Truyện:Một Nắng Hai Sương Đến Ngủ Cùng Anh - Chương 12

Một Nắng Hai Sương Đến Ngủ Cùng Anh
Trọn bộ 41 chương
Chương 12
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)

Edit: Mướp

Sáng chủ nhật, Khúc Úy ở nhà quét tước dọn dẹp, tiện thể tìm vài bộ đồ thích hợp để mặc đi làm.

Bên ngoài ánh nắng chói chang, trong không khí có bụi mịn tung bay.

Khúc Úy ra ngoài ban công phơi chăn, lúc quay về thì phát hiện điện thoại để trên bàn đang rung.

Người gọi là mẹ của cô - Trần Phương Du gọi tới.

Khúc Úy cầm điện thoại lên, do dự một lúc mới ấn trả lời cuộc gọi.

"Mẹ ạ."

"Úy Úy, con có bận không, mẹ muốn nói với con chuyện này." Trần Phương Du đi thẳng vào vấn đề.

Trong lòng Khúc Úy phát ra tiếng 'lộp bộp' trong vô thức, trực giác mách bảo cô rằng đó sẽ không phải là chuyện tốt.

Vừa nghe Trần Phương Du nói: "Anh trai con ấy, ở thành phố C tìm công ty để thực tập một tháng rồi vẫn chưa tìm được, mấy ngày trước nó nói với mẹ là muốn sang thành phố B tìm cơ hội xem sao, mẹ mới gửi địa chỉ nhà con cho nó, lúc nào nó đến chỗ con thì con chăm sóc anh cho tốt nhé, biết chưa?"

Khúc Úy: "..."

"Mẹ, thân con còn lo chẳng nổi, sao mà chăm được cả anh hai nữa?"

"Ai da, Úy Úy à, tốt xấu gì con cũng phải cho anh chốn ăn chốn ngủ chứ, hơn nói gì thì nói con cũng có kinh nghiệm đi làm rồi, lúc đó con giúp anh con để nó không bị người ta lừa..."

Khúc Úy day trán, lập tức cảm thấy trong đầu lùng bà lùng bùng.

Khúc Gia không phải thằng ranh ba bốn tuổi, một thanh niên hơn hai mươi tuổi mà không có năng lực phân biệt phải trái như vậy thì thật vô lý, lại còn cái phòng hơn 20m vuông này làm sao chứa được cả Khúc Gia nữa?

Cô đang định nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Khúc Úy cảm thấy mệt mỏi, nói thẳng vào điện thoại: "Mẹ, có người tới tìm con, đừng nói chuyện đó bây giờ nữa."

Cô tắt điện thoại rồi đi ra cửa, vốn tưởng rằng người gõ cửa sẽ là Ⓣ_♓ẩ_m 𝒟_ung Dữ, kết quả không nghĩ tới mở cửa ra Khúc Gia đang ôm vali đứng chềnh ềnh ngoài cửa.

Phản ứng đầu tiên của Khúc Úy là nghĩ về trò đùa nhạt kia.

Trên thế giới người chạy trốn nhanh nhất là ai?

... Tào Tháo.

Bởi vì vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến rồi.

...

"Sao anh lại đến đây?" Khúc Úy lạnh lùng hỏi.

Khúc Gia có dáng người rất cao, đứng ở trước cửa nhìn vào phòng rồi nói: "Mẹ không nói với mày à? Tao sẽ sống nhờ chỗ mày một thời gian."

Khúc Úy lập tức cảm thấy khí huyết cuồn cuộn: "Anh thấy rồi đấy, chỗ của em như cái lỗ mũi làm sao đủ để anh vào sống nhờ được?"

"Không sống đây thì sống ở đâu? Chen chúc đại một chút là được, anh em với nhau còn để ý cái này?"

"Khúc Gia, em cảm thấy không tiện." Khúc Úy lạnh lùng trả lời.

"Này, Khúc Úy, thái độ của mày là sao?"

Hai người đang tranh cãi không ngừng thì cánh cửa phòng 1705 bên cạnh đột ngột mở ra.

𝒯♓ẩ.〽️ 𝐃.ung Dữ dựa vào cửa, nhẹ giọng nói: "Muốn sống ở đây đã hỏi ý kiến của tôi chưa?"

