bao nhiêu nghiêm túc đối với kỳ nghỉ không." Anh dừng một chút, hơi nhớ lại, nói tiếp: "Cho nên lúc đó cả thành phố đều cực kỳ yên tĩnh, dường như không nhìn thấy ai cả. Anh liền muốn dắt tay người mình yêu đi dạo tại thành phố khắp nơi đều tinh xảo mà lại yên tĩnh như vậy, nhất định sẽ không tệ."

Anh rất kiên nhẫn giải thích, Trường An nghiêm túc nghe, lại tại lúc anh lơ đãng nói hai từ "người yêu" thì liền đỏ mặt.

... Bóng đêm thật sâu, mỹ nhân tiếp khách, đặc biệt là mỹ nhân này còn không biết vì sao lại đỏ mặt.

Chử Trì Tô cười, mắt sắc sâu thêm mấy phần, không nói lời nào liền trực tiếp áp đảo.

...

Địa điểm cuối cùng là Nam Cực.

Lập tức bay hơn một nửa địa cầu, chỉ vì muốn nhìn thấy cực quang(*).

(*) Cực quang: hiện tượng sinh học sinh ra ở vùng vĩ độ cao, càng lên cao không khí càng loãng.

Chẳng qua mùa này nghe nói cực quang rất ít xuất hiện, cho nên Trường An cùng Chử Trì Tô cũng chỉ là đến thử vận may, dù sao tuy tỷ lệ nhỏ nhưng vẫn có cơ hội.

Nếu không chờ lần sau lại đến, cũng không biết là bao lâu sau nữa.

May mắn là, ở chỗ này cũng gặp được người Trung Quốc.

Cũng giống như bọn họ, trong buổi đêm rét lạnh ở Nam Cực, mặc áo lông thật dày, rúc vào với nhau, thử xem có vận may để nhìn thấy cực quang hay không.

Trường An cùng Chử Trì Tô đối với người xa lạ đều có chút lạnh lùng, đương nhiên không chú ý nhiều đến người bên cạnh. Ngược lại đôi vợ chồng kia nhìn hai người bọn họ có gương mặt của người Châu Á, liền thử nói chuyện với nhau.

Không nghĩ rằng rõ ràng đều là người Trung Quốc.

Đối với việc ở nơi đất khách quê người lại gặp được đồng hương, Trường An cùng Chử Trì Tô đều tương đối thích nghe ngóng.

Hai bên liền bắt đầu dùng tiếng Trung Quốc để nói chuyện.

Trường An vốn cho là đối phương cũng giống như bọn cô, là đến hưởng tuần trăng mật. Ai ngờ người phụ nữ kia nghe vậy lại lắc đầu, cười nói: "Hai chúng tôi kết hôn năm năm rồi, con cái đều đã đi học nhà trẻ, chẳng qua cũng giống như hai người, lúc hưởng tuần trăng mật đã tới đây, chẳng qua vận may không được tốt, không thấy được, lần này lại đến thử vận may."

Là như vậy. Trường An gật gật đầu, nói đùa: "Vậy chúc hai người may mắn."

"Ha ha, cũng chúc may mắn ha!"

Người phụ nữ rất hào sảng, còn cực kỳ thích nói chuyện, ngược lại chồng cô ấy lại là người ít nói, chỉ thỉnh thoảng nhìn vợ của mình, trong mắt đều là cưng chiều.

"Chẳng qua..." Người phụ nữ kia lại mở miệng, ba người đều trông chờ.

Cô ấy nhìn lên bầu trời, trong mắt đều là ánh sáng lấp lánh, nói: "Tuy tới đây vẫn luôn một mực muốn nhìn thấy cực quang, nhưng đi một đường dài, tôi cảm thấy, vẫn là Trung Quốc tốt nhất. Lúc tôi ở nước ngoài mới cảm giác sâu sắc mình là người Trung Quốc. Liền cảm thấy, tôi là người Trung Quốc, tôi rất tự hào."

Trường An cùng Chử Trì Tô đều nhìn cô ấy, cuối cùng quay đầu nhìn nhau.

Không nghĩ tới ngẫu nhiên gặp người khác sẽ nói tới mức này.

Dù sao, ở nước ngoài, người Trung Quốc thật sự không được hoan nghênh nhiều. Thế nhưng, hai người đều giống người phụ nữ kia, tự hào vì mình là người Trung Quốc.

