← Ch.22 | Ch.24 → |
Edit: Mướp
Miệng của Khúc Úy bị kéo căng đến mức không khép lại được, ⓣ●ı𝐧●𝐡 ◗ịc●h màu trắng chảy xuống cằm, kết hợp với vẻ mặt tiều tụy của cô tạo thành một cảnh tượng cực kỳ 𝖉â·ⓜ đ·ãп·🌀.
Ⓣ_♓_ẩ_Ⓜ️ Ⓓ_⛎ng Dữ càng thêm hứng thú. Anh đưa tay với lấy chiếc thắt lưng, sau đó kéo Khúc Úy tới đầu giường, trói chặt cổ tay 〽️ề_Ⓜ️ Ⓜ️_ạ_❗ của cô: "Ghét ông đây lắm hả, bị ta đ* nên không cam tâm?"
Vẻ mặt của Khúc Úy vô cảm, đôi môi đỏ bừng, sưng tấy vì bị khẩu giao thô bạo, cô yên lặng nhìn chằm chằm vào Ⓣ_♓ẩ_ɱ 🅓_υng Dữ, không mở miệng nói chuyện.
🌴hẩ.ⓜ D.ung Dữ cũng không để ý lắm, anh tà ác cười, sau đó khẽ hỏi: "Nhưng mà phải làm sao bây giờ... Em trốn không thoát đâu..."
Quần lót dưới chân dễ dàng bị anh lột sạch như trở bàn tay, hai tay Khúc Úy bị trói chỉ có đôi chân vẫn còn tự do, nhưng bây giờ lại bị hai tay của 🌴𝖍*ẩ*ɱ 𝐃*⛎ng Dữ giữ chặt, anh nắm chặt cổ chân của cô, tách đôi chân dài miên man ra tạo thành một tư thế vô cùng xấu hổ.
Anh quỳ gối giữa hai chân cô, nâng cao quy đầu cọ vào cửa huyệt của cô.
"Anh đừng đụng vào tôi..." Hơi thở của Khúc Úy mỏng manh, cố gắng vùng vẫy.
"Đừng đụng vào em?" ✝️♓ẩ.𝖒 𝒟.𝐮ng Dữ khẽ ồ một tiếng, "Được thôi, vậy em cầu xin ông đây đi, cầu xin anh buông tha cho em..."
Hồi ức trong nhà vệ sinh ở quán bar lần trước không được tốt, lúc nãy Khúc Úy cũng biết vừa rồi anh thô bạo đến mức nào nên không muốn khiến tâm trạng của anh càng thêm cực đoan. Nhưng mà cô cũng không giỏi chịu thua người khác...
Lông mày của Khúc Úy cau lại, khẽ mấp máy môi: "Cầu... xin anh..."
Nói cho cùng Khúc Úy vẫn hoang tưởng nghĩ rằng Ⓣh●ẩ●𝖒 𝐃●ⓤng Dữ sẽ không có ác ý với cô.
"Cưng à... tiếc quá, em vẫn chưa đủ thành khẩn đâu..."
†-♓-ẩ-𝖒 Ⓓ-ⓤng Dữ vẫn tươi cười, nhưng trong mắt hiện lên ◗ụ·c 𝐯ọ𝓃·𝖌 nham hiểm, hung ác.
Bàn tay anh từ từ che khuất đôi mắt của cô. Một giây sau, khúc Úy bỗng cảm nhận được cơn đau đớn từ phía dưới lan ra toàn thân.
Ⓣ●ⓗ●ẩ●𝖒 ◗●ⓤng Dữ cứ thế là nhét cây hàng của mình vào trong người Khúc Úy mà không dạo đầu.
Anh 𝖗ê-𝖓 𝖗-ỉ, âm đ*o của cô vẫn còn rất khô, lúc cây hàng của anh ⓒ_ọ 𝐱_á_т vào có hơi đau đớn, nhưng chắc chắn Khúc Úy còn đau hơn anh nhiều lần...
Mặt cô tái nhợt phát ra một tiếng rên bén nhọn, nước mắt lặng lẽ chảy từ khóe mắt ra.
𝐓*♓*ẩ*𝖒 ԁ*⛎ng Dữ biết rõ cô không muốn, cũng biết cô rất đau nhưng hôm nay anh như bị t*ng trùng thượng não, Khúc Úy càng giãy giụa, càng không muốn làm thì anh lại càng cảm thấy thoải mái và hưng phấn...
Anh 💰1-ế-𝖙 𝐜𝐡-ặ-𝐭 quai hàm mảnh mai của Khúc Úy, nhìn vẻ mặt đau đớn đến vặn vẹo của cô rồi bắt đầu thúc eo bất chấp sự khô khan phía dưới.
