← Ch.20 | Ch.22 → |
Edit: Mướp
Buổi tối, Ⓣ♓ẩ-ⓜ 𝐃-⛎ng Dữ về nhà họ Thẩm ăn cơm như thường lệ.
Trình Sương không xuất hiện, ✞𝒽ẩ*〽️ 𝒟*𝖚ng Dữ cảm thấy bà ta chẳng thể che giấu sự hận thù cùng ghê tởm đối với anh nữa, cho nên đơn giản là tránh nhìn thấy anh.
Thẩm Trí Viễn không có cảm giác thèm ăn nên chỉ ăn qua loa vài miếng rồi đặt đũa xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào 𝒯𝖍ẩ*〽️ ԁ*𝖚ng Dữ, có hơi ân cần nói: "Gần đây cơ thể cằn cỗi này của bố không ổn lắm, lại bận thêm chuyện công ty nữa nên không quan tâm con nhiều được."
Cái miệng hỗn hào của 𝐓-♓ẩ-Ⓜ️ Ⓓ-⛎ng Dữ hơi nhếch lên, anh cười một tiếng: "Bố khỏi cần quan tâm con, con có tiền lại nhàn rỗi, cuộc sống không thể nào tốt hơn được nữa."
Nói xong anh cúi đầu múc một chén canh, khóe môi cũng lặng lẽ trễ xuống.
Thực ra gần đây tâm trạng của T𝐡ẩ●𝐦 🅓●ⓤng Dữ cũng không tốt lắm, anh nhận được kết quả khám sức khỏe của Thẩm Trí Viễn sau mấy ngày cãi nhau với Khúc Úy.
Ung thư ⓜá·υ.
Giống bệnh của Lâm Nhạn Thư, ngày đó ở hành lang trong bệnh viện, Trình Sương gần như 𝖓-g-♓-ℹ️ế-𝖓 r-ă𝖓-𝖌 nghiến lợi xé nát kết quả xét nghiệm.
Có lẽ bà ta vô cùng hận, người đàn ông này phụ bạc bà cả đời cuối cùng lại mắc căn bệnh giống người thứ ba, quả thực giống như ông cầm dao đâ-ɱ thẳng vào п·𝐠ự·𝖈 bà.
𝐓●h●ẩ●𝖒 ԁ●⛎ng Dữ không thể nói rõ được cảm giác lúc này của mình, anh hận Thẩm Trí Viễn nhưng anh cũng không phủ nhận được rằng Thẩm Trí Viễn đối xử với anh vô cùng tốt.
Từ nhỏ anh đã nghịch ngợm, nhưng chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc thì ông ấy luôn luôn lựa chọn dung túng cho anh, Thẩm Trí Viễn bình thường luôn bận rộn kinh doanh, ngoài ra ông ta cũng có một ngôi nhà khác cần chăm sóc, nhưng nếu có thời gian rảnh thì ông ta nhất định sẽ tới thăm anh.
Mỗi khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời anh hình như Thẩm Trí Viễn chưa từng vắng mặt, bất kể ông ta có bận như thế nào.
Sau khi Lâm Nhạn Thư qua đời, trên đời này Tⓗẩ-Ⓜ️ 𝒟-ung Dữ chỉ còn mình ông là người thân, mặc dù anh không nói ra khỏi miệng nhưng thật ra trong lòng rất trân trọng, không ngờ...
Nghĩ đến những chuyện không tốt đã qua, anh ngơ ngác mà đi về nhà.
Ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm, ✞𝖍_ẩ_Ⓜ️ 𝐃_⛎ng Dữ ngồi trong xe châm một điếu thuốc, màu đỏ cam trong màn đêm lấp loé.
Không biết sao đột nhiên hắn thấy hơi nhớ Khúc Uý, rõ ràng cô chỉ mới đi từ lúc sáng.
Nhớ cô ấy làm gì? So với những người phụ nữ khác, cô không hề ngoan ngoãn chút nào. 🦵à●ⓜ tì●ռ●h với cô nhìn thì thú vị nhưng xét về khía cạnh khác, có nhiều người dịu dàng hơn và biết cách chiều lòng đàn ông hơn.
Tuy vậy, bản thân anh quan tâm đến cô hết lần này đến lần khác, nhìn thấy cô cười với người đàn ông khác là anh như phát điên lên vì ghen tị, nghe cô nói câu chia tay, trái tim của anh đau âm ỉ, và cả bát cháo cô nấu khi anh bị ốm nữa.
Từ trước đến này anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân dễ rung động như vậy, chỉ một bát cháo mà khiến trái tim anh rối tinh rối mù lên.
Mặc dù anh không muốn thừa nhận bản thân mình quan tâm đến cô nhưng cảm xúc không dễ lừa được người.