Bởi vì yêu quý, yêu quý tổ quốc của mình.

Bởi vì tôi là người Trung Quốc, trong xương tủy chảy máu của người Trung Quốc, cho nên, bất cứ lúc nào, tôi thề sống chết cũng bảo vệ tổ quốc yêu quý của tôi.

Thậm chí Chử Trì Tô còn nhớ rằng, lúc trước anh ra nước ngoài học đại học, từ trước tới giờ anh hiếm khi cãi nhau với người khác, vậy mà lại tranh luận kịch liệt với học sinh nước ngoài tại sao lại cùng với những người khác xem thường người Trung Quốc.

Đó là một cảm giác... Mình chống đỡ lấy sống lưng kiêu ngạo của quốc gia, không thể đổ vỡ, cũng không thể lùi bước.

Tôi yêu quý sự hòa bình của quốc gia, các anh chưa từng trải qua, các anh tuyệt đối không thể vũ nhục.

Là loại kiêu ngạo cùng tôn nghiêm này.

...

Trường An cười, nghiêm túc nhìn cô ấy, trả lời: "Đúng vậy, chúng ta đều là người Trung Quốc, người Trung Quốc toàn là tinh anh, chúng ta đều nên tự hào."

Lúc này người phụ nữ kia mới thu hồi ánh mắt từ phía chân trời lại, nhìn Trường An thật lâu, mỉm cười.

Buổi đêm ở nơi đất khách quê người, mấy người Trung Quốc cùng ngồi một chỗ, dùng tiếng Trung Quốc, tự hào vì tổ quốc của mình.

Đột nhiên Trường An cảm thấy nhiệt huyết.

Dù là gió của nước khác, nhưng cũng mát thấu xương.

...

Đột nhiên Chử Trì Tô ở bên cạnh lên tiếng: "Trường An, nhìn kìa! Cực quang!"

Trường An sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn.

Đúng là cực quang.

*****

Edit: Linqq

Cực quang lan tràn toàn bộ chân trời.

Dường như lúc ẩn lúc hiện, sắc thái lộng lẫy, hoàn toàn không tồn tại bất kỳ biến chất nào, toàn bộ đều là thiên nhiên điêu luyện sắc sảo, chỉ thoáng nhìn liền có thể khiến bạn hoàn toàn cảm động.

Rất rất đẹp, đẹp đến huyền ảo.

... Không uổng công chuyến này.

***

Ngày hôm sau hai người liền trở về nước.

Vừa về đến nhà, Mao Mao liền hung hăng gọi điện thoại tới: "An An cậu về rồi à? Quà đâu?"

...

Trường An gõ trán cười khẽ, cô nương cậu đừng trực tiếp như vậy có được không?

Nhưng vẫn kiên nhẫn trấn an cảm xúc của người ở đầu bên kia: "Có rồi có rồi, đợi lát nữa mình dọn dẹp xong liền mang đến cho cậu."

Mao Mao bên kia lại không hào hứng như cô mong muốn.

Trực giác của Trường An liền cảm thấy không đúng, nhíu nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Mao Mao? Sao vậy?"

Người bên kia trầm mặc một lúc, thế mà lúc mở miệng lại mang theo chút nghẹn ngào: "An An, bây giờ cậu đến đây có được không? Mình muốn ôm cậu."

...

Chử Trì Tô đi từ trên lầu xuống, lại nhìn thấy vợ mình đang lo lắng chuẩn bị đi ra ngoài.

Liền vội vàng đi tới, giữ chặt cô, hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Trường An nhìn thấy anh, vẻ mặt không tự giác liền hòa hoãn một chút, nhưng nghĩ tới giọng điệu vừa nãy của Mao Mao, vẫn không nhịn được nhíu lông mày.

"Vừa rồi Mao Mao gọi điện thoại cho em, cô ấy khóc, em phải đi tới đó một chuyến."

Khóc? Chử Trì Tô cũng không khỏi nhíu mày. Biết trong lòng cô luôn có bạn tốt, tuy lo lắng nhưng cũng thể bảo cô nghỉ ngơi một chút rồi mới đi được.

Đi đến phòng khách cầm chìa khóa xe, nói: "Anh đưa em đi."