Trong nhất thời, cả căn phòng vang vọng tiếng phụ nữ thút thít khe khẽ, nhưng ✞_h_ẩ_m D_υng Dữ lại cảm thấy như là hợp âm xinh đẹp nhất.
dương v*t to lớn ma sát vào vách thịt 𝖒ề_𝐦 ⓜạ_𝐢 trong âm đ*o, động tác của anh lúc nhanh lúc chậm, lúc nhanh thì như được gắn mô tơ vào, đâ●𝐦 vừa sâu vừa hung ác, thô bạo đến cực điểm tựa như một người đàn ông chỉ biết làm bừa một cách lỗ mãng, nhưng lúc chậm lại thì vô cùng զц*𝖞ế*𝖓 𝖗*ũ, dương v*t tráng kiện từ từ tiến vào âm đ*o, lướt qua từng nếp nhăn bên trong, sau đó đ*â*𝐦 thẳng đến nơi sâu thẳm nhất, anh dùng quy đầu to bự xoay tròn trong cổ tử cung.
Cơ thể của phụ nữ thực ra rất dễ điều khiển, chỉ cần vài lần ra vào là đã khiến âm đ*o khô khốc trở nên trơn tru ướ·𝖙 á·ⓣ.
Nhưng người phụ nữ dưới thân vẫn không chịu chìm vào trong làn sóng 𝖉*ụ*↪️ ⓥ*ọ*𝓃*🌀, cô đá chân chống cự.
𝒯●𝖍●ẩ●ɱ 𝒟●ung Dữ cũng mặc kệ cô, bởi vì những cú đạp của cô chỉ như kiến cắn chẳng hề đau hay ngứa chút nào. Nhưng anh cũng không thích Khúc Úy mãi phản kháng anh như vậy..
Th·ẩ·Ⓜ️ Ⓓ·𝐮ng Dữ cười một cách nham hiểm, sau đó dùng tay mò đến cửa huyệt của cô để chọc vào tìm đến hạt châu nho nhỏ cực kỳ nhạy cảm, ngón tay của anh vừa mới chạm vào mà vách thịt ngay lập tức siết lại.
Anh vừa ấn vừa xoa, ngón tay thon dài liên tục càn quấy điên cuồng...
Sau vài lần thì khiến Khúc Úy l·ê·𝐧 đ·ỉ𝐧·♓, cao trào đến nhanh như vậy xem ra đúng là một cơ thể 𝖉â.𝐦 đ.ã.𝓃.g...
"Chẳng phải nói đừng hay sao? Sao cailon nhỏ của em lại chảy ra nhiều nước như vậy?"
Quá 🎋·í·ⓒ·ⓗ ✝️𝒽·í·𝐜·𝒽...
dương v*t thô cứng của anh không ngừng ma sát vào điểm yếu ớt nhất của cô, cộng thêm ngón tay không ngừng xoa nắn vào âm đế...
Đúng là một chiêu trí mạng.
Cho dù cô có là người phụ nữ có khiếm khuyết đi chăng nữa thì cũng không thể nào thờ ơ.
"Anh ddittj em có 𝐬_ướ_𝓃_🌀 không, hửm?"
"Không chịu lên tiếng à... không sao..."
Lời còn chưa dứt, †♓ẩ-ɱ 🅓-υng Dữ lập tức cúi người, m-ú-t lấy núm vú đang cương lên trước mặt.
"Ah ưm..."
Anh không dịu dàng chút nào mà gặm cắn hạt đậu đỏ trước п.g.ự.↪️ cô, lúc nhẹ lúc mạnh, thỉnh thoảng còn dùng lưỡi để 🦵-❗ế-ⓜ láp trêu chọc cô...
Khúc Úy bị 🎋í↪️●𝖍 ✞♓í↪️●h không ngừng nên huyệt ԁ●â●𝖒 không ngừng co rút: "Ưm.. Đừng mà... đừng mà..."
Nhưng người đàn ông đang chôn trên п·ⓖự·𝒸 cô dường như không nghe thấy, đầu lưỡi đùa núm vú của cô tần suất nhanh hơn nhiều, anh cứ 𝐦.ú.✞ rồi lại 𝐦·ú·🌴, Khúc Úy cảm thấy hơi đau vì bị anh Ⓜ️_ú_† nhưng lại có một loại 𝒸●ả●ⓜ ɢ●𝐢●á●𝒸 †●ê 𝒹●ạ●ⓘ mãnh liệt, 𝐤íc*𝒽 ⓣⓗí𝐜*𝐡 âm đ*o của cô tiết ra nhiều d*m thủy hơn.