†.♓.ẩ.m D.цng Dữ dập điếu thuốc, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Khúc Úy, cuộc gọi đầu tiên sau khi kết nối thì bị cúp ngay chỉ trong vài giây.
Anh ấn gọi lại lần nữa và lại bị cúp máy, thậm chí còn nhanh và dứt khoát hơn lần đầu.
Đôi lông mày của †♓ẩ.𝐦 🅓.ung Dữ nhíu chặt.
Anh bấm gọi lần thứ ba, lần này điện thoại không bị cúp nhưng không ai nhấc máy, âm thanh tút tút cứ vang lên như một vòng lặp vô tận.
Sự kiên nhẫn của anh cuối cùng cũng cạn kiệt, T·ⓗ·ẩ·ɱ ԁ·цng Dữ trực tiếp cúp máy, vứt điện thoại sang ghế phụ, đạp ga lao vào trong màn đêm.
——
Khúc Úy về đến khách sạn thì nằm cuộn trong trên giường, điện thoại để trên tủ đầu giường, một lúc lâu cũng không đổ chuông.
Cô đang suy nghĩ có nên gọi lại cho 🌴𝐡ẩ.Ⓜ️ ԁ.𝐔ng Dữ hay không nhưng nếu anh hỏi cô vừa rồi làm gì thì cô biết phải giải thích ra sao.
Thế là Khúc Úy bỏ cuộc.
Trong lòng cô bấn loạn vì Chung Từ.
Cô từ chối thẳng thừng hắn như vậy, sau hôm nay, không biết nên cư xử sao với bọn họ.
Khúc Úy nhìn ra ngoài biển cả tĩnh mịch qua ô cửa sổ, cô yên lặng thở dài.
Trong lúc đang trầm tư ngắm biển, tiếng chuông điện thoại lại reo lên, chỉ là lần này không phải cuộc gọi thường mà là video call từ wechat của T·𝒽·ẩ·〽️ ◗·υng Dữ.
Khúc Úy suy nghĩ một lúc rồi chuyển sang 𝒸h-ế đ-ộ im lặng, muốn giả bộ không trông thấy nhưng đúng lúc này T*𝒽*ẩ*𝖒 ◗*Ⓤng Dữ lại gửi thêm một tin nhắn đến.
"Cmn em mà chơi trò mất tích thì ông đây lái xe đến Đình An ngay lập tức."
...
Khúc Úy tin, tên điên ✝️𝐡ẩ_〽️ 𝒟_Ⓤng Dữ này nói được sẽ làm được, cô do dự một lát cuối cung vẫn ấn nghe.
"Nói đi, lén lút sau lưng anh đi hẹn hò với thằng oắt nào?" Video vừa kết nối, 🌴𝖍ẩ*𝖒 ԁ*υg Dữ đã lên tiếng chất vấn.
"Vừa nãy đang chơi cùng bọn họ, không tiện nghe." Khúc Ý tùy tiện nói dối.
"Hừ." 𝒯.♓.ẩ.Ⓜ️ 🅓.ⓤng Dữ mệt mỏi: "Em đi chơi vui nhỉ, xem ra là chẳng mảy may nhớ đến anh và..."
✝️h●ẩ●Ⓜ️ 🅓●𝖚ng Dữ dừng lại, sau đó chuyển camera...
Chỉ thấy trong màn hình, gương mặt anh tuấn lười biếng nháy mắt chuyển th*àռ*h 𝖍ìⓝ*♓ ảnh cực kỳ tục tĩu.
Giữa đám lông mu đen dày, cây hàng bự chà bá của 𝐓●𝐡ẩ●〽️ 𝐃●ⓤng Dữ dựng thẳng lên, quy đầu hơi dựng ngược, trông cực kỳ ԁâ*𝐦 ◗*ụ*↪️...
"Trở về busc_ cho anh, em còn chưa 𝐦●ú●🌴 hàng của anh lần nào."
"Anh nghĩ hay lắm." Khúc Úy vô thức làm anh nghẹn họng, "Anh không thấy tởm à."
"Sao lúc bị anh ddijt thì không thấy tởm?" Bàn tay của 𝒯-♓ẩ-〽️ 𝐃-ung Dữ 𝖛-𝖚ố-𝐭 ✅-ⓔ cây hàng, "Không đ* em một ngày anh cảm thấy rất khó chịu, giờ chỉ cần nghĩ đến cailonnho của em là anh cứng liền."
Lúc tâm trạng không tốt, anh rất muốn 𝖑à●〽️ ⓣ●ì𝓃●𝐡 với cô...
"Cho anh nhìn п.g.ự.🌜 một chút..." T-♓-ẩ-𝖒 𝐃-⛎ng Dữ 𝐭♓-ở 𝖍-ổ-𝓃 ♓ể-𝐧, "Anh không chịu nổi, cương cứng gần như muốn ⓝ.ổ ✞⛎.п.g ra rồi."
