Truyện:Một Tấc Thời Gian - Chương 43

Một Tấc Thời Gian
Trọn bộ 49 chương
Chương 43
0.00
(0 votes)


Chương (1-49)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Linqq

Bởi vì hôm qua bị người nào đó giày vò quá lâu, sáng hôm sau, gần giữa trưa Trường An mới tỉnh.

Chử Trì Tô đã sớm không còn ở bên cạnh, đoán chừng đã dậy từ lâu.

Trường An tìm quần áo để mặc, xỏ dép lê, lúc đến phòng khách mới phát hiện người kia đang mặc vest đi giày Tây ngồi trên ghế sofa, cầm laptop xử lý công việc.

Trường An thấy vậy thì có chút mơ màng, đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn anh một thân trang phục cực kỳ đẹp đẽ, không nhịn được sờ vào, vừa sờ vừa hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao anh lại mặc thế này?"

Chử Trì Tô tắt máy tính, nhìn bàn tay nhỏ đang ăn đậu hũ trên người mình, cầm lên nắm chặt: "Ừm, có việc, chúng ta đi đăng ký đi."

"..."

...

...

Rất lâu Trường An mới phản ứng được, trừng to mắt, hơi có chút không tin hỏi: "Hôm nay?!"

Đây cũng quá năng suất đi! Hôm qua cô vừa mới trở về mà...

Chử Trì Tô từ chối cho ý kiến, cầm điện thoại di động lên nhìn, thả xuống, nói: "Ừm, 521(*), ngày tốt."

(*) 521 trong tiếng Trung nghĩa là anh yêu em.

Trường An: "..."

Lúc nào mà bác sĩ Chử lại lãng mạn như vậy rồi? Là anh cố ý chuẩn bị vào hôm nay hay là... Vừa đúng lúc lại là ngày hôm nay?

Trường An tỏ vẻ hoài nghi nghiêm trọng.

Anh nhìn biểu tình khiếp sợ của cô thì cảm thấy buồn cười, lại thêm cảm xúc trong lòng lâu lắm mới toàn vẹn như thế này, lúc này dù thế nào cũng không nhịn được cong khóe miệng. Đưa tay xoa xoa mái tóc rối bù khi vừa tỉnh ngủ của cô, tay phải trực tiếp giữ sau gáy cô, nghiêng người ôm cô vào lòng: "Anh không chờ được nữa rồi, Trường An."

Chờ không nổi muốn hoàn toàn biến cô thành người của anh.

...

Trường An bị anh ôm, xung quanh đều là hơi thở của anh, sau khi cảm động, trong lòng lại lặng lẽ nghĩ: Thì ra thật sự là vừa đúng lúc lại là ngày hôm nay...

***

Trên đường đi, không khí trong xe rất hòa hợp, trong xe đều toàn màu hồng.

Trường An nhìn người bên cạnh đang nghiêm túc lái xe, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười, nhớ tới một màn kia, thật sự lại có chút dở khóc dở cười.

Lúc nãy sau khi anh nói đi đăng ký, cô mê man trong chốc lát cũng kịp phản ứng lại, dù sao cũng sớm chuẩn bị tâm tư rồi.

Sau đó liền nhanh chóng đi rửa mặt, thay quần áo, tỉ mỉ trang điểm rất trang nhã.

Kết quả làm thế nào cũng không tìm được hộ khẩu của mình! Trường An hiếm khi hoảng hốt: Cô nhớ rõ ràng là để ở chỗ này mà...

Sau đó người nào đó đứng ở cửa ra vào thật lâu mới hảo tâm gõ cửa một cái, Trường An nhìn sang, đã nhìn thấy trên tay phải của người kia cầm hai sổ hộ khẩu màu đỏ tím, trong đó một cái rõ ràng là sổ hộ khẩu mà cô vừa mới tìm đến nghiêng trời lệch đất!

Trường An: "... Sao anh lại cầm nó?"

Chử Trì Tô buồn cười: "Lúc nãy anh tìm đồ thì vừa vặn nhìn thấy, nghĩ đến việc dù sao cũng phải dùng, cho nên liền thuận tay cầm lấy."