Khúc Gia nhìn chằm chằm vào ✞𝒽ẩ●〽️ ◗●𝐮ng Dữ, mày nhăn lại: "Anh là ai, tôi tới ở nhà em gái tôi liên quan gì đến anh."

"Trùng hợp ghê, tôi là chủ nhà của cô ấy, ai muốn ở đều do tôi quyết định cả."

Khúc Gia sửng sốt, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

†♓ẩ-ⓜ ◗-ⓤng Dữ hơi mỉm cười, từ từ lên tiếng: "Lúc tôi ký hợp đồng với cô ấy có giới hạn căn phòng chỉ cho một mình cô ấy ở, nếu anh nhất quyết sống ở đây thì cũng được thôi, trả thêm tiền là được."

Mặt Khúc Gia đen như đit nồi, hắn không có tiền mới đến chỗ Khúc Úy ở nhờ, nào biết chỗ này lại có thêm một chủ nhà bao đồng thích tọc mạch vào chuyện nhà người khác.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Khúc Úy rốt cuộc cũng là em gái của hắn, tóm lại không thể mặc kệ hắn được, vì vậy hắn mặt dày nhìn về phía Khúc Úy: "Tiểu Úy, hay là em trả tiền trước cho anh đi, sau này anh kiếm được việc rồi sẽ trả tiền lại cho em."

"Cô ấy ứng trước cho anh?" 𝐓*h*ẩ*〽️ D*υng Dữ lặp lại lời hắn nói: "Người anh em à, tôi chẳng dám lừa anh, cô ấy còn thiếu tôi mấy tháng tiền nhà kia kìa, tôi tốt bụng không đuổi cô ấy ra ngoài, anh là anh trai cổ, hay là anh trả tiền thiếu của em gái anh trước đi?"

Khúc Úy ngước mắt nhìn ✝️*h*ẩ*ɱ 𝐃*⛎ng Dữ một cái, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi ấm áp.

Đây là lần đầu tiên có người chịu che chở cho cô.

"Tôi... cái này..." Khúc Gia hết nhìn 🌴♓●ẩ●𝐦 🅓●ung dữ rồi lại nhìn Khúc Úy, nhất thời không nghĩ ra cách nào khác.

Khúc Úy thật sự không muốn tranh cãi với hắn, cô xoay người vào nhà lấy ví tiền, sau đó đi ra cửa nhét hết số tiền còn lại vào trong tay Khúc Gia, "Em chỉ có nhiêu đó thôi, anh cầm đi mướn tạm một phòng nào đó đi."

Khúc Gia đếm tiền trong tay: "Chỉ có chút éc vậy thôi à?"

"Cmn anh vừa vừa phai phải thôi nha." 𝐓ⓗ_ẩ_𝖒 𝒟_⛎ng Dữ thật sự không hiểu sao loại người ngu ngốc này có thể là anh trai của Khúc Úy được?

Khúc Úy không muốn mọi chuyện ồn ào quá mức vì thế lặng lẽ kéo tay T*𝒽ẩ*〽️ ◗*⛎ng Dữ, sau đó thúc giục Khúc Gia: "Anh đi mau đi."

Khúc Gia nhìn bộ dạng hung ác của ✞♓-ẩ-Ⓜ️ Ⓓ-𝐮ng Dữ, tự thấy nếu hắn nói thêm câu nữa thì kiểu gì cũng bị anh đấm cho mấy cái nên vô cùng sợ hãi.

"Vậy anh dùng tạm hai ngày trước." Sau đó hắn cầm lấy tiền, sau đó kéo vali chạy trối ⓒhế-𝐭 vào thang máy.

Đến khi Khúc Gia biến khỏi tầm mắt hoàn toàn, 𝐓*𝒽ẩ*ⓜ 🅓*ung Dữ cuối cùng cũng không nhịn được bắt đầu phun trào: "Đờ mờ, sao anh trai của em có thể cư xử như thế này chứ?"

Khúc Úy dựa vào cửa thở dài một hơi: "Đừng hỏi em nữa được không?"

Cô không muốn đề cập đến chuyện đó, nhưng những chuyện trong quá khứ cứ hiện mãi trong đầu, Khúc Úy cảm thấy bản thân mình gần như suy sụp.

Năm đó cô là người đạt thành tích cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh trung học của thành phố, nhưng Trần Phương Du nói con gái không cần phải học hành nhiều như vậy, học một trường nghề là đủ rồi.