Trường An nhìn anh, lắc đầu, nói: "Không cần đâu, hôm nay mệt như vậy rồi, anh nghỉ ngơi trước đi, tự em đi là được."

Chử Trì Tô vừa thay giày vừa nhìn cô, có chút bất đắc dĩ, ngồi dậy bưng lấy mặt của cô, nhẹ nói: "Em không ở đây anh cũng ngủ không ngon, không bằng trực tiếp đưa em đi, còn có thể yên tâm một chút."

"Hơn nữa..." Anh dừng một chút, nói tiếp: "Nếu anh đi còn có thể giúp em gì đó."

Trường An hiểu ý anh, chuyện của Mao Mao tám phần là liên quan đến La Tử Hạo, nếu như vậy, có lẽ có anh ở đó sẽ khá hơn một chút.

Mấu chốt nhất là... Cô cũng không thuyết phục được anh không đi...

Đành phải bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy được rồi."

***

Lúc đến nhà Mao Mao, Trường An không gõ cửa, trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa vào.

Vừa mới vào cửa, trông thấy cảnh tượng trong phòng khách, Trường An liền nhíu chặt lông mày.

- Toàn bộ phòng khách đều lung tung lộn xộn, trên bàn trà để một hộp mì tôm cùng một nửa cái bánh mì, quần áo ném khắp nơi, đêm hôm khuya khoắt cũng không bật đèn, thậm chí đến tivi cũng tắt.

Trường An liền nhờ ánh sáng yếu ớt của mặt trăng truyền từ ngoài cửa sổ vào, thấy rõ ràng Mao Mao đang nằm trong góc sô pha.

Hai cánh tay ôm đầu gối, một tay còn lại cầm điện thoại. Thân thể co ro, vùi cả khuôn mặt vào trong khuỷu tay.

Trái tim liền tê rần.

Hốc mắt Trường An mỏi nhừ, bước mấy bước đi tới, ngồi bên cạnh cô ấy, không chút do dự im lặng đưa tay ôm lấy bạn.

Chử Trì Tô ở đằng sau không theo vào, xoay người vào phòng bếp, chọn cái ghế dựa ngồi xuống, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này, không thích hợp để anh xuất hiện.

...

Cho đến tận khi Trường An ôm lấy Mao mao, cô ấy mới phát hiện là bọn họ tới.

Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trường An.

Lúc này Trường An mới phát hiện, hai mắt cô ấy đều sưng vù, đoán chừng trước khi cô đến cô ấy đã khóc rất lâu.

Nhìn thấy bạn, vốn mắt Mao Mao còn sưng đỏ, nước mắt lại trực tiếp rơi xuống.

"Ô..." Bỗng nhiên cô ấy ôm chặt lấy Trường An, giống như là người bị chìm ôm lấy một khúc gỗ, gắt gao vùi mặt vào cổ cô.

Lúc bắt đầu vẫn là nhỏ giọng khóc sụt sùi, sau cùng tiếng khóc càng lúc càng lớn, trực tiếp biến thành gào khóc.

"Hu hu hu... An An... Mình ghét anh ta! Mình... Không cần anh ta nữa... Không cần anh ta... Sao anh ta có thể nói như vậy... Cái tên khốn kiếp... Hu hu hu... Khốn kiếp!"

Cô ấy khóc đến mức không rõ lời, nhưng đương nhiên Trường An biết cô ấy mắng ai.

Cô ấy thích La Tử Hạo như vậy, cho nên, rốt cuộc La Tử Hạo làm ra việc gì mới có thể gây tổn thương đến cô ấy như vậy?

Không phải hai người đã theo hướng phát triển tốt hay sao?

Trường An không còn cách nào khác, cực kỳ đau lòng, đành phải ôm cô ấy, nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi được rồi, chúng ta không cần anh ta nữa... Anh ta là tên khốn... Bắt nạt Mao Mao của chúng ta, chúng ta... Chúng ta không cần anh ta nữa có được không? Đừng khóc... Đừng khóc."

Nói ra lời cuối cùng, Trường An cũng không nhịn được nghẹn ngào, khóc theo bạn.

Bạn tốt chính là như vậy, bạn khóc, bạn chịu oan ức, mình giúp bạn, cùng khóc với bạn.

Không lý do, chỉ vì bạn bị tủi thân.

...