Trường An: "..."

Được rồi, đúng là cách làm đề cao hiệu suất làm việc của bác sĩ Chử.

Chử Trì Tô nhướn mày: "Chuẩn bị xong chưa?"

Hỏi câu này...

Trường An liếc anh một cái, ngoan ngoãn gật đầu, xong rồi.

Từ lần đầu tiên gặp anh đã xong rồi.

...

Bởi vì bác sĩ Chử thật sự biết chọn ngày, đánh bậy đánh bạ chọn một ngày như vậy. Không ít cặp đôi lãng mạn cũng đặc biệt chọn ngày 521 này để đi đăng ký, cho nên cục dân chính còn nhiều người hơn mấy lần so với ngày bình thường.

Chử Trì Tô và Trường An vừa đi vào đại sảnh của cục dân chính, trông thấy nhiều người như vậy, lông mày không thể không nhíu một cái - nhiều người như vậy, bọn họ còn chưa xếp hàng thì phải làm sao bây giờ?

Chẳng qua lại cảm thấy hôm nay là ngày vui, đoán chừng là không thích hợp với việc nhíu mày, cho nên chỉ nhẹ nhàng nhíu một chút liền vội vàng bình thường trở lại.

Quay đầu nhìn Trường An cũng đang khiếp sợ ở bên cạnh, có chút bất đắc dĩ, nói: "Đầu tiên chúng ta tìm chỗ ngồi đã, có vẻ là phải chờ lâu đấy."

Trường An gật gật đầu, vừa bị anh kéo đi, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, giật giật tay áo anh: "Chúng ta... Không cần lấy số sao?"

Chử Trì Tô sững sờ, rõ ràng là không nghĩ đến điều này, cân nhắc một chút, hiếm khi không xác định nói: "Chắc cần..."

Trường An: "..."

Chẳng qua bác sĩ Chử rốt cuộc vẫn là bác sĩ Chử, rất nhanh đã quyết định xong: "Anh đi hỏi nhân viên đã."

Trường An gật gật đầu, nhìn một vòng, đoán chừng không có người nào rảnh để giải thích cho bọn họ, hai người đành phải đến hỏi ở bàn lễ tân.

Cô gái ở bàn lễ tân ngỡ ngàng, nhưng hai con mắt vẫn chăm chú nhìn Chử Trì Tô, nói: "Phải lấy số chứ, rẽ trái ở cửa thứ nhất đó... Lúc nãy tôi chưa nói sao?"

Trường An: "..."

Cô gái, lúc nãy có thể là cô bị sắc đẹp mê hoặc nên quên mất chuyện này...

Ngược lại Chử Trì Tô lại không nghĩ nhiều như vậy, nói cám ơn xong liền kéo Trường An đi về phía bên trái.

Kết quả anh "Cảm ơn" hai chữ liền khiến mặt cô gái kia đỏ bừng lên, thẹn thùng gật gật đầu.

Trường An: "..."

Cô gái, cô quên là hôm nay chúng tôi đến để kết hôn sao?

Đến nơi lấy số, bên trong cũng cực kỳ nhiều người đang đợi, chờ mãi đến lúc Trường và Chử Trì Tô lấy được số, Trường An nhìn một chút liền thấy thảm.

880.

Vẫn rất may mắn.

Hiển nhiên Chử Trì Tô cũng cảm thấy số này có ý nghĩa, nhưng 880... Vậy phải đợi tới khi nào? Đành phải quay người hỏi ông cụ ở bàn bên cạnh: "Chào ông, ông khỏe chứ, cho hỏi trước chúng cháu đại khái còn khoảng bao nhiêu người vậy?"

Ông cụ cực kỳ nhiệt tình, đoán chừng đã làm lâu ở cục dân chính, toàn thân đều vui mừng hớn hở, vui vẻ nói: "Hơn bốn trăm người nữa, hai cô cậu cũng đừng đợi ở đây nữa, cứ đi dạo phố chơi đùa trước đi, lúc trở về đoán chừng cũng sắp tới lượt."

Chử Trì Tô, Trường An: "..."

