Truyện:Một Tấc Thời Gian - Chương 41

Một Tấc Thời Gian
Trọn bộ 49 chương
Chương 41
0.00
(0 votes)


Chương (1-49)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Linqq

Chử Trì Tô tỉnh dậy, nhìn người trong ngực mình vẫn còn ngủ say sưa, trong lòng thỏa mãn, hơn hai mươi năm cũng chưa từng có tâm trạng tốt như vậy.

Vừa nghĩ tới việc về sau mỗi ngày đều có thể ôm cô ngủ như vậy, điều đầu tiên nhìn thấy sau khi tỉnh dậy chính là khuôn mặt ngủ say của cô, đã cảm thấy tương lai mỗi ngày đều cực kỳ tốt đẹp.

Trong phòng ngủ còn có một tấm rèm cửa sẫm màu, ngăn ánh mặt trời ở bên ngoài. Chử Trì Tô ôm người mềm mại đang ngủ trong lòng, hiếm khi nổi lên tâm tư không tốt, cứ ôm cô không muốn dậy.

Khẽ hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô một cái, dùng sức ôm cô cọ xát vào lòng, chậm rãi lại bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thực ra ngủ tiếp chắc chắn là không ngủ được, dù sao tối hôm qua... Hiện tại cả người anh đều tràn đầy tinh thần sảng khoái, thế nhưng cứ như vậy ôm cô nằm trên giường, thật sự rất dễ chịu, dù sao cũng không có việc gì, cứ nằm cùng cô thật tốt.

Hiện tại cả người cô không có một chút khí lực nào... Đơn giản muốn ăn thì ăn!

...

Cứ như vậy lại ôm cô nằm hơn hai giờ, Trường An vẫn chưa tỉnh, Chử Trì Tô cười, đoán chừng tối hôm qua thật đúng là mệt muốn chết rồi.

Lắc đầu, động tác cực kỳ cẩn thận xoay người xuống giường, mặc quần áo tử tế.

Tối hôm qua mệt mỏi lâu như vậy, lại ngủ rất muộn, lúc thức dậy đoán chừng sẽ rất đói, anh vẫn nên chuẩn bị trước một chút thức ăn.

Hơn nữa... Cứ ôm nhau nằm như vậy, có thể anh sẽ không nhịn được mà làm ra hình thức bất thường nào đó để gọi cô dậy... Được rồi, tối qua mệt mỏi lâu như vậy, để cho cô ngủ thêm một lát đi.

Đi vào nhà bếp, mặc tạp dề, Chử Trì Tô bắt đầu thuần thục vo gạo, chuẩn bị... Cơm trưa.

***

"Ưm..." Trường An vừa mới tỉnh lại đã cảm thấy toàn thân rất đau, giống như là bị từng toa xe lửa chèn qua vậy. Phần eo cực kỳ đau, hai cái đùi cũng vậy, cử động cũng không dám cử động.

Quay đầu nhìn bên cạnh, đã trống không, sờ lên ga giường vẫn còn ấm, đoán chừng người kia cũng vừa dậy không lâu.

Lúc này nhà bếp truyền đến tiếng bát đĩa va chạm, Trường An mới yên tâm, đoán chừng người kia đang làm đồ ăn.

Tuy vậy thì cả người đều đau đến mức không chịu được, nhưng dù sao nằm như thế này cũng không phải là biện pháp, nhất là... Hiện tại Trường An rõ ràng cảm giác được, trên người cô hoàn toàn không mặc gì.

Mặt đỏ bừng lên, tranh thủ thời gian tìm quần áo để mặc, cũng không thể... Chờ anh vào mặc cho cô được!

Trường An quấn chăn quanh mình, nơm nớp lo sợ chuẩn bị xuống giường lấy quần áo, lại phát hiện người kia đã sớm chuẩn bị xong quần áo đặt trên tủ đầu giường, phía trên cùng... Dĩ nhiên chính là đồ lót để mặc bên trong.