Chử Trì Tô ngồi trong nhà ăn vẫn luôn lễ độ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy âm thanh của cô không được đúng lắm, mới bỗng nhiên xoay đầu lại, quả nhiên thấy bà xã nhà mình cũng đang khóc theo.

Nước mắt một mực rơi xuống.

Anh nhìn thấy, trong lòng lập tức đau theo.

Lúc này sắc mặt mới không nhịn được trầm xuống.

Rốt cuộc La Tử Hạo đang làm gì vậy? Không phải rất nghiêm túc sao? Sao lại biến người khác thành bộ dạng này?! Khiến bà xã nhà anh cũng khóc theo!

Vừa mới vào cửa nhìn thấy Mao Mao đang khóc, trong lòng của anh cũng không có cảm giác gì, chỉ sợ bà xã nhà anh sẽ bị khó chịu. Lần này thì tốt rồi, trực tiếp khóc theo luôn!

Mao Mao khóc anh không có cảm giác gì, thế nhưng Trường An vừa khóc, trong lòng của anh quả thực đau như bị thiêu đốt.

Đau đến mức sắc mặt anh trắng bệch.

Trực tiếp cầm điện thoại gọi điện. Không hỏi rõ ràng, không biết bà xã nhà anh còn định khóc đến bao giờ, La Tử Hạo không đau lòng cho bạn gái mình, nhưng anh thì không nỡ.

Sau khi điện thoại thông, rất lâu sau mới nghe thấy giọng La Tử Hạo: "Alo? Trì Tô?"

Giọng nói của anh ta có chút không đúng, rất ngột ngạt, vây lấy cuống họng.

Chử Trì Tô nhíu mày, nỗi lòng cũng ổn định lại, bình tĩnh hỏi bạn tốt của mình: "Rốt cuộc là sao vậy? Mình đang ở nhà bạn gái cậu... Cô ấy đang khóc."

La Tử Hạo nghe xong liền hiểu, yên lặng một lát, hỏi: "Trường An đang chăm sóc cô ấy?"

Chử Trì Tô ừ một tiếng.

"Cũng tốt, như vậy... Mình có thể yên tâm. Xin lỗi, liên lụy đến các cậu rồi."

Chử Trì Tô thở dài: "Tử Hạo, cậu là bạn mình nhiều năm như vậy, không cần phải khách sáo. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải cậu đã quyết định nghiêm túc mới bắt đầu sao? Sao lại khiến người khác thành bộ dạng này?"

La Tử Hạo ở bên kia trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi thở ra một hơi: "Mình có chút... Không nói nên lời, hiện tại mình thật con mẹ nó hối hận... Mình không muốn tổn thương cô ấy, thật sự không muốn... Khi đó không biết đầu óc mình nghĩ gì... Được rồi, anh em tốt, qua chỗ mình uống hai chén đi."

Chử Trì Tô trầm mặc một lúc mới đồng ý.

Lúc quay người đến gần phòng khách, hai người phụ nữ vẫn đang khóc.

Anh thở dài, vòng qua đằng sau ghế sô pha, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Trường An.

Trường An quay đầu, con mắt đã sưng lên, bên trong vẫn còn nước mắt.

Lòng Chử Trì Tô không khỏi tê rần, đưa tay thay cô lau khô nước mắt, nhẹ nói: "Đêm nay em ở lại với cô ấy đi, anh đi ra ngoài một chút."

Trường An hít mũi, gật gật đầu.

Chử Trì Tô cúi đầu hôn lên mí mắt khóc đến sưng đỏ của cô, nói: "Không cho phép khóc, sưng hết hai mắt rồi, giao cho anh xử lý, yên tâm đi."

Cô lại ngoan ngoãn gật đầu.

Chử Trì Tô đứng dậy chuẩn bị đi, nghĩ một lúc, vẫn không yên lòng, lại cúi đầu dặn dò một câu: "Không cho phép khóc nữa! Anh đi đây."

Sau đó lại kiểm tra cẩn thận cửa sổ trong phòng một lần, nhìn Trường An đã ngừng khóc ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, chỉ ôm Mao Mao thấp giọng dỗ dành, mới hơi thu lại vẻ mặt, không yên tâm rời đi.

***

Vừa mới đến nhà trọ của La Tử Hạo, Chử Trì Tô liền nhíu mày khi ngửi thấy mùi khói thuốc sặc sụa.