Chử Trì Tô nghĩ một lúc, vẫn không yên lòng, lại hỏi một câu: "Vậy hôm nay có thể tới lượt chúng cháu không?"

Ông cụ vẫn vui vẻ như cũ: "Có thể! Nhất định có thể! Yên tâm đi! Hôm nay sẽ cho mọi người tăng ca!"

Lúc này Chử Trì Tô mới như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng cười rộ lên, nói cám ơn, dẫn Trường An ra ngoài đại sảnh.

Hiển nhiên hai người đều không muốn rời đi, liền tìm một chỗ trong đại sảnh, ngồi song song nhau, nắm thật chặt dãy số đăng ký trong tay chờ đợi.

Anh nghiêng người, đưa tay ôm lấy cô.

Xung quanh đều là những cặp tình nhân đến đăng ký, đương nhiên không thể thiếu những cử chỉ thân mật.

Trường An cùng Chử Trì Tô rõ ràng khác biệt so với bọn họ, yên tĩnh không nói câu nào, lại ôm nhau thật chặt, xung quanh tất cả đều là sự thân mật không thể nói thành lời.

Không thể nói, cũng không cần nói.

Anh và cô đều đang đợi - cứ như vậy nương tựa vào nhau.

Thời gian quan trọng như vậy.

Tình yêu chờ đợi kéo dài ngàn năm cùng chấp niệm, đã nở hoa kết trái.

***

Đợi từ lúc sáng sớm đến khi mặt trời lặn.

Trong đại sảnh đã không còn mấy người.

Trường An và Chử Trì Tô vẫn ôm nhau ngồi như trước, thỉnh thoảng anh cũng sẽ cúi đầu, nói nhỏ vài câu với cô, hoặc nghiêng tai nghe cô ghé vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói gì đó, lại cười khẽ vài tiếng, cúi đầu hôn lên trán cô.

Cả một buổi chiều, đều là như vậy.

Bên cạnh không ít người nhìn cặp đôi cả bề ngoài lẫn khí chất đều tốt vô cùng, thậm khí còn khe khẽ bàn luận vài câu.

Trường An cùng Chử Trì Tô lại không để ý đến.

Vào thời khắc này, tất cả thời gian cùng tâm tư chỉ thuộc về nhau.

Cuối cùng, loa bên trong truyền đến "Số 880."

Trường An lập tức ngồi thẳng, liếc nhìn Chử Trì Tô. Đều nhìn rõ ý cười thật sâu trong mắt đối phương.

Anh kéo cô đứng dậy, đi về phía cửa sổ đăng ký.

Nhận lấy tờ đơn, hai người rất nhanh liền điền xong.

Bà dì nhận lấy nhìn, không có vấn đề gì, liền hỏi: "Đã chụp ảnh kết hôn chưa?"

"Vẫn chưa, nơi này có chụp ảnh không?" Chử Trì Tô trả lời.

Bà dì gật nhẹ đầu, nói: "Phòng thứ hai bên tay phải, đi vào đó." Sau đó tiện tay đóng dấu tờ đơn rồi đưa cho bọn họ.

Chử Trì Tô nhận lấy tờ đơn, cúi đầu nhìn một cái, mới gật đầu gửi tới lời cảm ơn, dẫn Trường An đi chụp ảnh kết hôn.

Trường An giật nhẹ anh: "Vì sao không mang ảnh tới?" Rõ ràng có thời gian.

Chử Trì Tô nhìn cô, cười, nắm thật chặt bàn tay nhỏ trong tay, nói: "Chỉ có một lần kết hôn, nên muốn để em trải nghiệm một chút."

"... A", Trường An cúi đầu, lông mày khẽ nhếch, trong lòng bắt đầu đắc ý.

...

Ông cụ chụp ảnh quả thật rất nghiêm khắc, vừa nhìn máy ảnh vừa không ngừng nói: "Hai người lại gần nhau chút, đúng rồi, gần chút nữa... Được rồi, cô gái nhỏ cười đi, cười vui vẻ vào, cô xem ông xã cô cười rất dễ nhìn kìa..."

Hai chữ "ông xã" thành công khiến Trường An đỏ bừng mặt.

