Thu Thu đạp 🅱*🅾️*〽️
← Ch.46 | Ch.48 → |
"Thu Thu, em tỉnh rồi sao?"
Hứa Gia Ninh vừa về đến nhà đã thấy Lương Thu Thu ăn mặc chỉnh tề, anh thoáng cười, đi theo cô.
Lương Thu Thu nhìn anh có chút xấu hổ, vốn định thừa dịp anh không có ở nhà mà lén rời đi, không ngờ tới vừa nhúc nhích, anh vừa lúc trở về.
"Bụng em có khỏe không?"
Bàn tay to bình thản xoa bụng cô, Lương Thu Thu hốt hoảng lùi về sau một bước, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Không, không có việc gì."
Ngày hôm qua l●à●ⓜ 𝖙●ìп●𝖍, lúc anh bắn đến bụng nhỏ của mình sưng to khó chịu, hại cô liên tục bảo dừng, anh cũng không biết xấu hổ mà "giáo dục" cô, lấy cớ dạy con phải " kiên trì bền bỉ", cuối cùng đem cô cắm đến 𝐡.ô.𝐧 mê.
Nghĩ vậy, gương mặt cô càng hồng đến nóng lên.
"Thu Thu, dọn đến ở cùng anh đi, anh sẽ chăm sóc cho em." Anh duỗi tay, cúi đầu, ôm cô vào lòng, môi 𝐦ề·〽️ 𝖒·ạ·𝖎 ѵц●ố●🌴 ѵ●𝖊 phần gáy tinh tế mẫn cảm của cô, ấn một cái lại một cái ♓●ô𝐧●.
"Không cần." Lương Thu Thu không chút suy nghĩ đã từ chối anh.
Anh buông lỏng tay đang vây quanh cô, nhìn thắng vào cô, ánh mắt sắc bén, phảng phất có thể xuyên thấu 𝖙*𝖍â*𝓃 tⓗ*ể của cô.
Lương Thu Thu nhạy cảm phát hiện một cổ uy h·𝒾·ế·ⓟ đánh vào lòng mình.
"Vì sao?"
Lương Thu Thu rũ mắt, trốn tránh ánh mắt của anh, "Tuy rằng hiện tại chưa xác định được là có em bé hay không, nhưng tôi cảm thấy chúng ta ở cùng một chỗ, tần suất 𝖑●à●ɱ ✝️●ì𝓃●♓ quá nhiều, không thích hợp cho em bé phát triển."
Tự cho mình một lý do hiên ngang lẫm liệt, Lương Thu Thu tự thưởng cho mình 32 tràng vỗ tay.
Cuộc đối thoại tạm ngừng vài giây, "Vậy thì, đi khám bác sĩ trước?" Không biết xấu hổ, đến lúc này rồi vẫn còn muốn 𝖑à-𝖒 𝐭-ìn-𝒽 với cô.
Hít sâu vài hơi, "Hứa Gia Ninh, tôi cảm thấy chúng ta phát triển quá nhanh, nếu không thì chúng ta chậm một tí?" Lương Thu Thu cố gắng đè nén bực tức, thử dùng giọng điệu nhẹ nhàng để thuyết phục anh.
Không ngờ đến Hứa Gia Ninh chỉ nhíu mày, nghiêm nghị nói: "Vì "tính phúc", chúng ta nên thiết lập trận địa sẵn sàng đón quân địch."
Trận địa sẵn sàng đón quân địch cái gì, anh nói thắng là anh không muốn ngung 𝐥-à-ɱ 🌴ì-𝐧-♓ là được rồi, nói như thể sắp diễn ra chiến tranh thế giới thứ 3 không bằng.
Vì để tránh bản thân 🅱ố*ⓒ ♓*ỏ*𝒶 tại đây, Lương Thu Thu hít sâu thêm lần nữa, "Mẹ tôi nói, trước khi kết ♓_ô_𝐧 hai bên nam nữ không thể gặp nhau."
"Nói vậy là em đồng ý kết ♓.ô.ռ với anh?" "..."
Được rồi, trọng tâm để ý của anh khác tôi."Chuyện đó..."
"Em thích h*ô*ⓝ lễ như thế nào, kiểu Trung Quốc, hay vẫn là kiểu Tây? Anh gọi cho công ty sắp xếp ♓●ô●𝐧 lễ chuẩn bị."
"Chuyện đó..."
"Kiểu Tây thì tổ chức bên ngoài, kiểu Trung Quốc thì cần thuê sân, Thu Thu, em muốn kiểu nào?"
"..."
Cô không nghĩ tới, chỉ nói sai một li mà đi cmn một ngàn km, cô còn có thể thu hồi lời nói không?
"Em muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu, Châu Âu? Châu Mỹ? Châu Đại Dương? Châu Phi? À.. Châu Phi không được, quá nóng, hơn nữa cũng không đảm bảo an toàn, y tế cũng không ổn, vẫn là đi nơi khác đi."
"Thu Thu, sao em không nói gì hết vậy?" Cô có thể nói gì? Cô có thể nói sao? "Hứa Gia Ninh, tôi..."
"Hôn lễ cần phải thống kê lượng khách, Thu Thu, nhà em bên kia có khoảng bao nhiêu người tham dự?"
Lương Thu Thu nghe được, trợn mắt há hốc mồm.
Hứa - đắm chìm trong vui s●ướռ●🌀 - Gia Ninh hoàn toàn không chú ý đến sự dị thường của Lương Thu Thu.
Dừng một chút, anh do dự hỏi: "Thu Thu, có phải anh sốt ruột quá hay không?"
Lương Thu Thu điên cuồng gật đầu.
Anh lại lo lắng nói: "Chỉ còn không đến một tháng, Thu Thu, chúng ta phải nhanh lên."
Cho nên, ý là, câu ở trên kia có cần thiết hỏi cô hay không?
← Ch. 46 | Ch. 48 → |