Ⓓ.ụ ԁ.ỗ
← Ch.091 | Ch.093 → |
Edit: Dĩm
Hà Trạch Thành gấp gáp cởi bỏ quần áo của Lâm Ấm, dùng chân đá cửa, dùng sức xé quần áo của cô, cắn vào vết thương trên vai cô rồi 👢𝒾*ế*𝐦 khắp nơi trên cơ thể cô.
Lâm Ấm bị hắn đè ở trên tường, quần áo trên người bị lột sạch, hắn giống như một con dã thú chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, hoàn toàn không để ý đến tâm tình của cô, cho dù có né tránh như thế nào, cũng không thoát khỏi hắn.
Bị hắn lℹ️.ế.ⓜ đã quen, thậm chí bây giờ còn không cảm thấy buồn nôn nữa.
"Bảo bối, tôi nhớ em lắm, rất nhớ em! Em có biết tiểu Trạch Thành hằng đêm vắng bóng em đau thế nào không? Mẹ nó đáng lẽ nên chụp vài tấm hình của em lưu lại để an ủi tôi."
Cô không muốn, cô không muốn bị quay chụp, kinh tởm, thậm chí sẽ bị hắn uy ♓ıế-𝐩.
Lâm Ấm vươn tay ôm lấy cổ hắn, thủ thỉ bên tai hắn.
"Em cũng nhớ gậy thịt của anh, mau tới thao em, phía dưới rất ngứa, muốn được anh 𝒸_ắ_Ⓜ️ 𝖛à_🔴, Trạch Thành~"
Khiếp sợ cùng kích động 𝖐-í𝒸-♓ †♓-í𝐜-𝒽 sinh lý của hắn, lực đạo bàn tay càng ngày càng mạnh, giữ chặt ɱô-𝐧-𝐠 của cô, ôm chặt lấy cô.
"Mẹ nó, tiểu yêu tinh! Thật d·â·ɱ đãп·ɢ, tôi biết em không chịu được nữa. Nửa tháng không được tôi thao, phía dưới chắc sắp ngứa rồi."
Hắn đưa tay 💲-ờ ş-𝐨-ạ-п-ℊ âm đế của cô.
"A ~ c_ắ_m 𝐯à_⭕ đi..." Bấu lấy vai hắn, ngón tay đ-â-m ⓥà-🅾️ hoa huyệt ẩm ướt của cô, càng lúc càng sâu, khiến cô phải nhón mũi chân lên.
Hà Trạch Thành lại ấn vai cô xuống.
"A! Sâu quá, không được, đừng vào trong..."
"Đừng giả bộ nữa, ngón tay còn chưa sâu bằng gật thịt đâu, nước chảy ra nhiều như vậy, sẽ không đau đâu, đúng là tiểu yêu tinh thích đi q⛎🍸ế.𝐧 r.ũ đàn ông."
Hắn kích động ↪️●ở●ı 𝐪υ●ầ●n ra, ôm lấy bờ vai sưng đỏ của cô mà đâ-𝖒 𝐯à-ο, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.
"Sảng quá... Trạch Thành, sâu quá! Lớn quá!" Cô ôm cổ hắn, hai bầu vú cọ vào lồng n-🌀ự-ⓒ rắn chắc của hắn.
"Bảo bối, em sắp kẹp 𝖈-𝖍ế-𝐭 tôi rồi. Em học được từ ai thế này? Dám lén lút học sau lưng tôi sao?"
Cô kẹp eo hắn thở không ra hơi, bị hắn đỉnh mạnh vào trong. Lộ ra cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh xinh đẹp, Hà Trạch Thành nâng Ⓜ️ô𝖓·g cô đi tới bàn ăn, áp đảo cô trên đó, tốc độ ngày càng nhanh, suýt nữa làm sập cả bàn ăn.
"A! Chậm lại, chậm lại, nhanh quá! Em chịu không nổi... 🌜●ắ●Ⓜ️ ✅●à●⭕ tử cung rồi! Trướng quá, xin anh, bụng trướng quá!"
Cô bất giác 𝖗*ê*𝓃 𝓇*ỉ, hắn nắm chặt một bên vú cô hỏi: "Xin cái gì? Hả?"
Hơi thở mát lạnh phả vào 𝐧-ℊ-ự-↪️, hắn cúi đầu cắn núm vú của cô, đầu lưỡi đảo quanh.