Sau đó cũng cảm giác được cánh tay của người nọ vòng qua eo mình, ghé vào tai cô nhẹ giọng cười nói: "Nhìn máy ảnh."

Trường An sững sờ, ngây thơ nhìn lại, trong nháy mắt bị chụp được.

***

Lúc đi ra, Trường An nhìn sổ hộ khẩu trong tay mình, không biết là cảm giác gì.

Dường như vui sướng đã hoàn toàn không hình dung được tâm tình của cô lúc này.

Hiện tại cô cảm thấy, tâm tình của bản thân cực kỳ tốt, nhìn tất cả xung quanh đều là màu hồng, ấm áp, tràn đầy thiện ý, tóm lại là nhìn cái gì cũng vui vẻ!

Thậm chí Chử Trì Tô còn vui hơn cô.

Đã bao nhiêu năm rồi, cho tới bây giờ đều không vui vẻ như ngày hôm nay, vui đến mức... Cảm thấy cả đời mình đều trọn vẹn rồi.

Đến mức Trường An phát hiện, cả ngày hôm nay, rõ ràng phải chờ đợi trong đại sảnh ồn ào lâu như vậy, nhưng bác sĩ Chử vẫn nở nụ cười, vẫn luôn nở nụ cười.

Anh nhìn cô. Ánh sáng trong mắt còn nhiều hơn mặt trăng trên bầu trời, chói lóa mắt.

Tất cả xung quanh trong nháy mắt đều trở thành bối cảnh.

Cuối cùng... Anh đưa tay ôm lấy cô, chăm chú, ôm thật chặt, ôm vào lòng mình.

Cuối cùng, em đã là vợ anh.

Từ nay về sau, có danh phận hợp pháp, sinh cùng giường, chết cùng huyệt. Theo họ anh, cùng trong gia tộc anh.

Sau khi chết, chôn chung.

Đời đời kiếp kiếp dây dưa với nhau, vĩnh viễn không chia lìa.

Thật tốt, thật tốt.

Anh nhắm mắt, cảm thụ được hơi thở của cô, trong lòng suy nghĩ, thật không còn việc nào tốt hơn nữa.

Cuối cùng anh cũng đợi được em.

*****

Edit: Linqq

Đăng ký xong, rõ ràng bác sĩ Chử rất vui vẻ, Trường An cảm thấy rất rõ ràng.

Đầu tiên, bác sĩ Chử tự mình xuống bếp làm cơm tối, lúc hâm nóng lại cơm tối cùng Trường An còn hôn cô một cái... Trường An tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.

Cũng may mùi vị của bữa cơm ngon khác thường, Trường An rộng lượng tỏ vẻ không truy cứu nữa.

Quan trọng nhất chính là, bác sĩ Chử vui vẻ, đến tối xem như Trường An mới cảm thụ rõ ràng nhất...

Thật sự rất vui vẻ, rất sung sướng, rất kích động nha...

...

Cuối cùng, Trường An được anh ôm đi tắm, cả người đều mềm nhũn, bị bóc lột đến nửa chút sức lực cũng không có.

Vừa tùy ý để anh thoa sữa tắm lên người cô, cũng không còn sức lực để đánh cái tay không an phận của anh nữa, trong lòng thì lệ rơi đầy mặt nghĩ: Quả nhiên đàn ông không thể quá kích thích mà... Thật là đáng sợ... Eo của cô...

Kết quả chỉ lo lệ rơi đầy mặt, hoàn toàn không để ý người kia đang làm gì, chờ đến lúc cuối cùng cảm thấy không thích hợp thì đã bị người kia đè xuống...

...

Thế là ngày tân hôn đầu tiên của Trường An, căn bản chính là vượt qua ở trên giường... Bởi vì chân run hoàn toàn không đứng dậy nổi (ToT) ~~

Nhưng dù sao cô vẫn còn nhớ rõ lễ nghi, lúc Chử Trì Tô đút cơm trưa cho cô, cô vừa ngậm cái thìa anh xúc tới vừa lúng búng nói: "Hôm nay, không cần đi gặp bố mẹ của anh sao?"