Cô ngoan ngoãn nghe lời.

Sau đó, khi cô tốt nghiệp trường nghề, làm công nhân cho một nhà xưởng dệt, tiền lương mỗi tháng đều nộp cho mẹ, bởi vì Khúc Gia học đại học nên cần dùng tiền.

Khúc Úy cũng nghe theo.

Trần Phương Du luôn nói với cô rằng sau này anh trai sẽ mua nhà và cưới vợ cho nên cô phải suy nghĩ cho anh trai nhiều hơn.

Nhưng có ai đã nghĩ đến tương lai cho cô chưa? Dù chỉ một lần?

Những chuyện đã qua lần lượt khắc sâu vào trái tim Khúc Úy, cho dù bao nhiêu năm trôi qua đi nhưng những vết thương ấy vẫn mãi rỉ ɱá*υ.

Nhiều năm qua, Khúc Úy luôn cảm thấy trong lòng cô luôn có một khoảng trống, và lúc nào cũng có gió lạnh thổi về phía khoảng trống đó.

𝐓_𝒽ẩ_m 🅓_⛎ng Dữ nhìn vẻ mặt hỗn tạp của cô, kỳ thật anh cũng có thể hiểu được.

Nhà nào chẳng có chuyện khó nói, đừng nói đến Khúc Úy mà chính anh cũng có.

Anh không tiếp tục đề tài này nữa, ngẩng đầu lên nhìn thấy mấy bộ quần áo đặt trên giường, vì thế anh hỏi cô: "Mai em đi làm à?"

Khúc Úy định thần lại và khẽ gật đầu: "Ừ."

"Công việc gì thế?"

"Trợ lý cá nhân."

𝐓-𝐡-ẩ-〽️ 𝒟-𝐮ng Dữ nghe xong buồn cười, sau đó nói đùa: "Nghe kiểu gì cũng thấy việc này có vẻ không nghiêm túc, em đừng có để bị người ta lừa tiền lẫn tình rồi quay lại tìm ông đây nhé."

Khúc Úy lườm anh một cái, tức giận cãi lại: "Anh bớt nói luyên thuyên, trông vô học quá thể."

Kỳ thực Khúc Úy ngoài miệng mắng 𝒯h.ẩ.ⓜ 🅓.𝖚ng Dữ, nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn vì vẫn có anh chọc cười cô ngay lúc này.

Để cô không đắm chìm một mình trong quá khứ.

Ⓣⓗ-ẩ-𝐦 Ⓓ-цng Dữ nghe xong cũng không hề khó chịu, anh cúi người đến gần Khúc Úy, sau đó không biết xấu hổ nói: "Đứng, đúng, ông đây là kẻ vô học, còn em ngày nào cũng bị kẻ thất học này đ* 𝖗·ê·𝖓 ⓡ·ỉ..."

"... !" Khúc Úy phát hiện cô không thể nào mà so được độ vô liêm sỉ với †.♓ẩ.𝐦 𝐃.⛎ng Dữ.

T𝖍·ẩ·m Ⓓ·𝐮ng Dữ cà lơ phất phơ cười rộ lên, sau đó nhân cơ hội hô·ռ chụt một cái lên má cô: "Tối nay để anh cắm em từ phía sau."

Kể từ khi Khúc Úy đồng ý với anh, hai người gần như ngày nào cũng 𝖑_à_𝐦 †ì_𝓃_𝒽 với nhau.

——

Vào ban đêm.

Ánh trăng trong vắt tràn vào phòng, đôi tay người phụ nữ bám lấy đầu giường, tóc dài che hết khuôn mặt, vòng eo nhỏ và bờ ⓜ*ô*𝐧*🌀 đang giơ lên cao, để lộ toàn bộ âm đ*o trước mặt người đàn ông.

𝐓𝐡_ẩ_𝖒 𝒟_𝐮ng Dữ thưởng thức tư thế 🅓â_𝖒 đ_ãⓝ_ℊ của Khúc Úy, anh dùng ngón tay vén phần lông mao sau đó dùng móng tay nhẹ nhàng cà sát vào phần thịt Ⓜ️ề.ɱ ɱ.ạ.❗ ở nơi riêng tư của cô.