Lâm Ấm ⓡ-ê-n г-ỉ ⓚ·ẹ·𝓅 ⓒ♓·ặ·t eo hắn hơn: "Làm ơn...... thao em, đem em thao 𝐜ⓗ*ế*ⓣ! Bên này cũng muốn hút, ngứa lắm, mau hút đi a a."
Hắn hé miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh: "Thao em c-𝐡ế-✞ thì về sau tôi phải làm sao bây giờ, bảo bối, cho dù em 𝐜-ⓗ-ế-🌴 tôi cũng ngày ngày đem nó ⓒ·ắ·𝐦 𝖛·à·𝑜 cơ thể em."
Hắn cúi đầu cắn đầu vú còn lại của cô.
"A ~ ưm, sắp ra rồi, nhanh lên, đâ·ɱ c♓ế.t em!"
"Như em mong muốn!"
Hắn vừa đâ*ⓜ ν*à*𝑜, vừa vươn tay đánh vào 𝖒_ôn_🌀 cô.
Tiếng đánh vang dội cùng âm thanh 𝐠*❗𝖆*ⓞ 𝖍*ợ*ⓟ "bạch bạch", cô hét lên đạt đến cao trào, 𝖉.â.ɱ thủy chảy ra từ dưới thân bị gậy thịt của hắn chặn lại.
"Bảo bối, thoải mái đủ rồi chứ, giờ đến lượt tôi!" Hắn véo mạnh eo cô, thô bạo 🌜ắ*𝖒 ѵ*à*o trong, tăng tốc như điên.
Lâm Ấm không dám thở mạnh, thậm chí không thể phát ra tiếng, ♓.ⓤ.ⓝ.🌀 ♓.ă𝓃.🌀 𝐬❗ế·✞ 𝒸♓ặ·🌴 hai tay lên mặt bàn, mong tay cào cấu mặt bàn, đau không chịu được sau mỗi lần va chạm.
Nó rất lớn... rất lớn! Không được, cô sắp không thở được, đau quá!
Lực của hắn rất lớn, đánh vào 〽️_ô𝐧_🌀 cô một cái.
"A a a ~"
Cô ⓢⓘế·ⓣ ↪️𝐡ặ·✞ hạ bộ, thậm chí có thể cảm nhận được gân xanh nổi lên, sau mấy chục lần chạy nước rút, 𝐭-❗ռ-♓ 𝖉-ị-𝐜-𝖍 bắn vào khiến cô lại đạt đến cao trào, nằm yếu ớt trên mặt bàn lạnh lẽo.
Hắn dường như không biết mệt, 𝖍·ô·𝖓 lên môi cô, hơi thở phả ra khắp mặt.
"Bảo bối, em đúng là bảo bối, có thao em bao nhiêu lần cũng không đủ!"
Bụng sưng lên đau đớn, cô cắn răng nhẫn nại, bộ dáng giả bộ nhu nhược đáng thương. Tay nhỏ ôm lấy cổ hắn, tay còn lại duỗi ra trước mặt, lộ ra móng tay bị gãy, bên trong lộ ra Ⓜ️á-⛎ thịt, còn đang rỉ ɱá●ⓤ.
"Nhưng ngón tay của em đau quá, thật sự rất đau. Cho em nghỉ ngơi một chút được không, về sau mỗi ngày để anh thao."
Hắn cầm lấy tay đú●t vào miệng, vừa chạm vào nước miếng của hắn đã đau, khoang miệng ấm áp bao lấy ngón tay làm cho đau đớn dần dần biến mất, cho đến khi 𝐦.á.𝐮 không còn chảy nữa, hắn mới nhả ra.
Hắn cũng không để tâm một chút 〽️á●υ này của cô, chỉ vết thương nhỏ này cũng sẽ không 𝖈.♓ế.т được, thấy cô tự nguyện 𝐝*ụ 🅓*ỗ mình, không biết mục đích của cô nhưng trong lòng lại vô cùng thỏa mãn.
"Được rồi, vậy tôi sẽ cho bảo bối nghỉ ngơi một lát, lát nữa lại thao tiếp, ✞ı𝐧●ⓗ ◗●ị↪️●𝖍 trong bụng không được chảy ra ngoài."
← Ch. 091 | Ch. 093 → |