Trường An tưởng tượng bàn tay thon dài trắng nõn của anh cầm những thứ này, lập tức mặt càng đỏ hơn.

Trường An vén chăn lên, chuẩn bị mặc quần áo, ánh mắt lơ đãng đảo qua người mình, thiếu chút nữa không nhịn được mà kêu lên thành tiếng, mặt lập tức đỏ bừng bừng!

Trên người cô tất cả đều là dấu hôn cùng dấu tay xanh xanh đỏ đỏ, nhất là ngực. Ở chỗ bắp đùi, dường như không còn chỗ nào màu trắng nữa, tất cả đều là những dấu hôn trùng trùng điệp điệp.

Trong đầu lập tức liền nhớ lại tối hôm qua đã làm đủ tư thế, trong nháy mắt mặt cô nóng đến mức có thể bốc cháy.

Ngay tại lúc Trường An đang ngẩn người đỏ mặt với những dấu hôn, Chử Trì Tô lại đẩy cửa tiến vào: "Trường An, dậy rồi sao? Muốn ăn..."

Giọng nói đột nhiên dừng lại! Chử Trì Tô nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như là hít vào một hơi!

Cô cứ như vậy khỏa thân ngồi trên giường, toàn thân trên dưới đều là dấu vết mà anh lưu lại tối qua, trong nháy mắt đôi mắt của anh liền tối lại, không nhịn được cất bước về phía cô.

Trường An không hề phòng bị bị anh đẩy cửa tiến vào, nhất thời không kịp phản ứng, ngồi ở trên giường đần độn nhìn anh. Cho đến khi thấy rõ sắc mặt của anh không đúng, bắt đầu đi về phía cô, lúc này mới bỗng nhiên kịp phản ứng! Trên người cô đều không mặc gì cả!

"A!" Cuối cùng vẫn không nhịn được, kêu lên một tiếng, bỗng nhiên kéo một bên chăn chui vào!

Tuy tối hôm qua hai người đã... Thế nhưng giữa ban ngày. Bị anh nhìn trần trụi như vậy, Trường An vẫn cảm thấy xấu hổ, trực tiếp kéo chăn chui cả người vào trong đó!

Chử Trì Tô nhìn trên giường có một cục nhỏ, buồn cười, đi đến bên giường, đưa tay giật giật, trong giọng điệu mang ý cười: "Trường An?"

Trường An trốn trong chăn, buồn buồn "Ừ" một tiếng. Vốn là rất xấu hổ, vừa nãy còn bị anh nhìn lâu như vậy...

Chử Trì Tô bị phản ứng này của cô làm cho buồn cười, nhịn không được lại thấp giọng hỏi một câu: "Còn đau không?"

Trường An: "..." Có thể không đau sao? Cả người như bị xé ra, làm sao lại không đau?

Cô không nói lời nào, Chử Trì Tô cũng biết chắc còn đau, dù sao tối hôm qua là lần đầu tiên của cô, mà anh... Lại có chút mất khống chế.

Nghĩ như vậy, hiếm khi trên mặt Chử Trì Tô có chút ửng đỏ nhàn nhạt. Nói: "Em chờ một chút" rồi liền đi ra ngoài.

Trường An nhô đầu từ trong chăn ra, vừa hay nhìn thấy bóng lưng rời đi của anh.

Anh đây là... Biết cô thẹn thùng, đặc biệt ra ngoài để cô mặc quần áo?

Nghĩ như vậy, trong lòng Trường An không khỏi ấm áp, nhanh chóng vén chăn lên chuẩn bị mặc quần áo.

Vừa cầm lấy nội y chuẩn bị mặc vào, liền thấy người vừa mới đi ra lại đi vào, trong tay còn cầm một túi đồ.

Trường An: "... !"

Vừa mới chuẩn bị vén chăn lên chui vào, liền bị Chử Trì Tô nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.