Đi vào, dưới đất hay trên mặt bàn đều có không ít chai lọ, La Tử Hạo ngồi trên ghế sofa, đang hút thuốc lá, vẻ mặt coi như ổn định.

Thấy anh đến, nâng mắt lên, câu nói đầu tiên là: "Cô ấy thế nào rồi?"

"Không tốt lắm, hoặc nói xác thực hơn, là thật sự không tốt."

La Tử Hạo nghe xong, lại trầm mặc, cúi đầu hút một hơi thuốc.

Chử Trì Tô liền tìm một chỗ coi như sạch sẽ ngồi xuống, cũng không nói chuyện, nhìn anh ta.

Một lúc sau, bỗng nhiên La Tử Hạo dụi điếu thuốc lá vào trong gạt tàn, tiện tay ném lon bia cho Chử Trì Tô: "Là anh em tốt thì uống cùng mình."

Chử Trì Tô không nói một lời, trực tiếp mở lon bia ra, đổ vào trong miệng.

La Tử Hạo cũng uống, hai người đàn ông cứ như vậy ngồi trong phòng ngập tràn khói thuốc, cũng không nói chuyện, cứ uống từng lon từng lon bia.

Vốn tửu lượng của Chử Trì Tô tốt hơn so với La Tử Hạo, hơn nữa trước khi anh tới La Tử Hạo cũng đã uống không ít, thế là uống không biết bao nhiêu với Chử Trì Tô, cũng đã say tám chín phần, cả người đều mơ mơ màng màng.

Chử Trì Tô vẫn tỉnh táo, chỉ mấy câu liền moi hết toàn bộ mọi chuyện.

Thực ra chuyện nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Mẹ của La Tử Hạo vẫn luôn hy vọng La Tử Hạo có thể tìm một cô gái môn đăng hộ đối, thế nhưng Mao Mao thật sự không có bối cảnh gì, mẹ của La Tử Hạo nói chuyện từ trước đến nay đều có chút hà khắc, ngay trước mắt Mao Mao liền nói cô ấy muốn từ chim sẻ bay lên thành phượng hoàng.

Lúc ấy Mao Mao không dám nói gì trước mặt trưởng bối, La Tử Hạo cũng ngăn mẹ mình lại, thậm chí còn cãi nhau với mẹ.

Thế nhưng từ trước tới nay Mao Mao đều thẳng tính, bị mắng lại không thể nổi giận với người trong cuộc là đã rất uất ức, khó tránh khỏi lúc trở về có nói vài lời với anh ta.

Vốn vì chuyện hôm nay mà La Tử Hạo đã cãi nhau, cô lại làm loạn ở bên cạnh, đầu óc bị hỏng cho nên liền nói: "Có phải em quên lúc trước chính em là người theo đuổi trước? Sao? Dám làm còn không muốn để người ta nói?"

Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng anh ta liền "lộp bộp", lập tức hối hận.

Thế nhưng hối hận đã không kịp nữa rồi.

Mao Mao lại là người phụ nữ lạc quan kiên cường, bị người mình thích nói như vậy, sao có thể chịu được.

Lúc đó dường như là không tin nổi nhìn về phía anh, bờ môi đều run rẩy: "Thì ra... Anh vẫn luôn nghĩ như vậy?"

Anh muốn giải thích, nhưng nhìn vẻ mặt tràn đầy thất vọng của Mao Mao, đột nhiên một câu cũng không nói nên lời.

Một lúc sau, rốt cuộc nước mắt của Mao Mao cũng rơi xuống.

"Anh là tên khốn!"

Mắng xong câu này, liền trực tiếp chạy về nhà trọ của cô.

...

Chử Trì Tô nghe xong, cực kỳ đau đầu, nâng trán nhìn bạn tốt.

Không phải anh ta vẫn luôn nói chuyện yêu đương sao? Không phải là biết dỗ dành con gái sao?

Lần này lại sao vậy? Sao lại có thể nói ra lời đả thương người khác như vậy?

***

Sáng hôm sau, Chử Trì Tô lại vội vàng quay về nhà trọ của Mao Mao.

Vừa đẩy cửa đi vào, đã nhìn thấy Trường An đang nấu ăn trong phòng bếp.

Crypto.com Exchange

Chương (1-49)