"Ưm..." huyệt thịt của Khúc Úy co rút lại, cô khẽ 𝐫ê.ռ 𝓇.ỉ.

T●hẩ●ⓜ 𝒟●𝖚ng Dữ cười nhẹ một cái: "Em ԁ.â.𝐦 chưa kìa, mới chạm vào một chút đã c♓ả*ⓨ ⓝướ*ⓒ..."

Anh xoa nhẹ â_Ⓜ️ 𝒽_ộ một cách dâ.𝐦 đ.ã.п.𝖌, lại nói: "Mới vậy mà đã thèm ăn dương v*t?"

Đúng vậy, Khúc Úy khát khao ⅼà*Ⓜ️ †*ì𝐧*♓ với 𝒯·ⓗ·ẩ·𝖒 D·𝐮ng Dữ.

Khao khát được nhét con c* thô to kia vào âm đ*o, lấp đầy cô và đưa cô 👢_ê_𝓃 đ_ỉ𝐧_𝖍 không ngừng.

Như vậy cô có thể quên hết những điều phiền muộn trong lòng...

Khúc Úy vểnh Ⓜ️·ô·ռ·𝐠 lên cao hơn một chút, cô vặn vẹo cơ thể, nỉ non nói: "Chơi em đi..."

Ⓣ·h·ẩ·ⓜ 🅓·ung Dữ hơi nhướng mày: "Em nói gì, ông đây không nghe thấy, lớn tiếng một chút."

Khúc Úy ngẩng đầu lên, không ngừng †_♓_ở hổ_𝖓 ⓗể_𝐧: "†h·ẩ·m ◗·𝖚ng Dữ, đ* em đi..."

Lời mời thẳng thắn này kí𝖈*𝐡 т*♓í*🌜*ⓗ vl, dương v*t của 🌴-𝖍-ẩ-ɱ 🅓-⛎ng Dữ dựng thẳng, kích thước ấn tượng hơn bình thường.

Anh tét một cái vào cái 𝐦ôⓝ*ɢ tròn trịa của Khúc Úy, "Mẹ kiếp, ông đây phải cắm thủng cái l** nhỏ của em."

Anh thô bạo 🌜ở·ı q·uầ·𝐧 lót ra, cây gậy màu đỏ tím đã chảy ra vài giọt ái dịch.

🌴_𝒽ẩ_m ԁ_Ung Dữ quỳ gối trên giường, nâng đầu dương v*t lên cọ cọ vào â·ⓜ 𝐯ậ·† của cô.

"Hưm... ah... đ●ú●✝️ vào đi... ưm..." Khúc Úy cảm thấy không thể chịu nổi, phía dưới quá ngứa, quá ướ.✞ á.𝖙...

"Thích bị đàn ông đ* đến vậy sao? Hả?" 🌴*𝒽ẩ*ⓜ ◗*⛎ng Dữ đưa tay 𝖇ó-p ⓝ-ℊ-ự-ⓒ của Khúc Úy, hai bàn tay ôm lấy hai bầu ⓝ-🌀ự-🌜 trắng nõn của cô, nắn bóp không do dự, chẳng mấy chốc dấu tay của anh in hằn lên bộ 𝖓*ℊ*ự*𝐜 nõn nà.

"... Thích... ah..."

𝒯𝖍ẩ·m 𝐃·ung Dữ nâng cao eo, gậy th*t c●ọ ⓧ●á●т qua lại trên â.𝐦 νậ.т của Khúc Úy, thỉnh thoảng đ-â-𝖒 và-ο một chút, cái miệng nhỏ đầy ԁ●â●ⓜ đã●ⓝ●𝐠 bên dưới nhanh chóng 𝖒ú●t lấy quy đầu nhưng anh lại rút lui ngay lập tức, điều này làm cô rất khó chịu.

✞𝒽ẩ*m Ⓓ*𝐮ng Dữ thong thả nói: "Nói rõ ràng, là thích bị ông đây ddijt hay là... bị người đàn ông khác ddiitj?"

"Thích bị anh dditj... hức... ưm..." Khúc Úy bị anh khiêu khích đến mức cả người mềm như bông, tiểu huyệt vừa ướt vừa nóng, d*m thủy như dòng suối chảy róc rách.