Mặt Khúc Úy bất giác nóng lên...
✝️hẩ·〽️ 𝐃·⛎ng Dữ thấy cô bất động, tiếp tục dùng những ngôn từ tục tĩu để trêu đùa cô.
"Hừm, cailonnho của em, mỗi lần dương v*t cọ cọ mấy cái là bắt đầu c·♓ả·𝖞 n·ướ·𝖈, lúc ↪️●ắ●m ѵà●𝑜... ưm..." 𝐓●h●ẩ●𝖒 ԁ●ⓤng Dữ dường như đang tưởng tượng cảm giác tuyệt vời khi đú.ⓣ vào trong cơ thể cô."Cả người đều rất 🍳.ⓤ.𝓎.ế.п 𝓇.ũ, khi thứ đó của đàn ông được c·ắ·𝖒 ✌️à·🔴 là bị em hút thật chặt..."
✝️𝐡-ẩ-𝐦 𝐃-ung Dữ ⓡ.ê.п г.ỉ ái muội, "↪️ắ-〽️ ѵ-à-🔴 cái lỗ tuyệt vời ấy mấy lần là cả người em mềm nhũn... Cặp chân dài của em quắp lấy eo anh, bắt đầu гê-𝐧 ⓡ-ỉ khe khẽ rồi yêu cầu anh đâ*m mạnh hơn nữa..."
"Anh đừng nói nữa..."
Hình ảnh trước mặt đã trực quan lắm rồi, giờ phút này nghe thấy tiếng ✝️♓-ở ♓-ổ-п ⓗ-ể-п cùng những lời nói 🅓â·Ⓜ️ đãп·𝖌 kia nó càng trở nên...
"Có phải ướt rồi không?"
"Ừm..." Khúc Úy 𝐜·ắ·𝐧 𝖒ô·ℹ️, nhìn cá chà bặc trong điện thoại, cơ thể dâng lên cảm giác 𝒽●a●ⓜ Ⓜ️●⛎ố●n.
"𝐃_â_Ⓜ️ quá em yêu ơi, mới nói hai câu đã ướt..." Giọng điệu của ✝️-𝖍-ẩ-ɱ ◗-υng Dữ có hơi đắc ý, anh tăng nhanh tần suất sục c*c, "Kéo áo lên cho anh nhìn ⓝ●g●ự●ⓒ một chút."
Khúc Úy bắt đầu có cảm giác nên không từ chối nữa, cô từ từ kéo áo lên.
Tình cờ hôm nay cô mặc một chiếc áo 𝐧𝐠·ự·🌜 thể thao cài nút phía trước, chỉ cần tách ra bằng hai ngón tay là bộ пgự_c trắng mịn lộ ra.
"Tự sờ cho anh xem." 𝒯·𝐡ẩ·ɱ ԁ·𝖚ng Dữ lười biếng nói, mang theo chút trêu chọc.
Khúc Úy đặt cả hai tay lên 𝖓.𝖌ự.🌜 rồi bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.
"Xoa như vậy không thú vị." †.𝖍ẩ.𝐦 ԁ.𝖚ng Dữ như bất mãn, "Dùng ngón tay xoa núm vú của em một vòng đi."
Khúc Úy do dự một lát nhưng vẫn nghe lời làm theo, đầu ngón tay thô ráp không ngừng ma sát đỉnh nhọn Ⓜ️*ề*Ⓜ️ 〽️*ạ*𝐢, trong nháy mắt núm vú dựng thẳng lên.
"Chậc, cảm ơn em yêu, bây giờ mà em ở bên cạnh anh là anh sẽ xoa nắn thay em."
"Hưm... a..." Khúc Úy bị anh trêu chọc nảy sinh ♓.🅰️.𝐦 Ⓜ️.⛎.ố.𝓃, một tiếng rên yêu kiều bật ra.
"Có phải chỗ đó rất ngứa đúng không? Rất nhớ lúc dương v*t của anh 𝒸.ắ.ⓜ 𝖛à.0 phỏng?" Trong màn hình, cây hàng của T·𝖍·ẩ·〽️ 𝒟·𝐮ng Dữ dường như bự hơn.
"Tự ✞h.ủ 𝐝â.𝐦 chút đi..." T.hẩ.𝐦 ◗.𝖚ng Dữ dùng giọng nói mê hoặc cô, "Ⓣ♓*ủ 𝒹â*〽️ cho anh xem nào..."
Âm đạo của Khúc Úy đã ướt tràn trề, cô đưa tay xoa â.Ⓜ️ 𝖛.ậ.🌴 một lúc không chút do dự, sau đó đú●т ngón giữa vào trong...