Trong nháy mắt mặt Trường An lại đỏ lên, trên người cô không mặc một cái gì, chăn cũng bị anh lấy đi, cả người anh lại ở gần như vậy... Trường An cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn anh.

Chử Trì Tô nhìn bộ dạng này của cô, buồn cười, vỗ vỗ bên giường, nói: "Lại đây, anh bôi thuốc cho em."

Vừa nãy anh sợ cô đau, sau khi dậy liền đặc biệt chạy ra ngoài tiệm thuốc mua thuốc chống sưng, muốn đợi cô dậy thì bôi cho cô.

Trường An có chút mơ màng: "... Thuốc gì?"

Chử Trì Tô cười, không nói gì, ánh mắt lại nhìn thân thể của cô. Nhìn xuống dưới.

Trường An nhìn theo ánh mắt anh, lập tức kịp phản ứng, đưa tay liền muốn che chỗ kia lại!

Nửa đường lại bị Chử Trì Tô ngăn lại.

Trường An xấu hổ nhìn anh, liền cúi đầu, lắp ba lắp bắp nói: "... Em, em tự bôi..."

Chử Trì Tô buồn cười, nhíu mày hỏi cô: "Em không tự nhìn được thì làm sao để bôi?"

Trong nháy mắt mặt Trường An đỏ bừng.

Cô không nhìn thấy cho nên không thể bôi thuốc, thế nhưng để anh bôi, không phải chính là...

Chử Trì Tô nhìn cô, nghĩ đến việc nếu cứ như vậy cọ sát bên dưới sẽ càng đau hơn, thế là chậm rãi tăng giá cả: "Dù sao anh cũng nhìn qua rồi..."

Trường An: "..."

Đúng vậy, tối hôm qua trong phòng tắm, không phải anh chỉ nhìn rõ ràng! Thậm chí còn...

Nghĩ như vậy, tuy Trường An vẫn xấu hổ, nhưng thân dưới thật sự là vô cùng đau, đành phải nắm lấy ga trải giường, chấp nhận gật đầu.

Chử Trì Tô cười: "Được rồi, mau nằm xuống, sẽ hết đau ngay thôi."

Trường An gật gật đầu, nhưng vẫn mặc nội y cùng áo sơ mi trước rồi mới cẩn thận nằm xuống.

Chử Trì Tô lắc đầu, biết cô thẹn thùng, cũng không nói gì, quả nhiên liền bắt đầu nghiêm túc nhìn nơi bị anh làm cho sưng đỏ, cẩn thẩn bôi thuốc.

Nhưng Trường An bị anh nhìn như vậy, quả thực là xấu hổ muốn ngất đi...

Tối hôm qua bị anh làm cho mơ mơ màng màng, nhưng bây giờ rất tỉnh táo, lại là giữa ban ngày... Tay của anh cứ như vậy tinh tế cọ xát lấy chỗ kia, Trường An thật sự có chút không chịu được.

Chờ đến lúc rốt cuộc cô không chịu nổi muốn mở miệng hô dừng, người này đã bôi xong thuốc, giọng nói khàn khàn: "... Được rồi."

Trường An ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt người kia có vẻ không đúng, mắt đen đến mức có thể hút người khác vào.

Trong nháy mắt Trường An kịp phản ứng, cũng không đoái hoài tới thẹn thùng lúc trước, ngay trước mặt người kia mặc xong quần lót cùng váy.

... Cuối cùng cũng ăn mặc chỉnh tề, nhưng Trường An ngồi ở trên giường vẫn rất xấu hổ, hoàn toàn không dám nhìn anh.

Thật lâu sau mới nghe thấy người kia khẽ thở dài: "Trước tiên em đi ăn cơm đi."

Trường An gật gật đầu, muốn chạy ra ngoài, nhưng cho dù là vừa mới bôi thuốc thì vẫn đau dữ dội, chân mềm nhũn, suýt nữa là ngã xuống đất.

May là Chử Trì Tô phản ứng nhanh, vội vàng đỡ lấy cô, ôm cô đi về phía nhà ăn.