𝒯♓ẩ_𝐦 D_⛎ng Dữ cảm thấy cây hàng của mình bị kẹ_p chặ_🌴 hơn, huyệt thịt co rút lại chặt hơn, tiết tấu càng lúc càng nhanh, hiển nhiên là sắp 👢_ê_п đ_ỉn_ⓗ, anh nới lỏng miệng nhỏ của cô bằng hai ngón tay, sau đó dùng hai ngón ấy nhéo lấy hột le một cái, đồng thời gia tăng cường độ 𝐫·ú·т г·𝐚 đâ.Ⓜ️ ѵ.à.𝖔, dương v*t thô to nhiều lần đâ.ⓜ 𝖛à.ο tiểu huyệt khít chặt, ⓒắ.m v.à.🅾️ đến mức tràn lan hết d*m thủy ra ngoài.
"Cái miệng ◗â·Ⓜ️ đãⓝ·𝐠 này, lại muốn cao trào..."
"A a a..." Khúc Úy bị cắm đến mức hét lớn, khi tiếng hét lên đến đỉnh điểm, Ⓣ·𝐡·ẩ·〽️ ◗·υng Dữ cảm nhận được một dòng chất phun lên quy đầu to lớn của anh.
Mà Khúc Úy ở dưới người anh nhắm nghiền hai mắt lại, ngón chân duỗi thẳng, cô bị mắc kẹt trong dư vị của hai cơn ↪️.ự.𝒸 🎋.𝐡🔴á.ℹ️ nên chưa thể hồi phục lại được ngay.
Ⓣ·ⓗ·ẩ·𝖒 D·⛎ng Dữ đ* cô thêm hơn mười cái nữa sau đó đáp lại cơn co thắt 𝐜ự·𝖈 🎋♓·𝐨·á·❗ của cô bằng cách xuất hết toàn bộ tinh binh vào tử cung của cô.
Lại bắn vào trong một lần nữa...
Một đêm này Khúc Úy bị cột hai tay vào đầu giường, còn 🌴·h·ẩ·𝖒 🅓·ung Dữ như hóa thành cầm thú không ngừng xâm phạm...
Mãi đến nửa đêm gần sáng thì trận phong ba này mới dừng lại.
Tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm vang lên, Khúc Úy nằm một mình trên chiếc giường bừa bộn, trên người dính toàn mùi ✝️.1ռ.𝒽 d.ị.𝒸.h nồng đậm, khóe miệng, trên bầu vú, còn cả khu vực giữa hai chân bị đ* không khép lại được nữa... Lúc ✝️.h.ẩ.Ⓜ️ ◗.ung Dữ bắn hết hoàn toàn t_in_𝐡 𝒹_ịc_𝖍, toàn thân cô đầy dấu ♓_ô_𝐧 đỏ rực, còn cả vết bầm trên cổ tay do bị thắt lưng ş·𝒾·ế·ⓣ 𝖈·♓·ặ·🌴 nữa.
Khúc Úy như một con búp bê tình dục nằm trên giường thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng ban ngày trời vẫn trong xanh nhưng giờ phút này bầu trời bị mây đen che phủ hết toàn bộ.
Cô cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ thật lâu, lâu đến mức đôi mắt bắt đầu đau nhức thì mới từ từ thu ánh mắt lại, sau đó kéo lê cơ thể đau nhức của mình chậm chạp nhặt quần áo vương vãi khắp nơi mặc vào, cuối cùng rời khỏi nhà của T♓.ẩ.ɱ ԁ.⛎ng Dữ không ngoảnh lại.
Tⓗẩ●〽️ ԁ●υng Dữ tắm như vậy rất lâu, lúc đi ra đã không còn dấu vết của Khúc Úy trong căn phòng bừa bộn này nữa, anh biết rõ Khúc Úy rời đi khi nào nhưng anh không đuổi theo.
Anh không muốn đuổi theo nữa.
Thực ra, tất nhiên là anh để ý liệu Khúc Úy và Chung Từ có phải lòng nhau rồi có những hành động ái muội gì không nhưng cái anh quan tâm hơn là... rốt cuộc Khúc Úy có quan tâm đến cảm nhận của anh không, dủ chỉ là một chút.
Tiếc là cô không có, một chút cũng không.
Cho nên anh không thương tiếc mà c-ư-ỡ-𝐧-🌀 é-𝐩 cô, vì nếu không làm như vậy thì cô sẽ không hiểu trong lòng anh khó chịu như thế nào. Không đúng, anh làm như vậy thì chỉ làm Khúc Úy càng thêm chán ghét anh mà thôi.
✝️♓●ẩ●𝖒 Ⓓ●υng Dữ dùng khăn lau khô những giọt nước còn đọng trên mái tóc anh, sau đó anh ngã lên chiếc giường 𝖒_ề_Ⓜ️ ⓜ_ạ_𝐢 của mình.
Chợt anh không muốn quan tâm nữa, trên đời nhiều phụ nữ như vậy tội gì anh phải tốn thời gian làm khổ nhau với Khúc Úy.
← Ch. 22 | Ch. 24 → |