Chử Trì Tô đang thổi canh cho cô, nghe cô hỏi như vậy, dừng một chút, mới hơi chua chát nói: "Bây giờ bố anh đang ở Mỹ, mẹ sẽ lập tức tới Bắc Kinh... Có lẽ, hôm nay sẽ không gặp được."

Giọng nói của anh rất thấp, Trường An nghe xong lập tức liền hối hận, bắt đầu tự trách: Sao lại tự vạch áo cho người xem lưng vậy, đây không phải là xát muối vào vết thương của anh à...

Vừa muốn chuyển đề tài, Chử Trì Tô liền mở miệng, nhìn cô: "Xin lỗi, có phải khiến em cảm thấy không tốt không? Em yên tâm, chỉ là bọn họ không thích anh, không phải là không thích em."

Anh nói rất nghiêm túc, thậm chí còn mang theo áy náy: Bởi vì hôm nay bố mẹ anh không thể gặp cô mà cảm thấy thật có lỗi.

Trong nháy mắt Trường An rất đau lòng, cực kỳ muốn ôm lấy anh.

Thế là liền thật sự làm như vậy. Để cái bát trong tay anh sang một bên, nghiêng người ôm lấy anh... Dùng sức rất mạnh, cực mạnh để ôm lấy.

Cô nói: "Không sao, Trì Tô, anh không cần xin lỗi, hoàn toàn không cần. Hơn nữa..." Cô dừng một chút, ôm chặt hơn chút nữa, cảm nhận được anh ôm lại cô: "Chúng ta đã kết hôn, từ nay về sau, anh có em, em chính là người nhà của anh."

Không phải là không có bố mẹ nguyện ý yêu chúng ta sao? Không phải đều coi chúng ta là gánh nặng sao?

Không sao cả, từ nay về sau chúng ta đã có nhau, chúng ta yêu thương lẫn nhau, vậy là đủ rồi, những người khác, không cần quan tâm.

Chúng ta chỉ có lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau, cho nên, không sợ bị ném bỏ hay phụ lòng, vĩnh viễn không sợ.

...

Anh không nói một từ nào, thế nhưng, trong cái ôm ngày càng chặt của anh, Trường An cũng đã rõ ràng câu trả lời rồi.

***

Trường An nằm một ngày trên giường mới thấy dễ chịu hơn, lúc ăn cơm chiều, dường như Chử Trì Tô thuận miệng hỏi một câu: "Có muốn hưởng tuần trăng mật hay không?"

Trường An: "..." Tuần trăng mật?

Người kia một lúc lâu không nghe thấy câu trả lời, quay sang nhìn cô: "Không muốn?"

Trường An vẫn mê man như cũ.

"Không phải kết hôn đều cần hưởng tuần trăng mật sao?"

À...

Trường An gật gật đầu.

Chắc là như vậy.

"Vậy được rồi." Thấy cô gật đầu, Chử Trì Tô hài lòng, nói: "Anh đang chuẩn bị hôn lễ rồi, em nghĩ trước muốn đi đâu đi, chờ hôn lễ kết thúc chúng ta liền đi."

Trường An: "..."

Bác sĩ Chử đã đang chuẩn bị hôn lễ rồi... Lệ rơi, sao cái gì cô cũng không biết...

Một lúc sau cô mới tìm được giọng nói của chính mình: "... Vậy em làm gì?"

Chử Trì Tô cười khẽ: "Chuẩn bị mặc áo cưới, gả cho anh."

...

Trường An nhìn người đẹp trai trước mắt này, bên tai chính là tiếng tim đập ngày càng mãnh liệt của cô.

Thình thịch, thình thịch...

Tuy trên pháp luật anh và cô đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng nghĩ đến việc có thể mặc áo cưới vì anh, cô đã cảm thấy...

Toàn bộ thế giới, dường như chỉ còn lại anh,

Hòa cùng nhịp đập của cô.

...

...

Hôn lễ đúng là đã chuẩn bị đâu vào đấy, nhưng mà, Trường An không phải làm một việc gì cả.

Một ngày nào đó kháng nghị với bác sĩ Chử, yêu cầu tham gia.