T●𝐡ẩ●〽️ Ⓓ●цng Dữ 𝖍⛎.𝐧.g 𝒽ăռ.🌀 nhéo п_𝖌ự_ⓒ cô một cái, sau đó nhếch môi hỏi: "Muốn bị anh dditj vào đâu?"

Khúc Úy không màng liêm sỉ, chỉ muốn l·à·𝖒 ✞·ì·𝐧·𝒽 với anh...

"Dditj ở đây... cái l** nhỏ của em..."

†♓ẩ*𝖒 𝒟*𝖚ng Dữ thả vú ra, đi đến tủ đầu giường lấy áo mưa, anh định xé bao thì đột nhiên Khúc Úy lên tiếng: "Đừng mang..."

"Cái gì?" 𝒯♓ẩ.𝖒 ◗.ⓤng Dữ cho rằng bản thân nghe lầm.

"Em muốn anh chơi trần..."

Khi mang bao dường như không cảm nhận được hết nhiệt độ của cơ thể, cũng không có sự ma sát giữa da thịt với nhau.

Cô không muốn kiểu 𝐪·⛎·𝖆·n ♓·ệ đó.

𝒯.𝐡.ẩ.m 🅓.⛎ng Dữ nheo mắt hỏi lại: "Em chắc chưa?"

Khúc Úy thấp giọng ừ một tiếng.

🌴hẩ●〽️ ԁ●ⓤng Dữ cong môi vứt áo mưa trong tay: "Hôm nay em thật ⓝóп*🌀 🅱ỏn*g, 𝒸·♓·ế·𝐭 tiệt."

Anh nâng dương v*t cứng chắc của mình, nhắm ngay khe thịt hồng phấn mà thẳng eo đ_ú_🌴 em trai của mình vào hành lang ấm áp của cô.

Bên trong cực kỳ ấm nóng, ngay khi dương v*t được đư-a νà-⭕, âm đ*o nhạy cảm co rút, 🎋.ẹ.p 𝐜𝖍ặ.🌴 𝒯hẩ.m 🅓.цng Dữ khiến anh phải 𝐫-ê-𝓃 ⓡ-ỉ.

Tiếng rê_𝖓 𝓇_ỉ trầm thấp của người đàn ông cực kỳ 🌀ợ·ï 𝐜·ả·𝖒, Khúc Úy hơi ngẩng đầu lên và phát ra tiếng rên thỏa mãn.

†𝐡ẩ.〽️ ԁ.ⓤng Dữ cúi xuống, kéo tóc của Khúc Úy, nghiêng người hô●ռ lấy môi cô, anh cuốn chiếc lưỡi của cô vừa khuấy đảo vừa m-ú-✞ mát.

Khúc Úy bị ✝️𝖍·ẩ·𝖒 Ⓓ·υng dữ ɱú.ⓣ 𝖑ưỡ.ⓘ đến tê dại, cô há miệng nhỏ, nước miếng từ từ chảy xuống..."Ư..."

✞.ⓗẩ.Ⓜ️ ԁ.υng Dữ nheo mắt, Ⓜ️ú·t hết cả nước miếng bên khóe môi cô.

Cùng lúc đó, con c* hung hãn đâ_ɱ ✌️à_🔴 tử cung của Khúc Úy.

"Ưm... ah..." Cắ●〽️ 𝖛à●𝐨 từ phía sau rất sâu, anh thúc mạnh eo, bìu tinh hoàn đập vào â_ⓜ ✌️ậ_t càng tạo thêm κí●🌜●h t●𝐡●í𝒸●♓... Môi anh nán lại trên đôi vai gầy của cô, anh ⓒ*ắ*ⓝ 𝐧*h*ẹ để lại một đống dấu 𝖍-ô-ռ đầy ái muội trên làn da trắng trẻo của cô.

"Rên lớn hơn một chút... ◗â●𝖒 đã●𝐧●g hơn chút..."

🌴𝐡*ẩ*m ◗*υng Dữ lắc hông, liên tục cắm thật sâu vào trong cô...

"Ah... ưm... sướ·n·𝖌... ş·ướ𝖓·𝖌 quá..." Khúc Úy lớn tiếng ⓡ_ê_п 𝖗_ỉ.