"A..." Ánh mắt của Khúc Úy mất đi tiêu điểm, ngón tay cô tất nhiên không thô to như tay đàn ông nhưng cũng giải phóng được một ít ◗●ụ●𝖈 𝐯ọn●𝐠.
"Tưởng tượng là anh đang trong cơ thể em, chúng ta đang 👢.à.m 𝖙ìⓝ.♓... ưm..."
Khúc Úy nghe thấy giọng nói tràn ngập 𝐝ụ-𝒸 𝖛-ọ𝐧-𝐠 của Ⓣ𝐡ẩ_〽️ ◗_ⓤng Dữ, không nhịn nổi đ_ú_ⓣ thêm một ngón tay nữa vào, nới lỏng tiểu huyệt 🅓â_ⓜ đ_ãп_ℊ, động tác 𝐫*ú*𝐭 𝐫*@ đâ*ⓜ 𝖛à*𝐨 nhanh hơn.
"Bên trong em vừa ướt vừa ấm quá... ưm... 𝖒ú_𝖙 chặt cây hàng của anh 💰ướ𝖓_🌀 ↪️●ⓗế●✞ đi được..."
"Anh... anh rất đáng ghét." Khúc Úy hờn dỗi.
"Phải không... Nhưng rõ ràng em 𝐬.ư.ớ.ⓝ.🌀 lắm mà." 🌴-𝐡ẩ-ɱ Ⓓ-𝐮ng Dữ dừng một chút, "Anh sẽ tách hai đùi em ra, em nhìn chỗ chúng ta ⓖı𝒶*𝑜 hợ*𝖕 đi, nhìn cái miệng nhỏ tham lam phía dưới của em đang ăn dương v*t của anh đi, d*m thủy của em chảy tràn ra ướt cả ga giường rồi nè."
"A... ha..." Khúc Úy lắc đầu, â·𝐦 ♓·ộ của cô thít chặt khi bị anh trêu chọc bằng những lời nói ԁ.â.〽️ 𝖉.ụ.🌜.
Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, cô nhìn tay 𝐓𝒽.ẩ.𝖒 ԁ.𝖚ng Dữ không ngừng sục c*c của mình, sau đó cô nhắm mắt lại, hơi ngước đầu, tưởng tượng dương v*t của người đàn ông đang khuấy đảo mạnh mẽ trong cơ thể mình.
Ⓚ𝐡●0á●i ↪️ả●Ⓜ️ càng ngày càng tăng lên.
Hai người ở hai nơi khác nhau, đồng thời dùng tay phóng thích chính mình.
✞·𝐡·ẩ·ɱ 𝒟·⛎ng Dữ nhìn Khúc Úy nhắm mắt lại, vẻ mặt đắm chìm trong 𝖐●𝐡🅾️●á●ⓘ ⓒ●ả●𝖒, trong nháy mắt anh như cảm nhận được, anh gia tăng tốc độ, "Cục cưng, anh sắp bắn, anh bắn vào trong em được không? Rót đầy †.1.ռ.♓ 𝒹ịc.♓ vào tử cung của em."
"Ừm... được... được ạ." Khúc Úy tùy tiện đáp lại, biết rõ chỉ là lời để trợ hứng mà thôi nhưng cơ thể cô vẫn cảm nhận được sự hưng phấn.
Một lúc say, trong phòng đều là tiếng 𝖙●♓●ở 🅓ố●c d●â●〽️ đã●𝐧●𝐠, còn có cả tiếng nước bắn tung tóe.
Vào giây phút cuối cùng chỉ nghe hơi thở của cả hai dồn dập hơn, Khúc Úy mở mắt, đ_ú_t hai ngón tay vào nơi sâu thẳm nhất, mà phía bên kia màn hình, Tⓗẩ*ɱ Ⓓ*υng Dữ gào thét phóng thích, †●𝒾●ⓝ●𝖍 ԁ●ị↪️●𝒽 trắng đục mạnh mẽ phun ra gần nửa mét.
Nhìn thấy vậy, Khcus Úy không ngừng phun ra d*m thủy, lại đú*𝖙 thêm ngón tay thứ ba vào trong cơ thể mình, tăng tốc mấy chục cái cuối cùng cũng 👢-ê-𝖓 đỉ𝖓-𝒽.
Sau cơn cao trào, cả hai nằm trên giường để bình phục hơi thở, hồi lâu sau ✝️𝐡ẩ.〽️ ԁ.цng Dữ cuối cùng cũng quay camera lại, đôi mắt đẹp đẽ khẽ nheo lại, nhếch môi mỉm cười như thể đang thỏa mãn vậy, anh hơi 𝓃🌀.♓.1ế.𝐧 𝖗ăռ.ⓖ nói: "Ngày mai về xem anh có ăn 𝐜.♓ế.t em không."
← Ch. 20 | Ch. 22 → |