Bác sĩ Chử nói: "Anh thiếu em một hôn lễ, cho nên muốn toàn quyền quản lý, cho em một kỷ niệm đáng nhớ."

Mấy trăm năm anh không nói một lời tỏ tình, hiếm khi mới nói một lần lại còn có trọng lượng như vậy, Trường An nhanh chóng bị cảm động, trong nháy mắt quên luôn chuyện chuẩn bị hôn lễ của chính mình.

Có lẽ, cô tin anh còn hơn chính cô.

***

Thực ra những ngày này Chử Trì Tô thực sự rất bận.

Có vài việc phòng nghiên cứu phải do anh xử lý cùng chỉ đạo, trước đó vì chuẩn bị hôn lễ và tuần trăng mật, dường như mấy tháng kia anh không hề nghỉ ngơi, làm hết mọi chuyện cần thiết, dẫn đến tiến độ nhanh gấp bội.

Thực ra hoàn toàn không cần vội vàng như vậy, nhưng anh thực sự không chờ nổi muốn kết hôn với cô, lại không hy vọng lúc tân hôn còn phải bỏ cô đi làm việc, chỉ có thể một người làm bốn người tiêu.

Cũng may, sự việc nhanh chóng kết thúc.

Hai là chuyện hôn lễ. Bởi vì muốn cho cô một hôn lễ tốt nhất, cho nên mọi việc đều do anh tự làm, cái gì cũng đều do chính anh lựa chọn.

Anh nghĩ là, trước đó nợ cô một hôn lễ, dù hôn lễ này có tốt như nào cũng không đủ.

Thế là càng yêu cầu hoàn mỹ hơn, mỗi một chi tiết nhỏ đều cân nhắc suy nghĩ, sợ cô phải chịu dù là một chút uất ức.

Thậm chí thiếp mời cũng do anh tự viết.

Buổi tối, anh ngồi trước bàn làm việc viết từng thiếp mời. Trường An ngồi trên đùi anh, bị anh ôm trong lòng, nói cho anh biết người cô muốn mời là ai.

Sợ anh viết lâu mỏi tay, cô muốn giúp anh cũng không cho. Người cô muốn mời đã viết xong, còn lại người bên anh, Trường An muốn rời khỏi đùi anh mà anh cũng không cho, cứ như vậy ôm cô viết.

Thỉnh thoảng cúi đầu nói cho cô đây là ai, tên là gì... Lúc anh nói chuyện, khí nóng phả bên tai Trường An, khiến cả khuôn mặt Trường An đều đỏ bừng.

Cuối cùng, dưới sự nỗ lực không ngừng của Trường An, cánh tay bác sĩ Chử xiết chặt lấy cô, nặng nề nói ra ba chữ: "Đừng nhúc nhích."

Trường An sững sờ, trong nháy mắt cảm giác được có gì đó dưới mông mình...

Lập tức không dám gây ra một cử động nhỏ nào nữa!

Trường An lườm anh: Đại lưu manh! Còn không cho cô đi... Bây giờ eo cô vẫn còn đau lắm...

Chử Trì Tô nghĩ là: Nếu như đêm nay không viết nữa mà đi ngủ, như vậy có lẽ ngày mai sẽ thức suốt đêm... Không thể được.

Đành phải thả người.

Trường An đỏ mặt lập tức nhảy từ trên người anh xuống.

Vừa muốn đi liền bị người kia giữ chặt: "Em tắm xong thì ngủ trước đi."

Trường An sững sờ, nhẹ nhàng nhíu mày: "Anh còn bao nhiêu nữa?" Gần đây anh đều ngủ rất trễ, cũng không biết cơ thể có ăn uống đầy đủ hay không.

Chử Trì Tô nghe vậy, nhướn lông mày một cái, nở một nụ cười xấu xa: "Sao? Muốn đợi anh?"

Trường An: "..."

Lập tức kéo tay mình ra bỏ chạy.

Chử Trì Tô nhìn bóng lưng của cô, không khỏi buồn cười, gần đây... Có phải hơi quá đáng hay không?

Vẫn còn tốt.