Người đàn ông lại thúc eo mạnh bạo hơn, Khúc Úy tựa như cũng lắc lư theo động tác ⓒắ-𝐦 𝐯à-⭕ của anh, cặp vú đung đưa qua lại, bầu ⓝgự-↪️ trắng càng khơi dậy ⓗ·🅰️·Ⓜ️ Ⓜ️⛎ố·п của người ta.

dương v*t thô cứng 𝖈●ọ x●á●✝️ vào phần thịt Ⓜ️ề●Ⓜ️ mạ●❗ của â.Ⓜ️ 𝖍.ộ, sau vài lần đ-â-m mạnh tạo ra một vũng d*m thủy, anh rút hơn phân nửa cây gậy ra, kéo theo cả phần thịt phấn hồng bên trong, sau đó lại đ.â.𝖒 mạnh vào, cắm lút cán vào trong người cô.

d*m thủy bị đè ép mà chảy ra ngoài, phát ra tiếng òm ọp đầy ԁâ●m mỹ.

"Cái l** nhỏ của em đ* sư_ớ_п_🌀 quá..."

"Hah... ưm..."

𝒯𝒽●ẩ●𝖒 ԁ●ung Dữ đỡ eo của Khúc Úy, rồi đ* cô theo mọi hướng.

L** nhỏ của Khúc Úy bị dditj vừa đau vừa sướⓝ●🌀, chỗ 𝐠ℹ️a*o ⓗợ*🅿️ 𝐩_𝖍á_ⓣ r_𝐚 â_Ⓜ️ 𝐭_♓_𝒶_п_♓ ◗.â.𝐦 đ.ã.𝓃.ɢ, tiếng bìu dái đập vào â_Ⓜ️ v_ậ_✝️ ngay tức khắc trở thành một nốt nhạc trong bản giao hưởng tình dục.

Người đàn ông không khỏi ✝️.𝐡.ở ԁố.𝒸, tiếng rên đầy ◗ụ·𝒸 ✅·ọ·п·g của người phụ nữ khiến 𝖍·a·𝖒 Ⓜ️·υ·ố·n của anh càng mãnh liệt hơn.

Con c* to cứng ma sát vào từng nếp gấp trong âm đ*o, liên tục chạm vào điểm sâu nhất trong tử cung, dường như càng đ-ư-a 𝐯à-ο mạnh, con c* càng cứng lên to hơn.

Mỗi lần được đâ_𝐦 𝐯à_ⓞ nơi sâu nhất, lông tơ trên người Khúc Úy dựng đứng vì sự khuếch trương trong cơ thể.

Lần va chạm cuối cùng sâu nhất, Khúc Úy vô lực ngã xuống giường.

𝒯-♓-ẩ-Ⓜ️ 𝐃-ung Dữ nhanh chóng đ·â·m ✌️à·⭕ cơ thể cô vài cái nữa rồi sau đó nhanh chóng ⓡ-ú-† r-🔼, anh nâng cằm Khúc Úy, nâng háng lên rồi nhét toàn bộ dương v*t vào miệng cô.

Anh gầm nhẹ một tiếng, một dòng chất lỏng ấm áp hơi tanh phun vào miệng Khúc Úy.

...

Lần đầu tiên Khúc Úy nếm phải mùi vị của 🌴_𝖎_n_♓ 𝒹_ị_🌜_𝐡, thật sự mùi vị tanh một cách khó hiểu nhưng cô không cảm thấy ghét.

Cô nghĩ đến cảnh tượng ban ngày Ⓣ-hẩ-𝖒 𝐃-ung Dữ xuất hiện giúp cô, đã nhiều năm như vậy chưa từng có người nào đứng trước mặt che chở cho cô.

Trong lòng cô sao có thể không cảm động?

Nghĩ tới đây, cổ họng Khúc Úy n-𝐡ấ-𝖕 𝐧-𝒽-ô, nuốt tất cả ✝️ⓘп.ⓗ 𝒹ị.𝖈.♓ của anh vào bụng, cô không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy 𝐓♓*ẩ*𝐦 𝐃*⛎ng Dữ sẽ vui nếu cô làm điều này.

Đúng như dự đoán, đôi mắt của T_♓_ẩ_〽️ D_цng Dữ sáng lên như lửa, anh ռ●🌀●♓1ế●n 𝖗ăռ●🌀 nghiến lợi nói với Khúc Úy: "Mẹ nó, em muốn 🍳*⛎*𝖞*ế*𝐧 г*ũ ⓒhế*т ai?"

Chương (1-41)