Trường An ghé vào trong ngực anh, hỏi: "Vậy còn anh?" Anh vừa bảo để cô ăn trước, vậy anh thì sao? Không ăn sao?

Sau đó trong nháy mắt Trường An liền có cảm giác mình nói sai.

Bởi vì sau khi người kia nghe xong, lập tức mắt lại tối thêm một tầng, cười đầy ý tứ: "Chờ em ăn xong thì anh mới ăn."

*****

Edit: Linqq

Là một tiểu thuyết gia tình cảm, Trường An vẫn phân biệt rất rõ độ nguy hiểm cực cao trong lời nói này, giờ phút này lặng yên, sáng suốt không nói chuyện, đầu vùi vào ngực anh.

Chử Trì Tô thấp giọng cười, ôm cô đến trước bàn ăn ngồi xuống.

Trường An múc một thìa cháo trắng anh nấu, cho từng thìa vào miệng, mùi thơm khiến cô nheo mắt lại, chưa kịp nuốt đã muốn ăn thìa thứ hai, ai ngờ dùng sức quá mạnh, cánh tay cực kỳ đau, đau đến mức cô lập tức nhíu mày lại.

Chử Trì Tô ngồi một bên nhìn cô, trong lòng đoán chừng cũng biết là chuyện gì xảy ra, ho nhẹ một tiếng, lại hỏi: "Vẫn đau sao?"

Trường An nhìn anh, toàn thân trên dưới chỗ bị anh làm đau không chỉ có một! Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa!

Hơn nữa... Trường An nghi hoặc, sao tinh thần anh có thể sảng khoái như vậy?

Tối hôm qua lúc cô mơ mơ màng màng ngủ, rõ ràng cảm giác người ôm mình không ngủ được, hai cánh tay luôn sờ sờ cái này xoa bóp cái kia, một đêm không hề yên tĩnh... Nhưng bây giờ nhìn người này, rõ ràng là một đêm mộng đẹp mà?

Trường An cứ như vậy nhìn chằm chằm anh, cho đến khi người kia không chịu nổi, đôi mắt mang theo ý cười đối diện cô, cô mới đột nhiên kịp phản ứng, cúi đầu bắt đầu múc cháo ăn.

Ăn hai miếng mới nhớ tới chuyện quan trọng, ngẩng đầu nhìn anh: "Đúng rồi, ngày mai em... Ba giờ chiều phải ra sân bay."

Chử Trì Tô ngẩn người, không nói gì.

Trường An nhìn anh, sờ lên mũi, lòng có chút hoảng, nhỏ giọng nói: "... Ngày đó em đã nói với anh rồi."

Lúc này Chử Trì Tô mới có chút bất đắc dĩ bật cười, nói: "Anh không trách em, nhưng chúng ta vừa mới... Em muốn đi, anh lại không ở bên cạnh em, sợ là trong lòng em không thoải mái."

Trường An không nghĩ rằng anh mang tâm tư như vậy, trong lúc nhất thời vội vàng không kịp cảm động... Cảm thấy trong nháy mắt hình tượng bác sĩ Chử lại tốt hơn rất nhiều.

Vô thức cầm cái muỗng trong tay khuấy khuấy cháo trong chén, thấp giọng nói: "Em không sao."

... Chỉ cần là anh, em thế nào cũng không sao.

Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng Chử Trì Tô vẫn nghe thấy không sót một chữ nào, lông mày giật giật, nhìn người trước mắt vùi mặt vào trong chén, nghĩ một lúc, cười nói: "Vậy mấy ngày rảnh rỗi này anh ở với em."

Trường An nghe thấy, đột nhiên ngẩng đầu: "Có được không?"

Chử Trì Tô cười: "Vốn là để trống hai ngày, cũng đã nửa ngày rồi, có cái gì mà không được?"