Tân hôn mà, bình thường.

Đưa ngón trỏ ra xoa xoa huyệt thái dương có chút đau, cố gắng lặng lẽ mở mắt, nâng bút tiếp tục viết.

Vừa nãy lúc ôm cô, ngửi mùi thơm trên người cô còn có chút dễ chịu, lúc này thả người đi rồi, đầu liền bắt đầu đau.

Thế nhưng lại không nỡ nhìn cô ngồi cùng mình đến muộn như vậy.

Chử Trì Tô lại nhịn không được vuốt vuốt mi tâm của mình.

Gần đây thật sự là quá mệt mỏi, chờ qua đoạn thời gian này, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.

Đồng ý với cô, trước tiên không thể khiến thân thể suy yếu được.

...

Một lát sau, cửa bị đẩy ra.

Chử Trì Tô ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người vừa mới rời đi liền trở về, trong tay cầm một cốc sữa.

Chử Trì Tô nhìn thấy, ừm... Thay áo ngủ rồi, có lẽ là vừa tắm xong.

Khẳng định trên người toàn là mùi sữa tắm mà cô ưa thích.

Cô đi tới, đặt cái cốc lên bàn, nhìn ngón út bị cọ sát đã có chút đỏ của anh, có chút đau lòng.

Nghĩ một lúc, đoán chừng cứ như vậy bảo anh nghỉ ngơi thì không khả thi... Khẽ cắn môi, được rồi, hi sinh thì hi sinh!

Thế là tự động chui vào trong lòng anh, đầu vùi vào ngực anh, buồn buồn nói: "Muộn rồi, nghỉ thôi, ngày mai lại viết, em và anh cùng viết, có được không?"

Cô gái nhỏ trong lòng thơm mát mềm mại, ôm cực kỳ thoải mái, dường như đầu cũng không còn đau như vừa nãy nữa.

Đương nhiên Chử Trì Tô biết tâm tư của cô, vừa bực mình vừa buồn cười: Học ai vậy, còn học được chiêu mỹ nhân kế?

Thật sự là không ngoan.

Thế nhưng cũng không nỡ buông ra, trong lòng anh biết rõ, nếu đêm nay anh một mực không nghỉ ngơi, vậy thì cô cũng sẽ không nghỉ, khẳng định sẽ ở đây với anh.

Cơ thể của anh thì không sao, nhưng cơ thể của cô thì không được, phụ nữ không thể chịu đựng được như vậy.

Chử Trì Tô nhìn người đang vùi mặt vào lồng ngực mình, đành phải bất đắc dĩ thỏa hiệp.

"Ừm, bây giờ đi ngủ thôi."

Sau đó trực tiếp ôm cô lên, đi ra ngoài.

Đến phòng ngủ, trước tiên nhẹ nhàng đặt người trong lòng lên giường, kéo chăn mền đắp kín.

Anh cúi đầu hôn cô: "Em ngủ trước đi, anh đi tắm rồi sẽ trở lại ngay."

Người vừa sử dụng mỹ nhân kế lập tức chột dạ gật đầu.

Chử Trì Tô buồn cười, cũng không so đo với cô, lại cúi đầu hôn hai cái mới cầm áo ngủ đi tắm.

Lúc đi ra vậy mà Trường An vẫn chưa ngủ.

Quả thực Chử Trì Tô có chút được cưng chiều mà hoảng sợ, khẽ nhíu mày, lên giường nằm cạnh cô, ôm người bên cạnh, giọng điệu nặng nề: "Đang chờ anh?"

Trường An yên lặng.

Chỉ là cảm thấy sử dụng mỹ nhân kế trêu chọc xong liền phải phụ trách gì đó, cũng không phải là có ý tốt...

Chử Trì Tô lại chỉ khẽ hôn cô một cái, đưa tay tắt đèn, trong bóng tối ôm cô thật chặt, thấp giọng nói: "Ngủ đi."

...

Trường An thở nhẹ một hơi, may mắn cho cái eo của mình, sau đó ngoan ngoãn uốn éo trong lòng anh, đưa tay ôm eo anh, rất nhanh liền thiếp đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-49)