Lúc này Trường An mới gật gật đầu, mỗi lần anh mang theo ý cười nói chuyện, cô đều cảm thấy giọng anh cực kỳ dễ nghe, cười híp mắt dùng muỗng múc một thìa cháo, đưa tới miệng anh, mượn hoa hiến phật(*): "Ăn cháo đi."

(*) Mượn hoa hiến phật: của người phúc ta; ý ở đây là chị An xúc cháo của anh Tô để cho anh Tô ăn.

Chử Trì Tô buồn cười, ngược lại cũng không khách khí với cô, há mồm ngậm toàn bộ cái muỗng vào miệng, ăn sạch sẽ cháo rồi mới bằng lòng thả ra.

Trường An ở bên cạnh nhìn anh, rõ ràng là động tác lễ độ, lại không hiểu sao khiến cho cô đỏ mặt.

...

Chờ đến lúc cô ăn hết cháo, liền bắt đầu căng thẳng, nhưng nhìn Chử Trì Tô ngồi một bên không có phản ứng gì, yên lặng thở phào nhẹ nhõm, đoán chừng là anh đã quên chuyện này rồi.

Ai ngờ đột nhiên người kia lại xoay đầu, cười cực kỳ dịu dàng: "Ăn xong rồi?"

Trường An: "..." Sao cô lại quên trí nhớ của anh nhỉ?

Người kia chậm rãi đứng lên, từng bước đi về phía cô, Trường An càng ngày càng căng thẳng, hai cánh tay nắm lấy vạt áo, không kịp phản ứng liền bị người kia ôm lên, đi thẳng đến phòng ngủ.

Anh cúi đầu xuống, ghé vào bên tai cô, cười nặng nề: "Đến lượt anh ăn."

Trường An vừa muốn phản kháng liền bị người kia trực tiếp ném lên giường, lột quần áo, áp đảo...

Ưm...

***

Ngày hôm sau lúc lên máy bay, thân thể Trường An vẫn còn đau, thế nhưng sợ anh lo lắng, cũng không không biết thẹn mà nói ra.

Chử Trì Tô lái xe đưa cô đến sân bay, lại đi lấy vé với cô, làm xong thủ tục đăng ký, thấy sắp đến thời gian lên máy bay, hai người nhất thời không nói gì, thời gian này, nói cái gì đều không nỡ.

Cuối cùng vẫn là Chử Trì Tô không nhịn được khẽ thở dài, đưa tay kéo cô vào trong lòng, ôm thật chặt, dựa vào đầu của cô, trầm mặc một lúc, đến khi thực sự không kịp nữa mới thấp giọng nói: "Về sớm một chút."

Trường An lập tức gật đầu, từng chút từng chút một, càng ngày cành mạnh.

Dường như có tiếng anh cười khẽ, có chút buồn, nhưng vẫn thả tay, kéo cô từ trong ngực ra, quả nhiên trông thấy vành mắt cô màu đỏ, mặc dù không quá đỏ, nhưng vẫn khiến anh đau lòng, bất đắc dĩ cười nhẹ, cũng không để ý người đi tới đi lui ở sân bay, cúi người khẽ hôn lên trên mắt cô, cảm thán nói: "Khóc cái gì?"

Trường An lắc đầu: "Em không khóc."

Thực ra không phải chuyện lớn gì, mấy tháng là trở về, thế nhưng lần trở về này, hai người hoàn toàn thẳng thắn ở bên nhau, lại vừa mới xảy ra chuyện đó, cô thật sự không nỡ rời xa anh, vừa nghĩ rằng mấy tháng tới không được gặp anh, cũng có chút tủi thân.

Trong lòng Trường An buồn buồn nghĩ, thật sự bị anh chiều quá mức rồi, trước đó cô chưa từng mau nước mắt như bây giờ.

Chử Trì Tô sao có thể tin cô "Không khóc", nhưng không hề vạch trần, chỉ dùng tay bưng lấy mặt cô, ngón tay cái của bàn tay phải xoa xoa lên khuôn mặt bóng loáng của cô, chăm chú nhìn mặt cô, cố nén xúc động muốn trực tiếp kéo cô về nhà.

Loa thông báo đã nhắc nhở lên máy bay lần cuối, anh không thể không buông tay, nhưng vẫn đi theo cô đến cửa soát vé, cô đưa giấy tờ cùng vé máy bay cho nhân viên sân bay, Chử Trì Tô thừa dịp kiểm vé liền nói: "Đến nơi gọi điện thoại cho anh."

Trường An gật gật đầu, nhận lấy giấy tờ mà nhân viên sân bay đưa tới, nhìn anh: "Em đi đây."

Chử Trì Tô cười, gật gật đầu, buông lỏng tay.

Trường An rũ mắt xuống, quay người đi vào trong, đi mấy bước liền quay đầu nhìn một cái, người kia vẫn đứng ở chỗ đó, cười yếu ớt, nhìn cô đi xa dần.

Trường An cố ý đi rất chậm, nhưng con đường ngắn như vậy, chậm đến mấy cũng bước mấy bước là hết, cuối cùng quay đầu ra nhìn người kia một cái, quẹo vào.

Nhưng Chử Trì Tô vẫn đứng ở nơi đó, thật lâu sau mới nhắm mắt lại, quay người đi ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác đưa tiễn người thân rời đi, thật là không dễ chịu.

Lúc ra ngoài vừa định mở cửa xe thì liền nghe thấy tiếng máy bay cất cánh.

Chử Trì Tô ngẩng đầu, không ngoài suy đoán trông thấy một chiếc máy bay màu trắng bay qua đỉnh đầu.

Rất nhanh liền biến mất không thấy gì, để lại một bầu trời sáng tỏ.

Chử Trì Tô ngẩn người, vừa muốn ngồi vào xe, điện thoại liền vang lên, nói là bệnh viện có một ca giải phẫu, cần anh trở về.

Nhíu mày, nhanh nhẹn nhắn lại "Đã biết." rồi liền cúp điện thoại, lái xe thật nhanh về phía bệnh viện.

***

Lúc Trường An xuống máy bay thì đã rất muộn, lấy điện thoại ra bật máy lên, vừa lấy hành lý vừa gọi điện cho Chử Trì Tô.

Gọi nửa ngày cũng không ai nghe, Trường An nghĩ một lúc, đoán chừng là lại có ca phẫu thuật, cho nên không tiếp tục gọi nữa, gửi một tin nhắn báo anh là mình đã tới nơi bình an.

Sau khi về khách sạn, lại gọi điện cho đạo diễn, nói rằng mình đã trở về, ngược lại đạo diễn không nhiều lời, chỉ nói mấy ngày qua cô đã vất vả rồi, bảo cô nghỉ ngơi thật tốt.

Trường An nói cám ơn, cúp điện thoại, nhìn một chút, người kia vẫn chưa nhắn lại. Trường An nhíu mày, đoán chừng lại là mười mấy tiếng giải phẫu rồi.

Dứt khoát để điện thoại di động xuống, trước tiên thu dọn quần áo, rồi tắm rửa một cái, lúc đi ra vừa vặn đúng lúc người kia gọi đến.

Trường An nhìn tên hiển thị liền không nhịn được cười rộ lên, khóe miệng hơi cong cong, lập tức nghe máy: "Alo?"

Âm thanh của người kia hơi mang theo chút mệt mỏi, nhưng vẫn rất êm tai: "Đến rồi hả? Mọi việc tốt chứ? Xin lỗi, vừa nãy anh có ca phẫu thuật."

"Không sao, em không gọi được cho anh thì liền biết là anh có ca phẫu thuật rồi, em đến nơi rồi, tất cả đều rất thuận lợi, ca phẫu thuật như thế nào?"

Rõ ràng giọng nói của Chử Trì Tô mang theo ý cười: "Nhờ phúc của em, tất cả đều rất thuận lợi."

Crypto.com Exchange

Chương (1-49)